Vương Phi Thất Sủng Của Châu Vương FULL


Tử La là ám vệ bên cạnh Cơ Uy,âm thầm bảo vệ,hành tung bí ẩn,võ nghệ cao cường.

- Có thuộc hạ!
- Ngươi đến chỗ Vương Phi,theo sát xem cô ta có hành tung gì khác thường không?
- Tuân mệnh!
Giờ Hợi.

Vân Nhi đã ngủ,hành lý cũng chỉ có bộ y phục cũ rách,không có gì để đem theo.

Tử La thân thủ nhanh như chớp,nhẹ nhàng bước trên nóc nhà,khẽ cạy 1 viên ngói,ngó xuống dưới.

Ý Vân ngồi trên bàn,ánh đèn dầu mờ ảo chiếu lên khuôn mặt gầy gò của cô,thêm phần u tịch.

Cô mắt nhắm nghiền,ngồi yên lặng rất lâu.

Tử La vẫn dõi mắt theo nhất cử nhất động của cô.

"Tại sao ta không nhìn thấy chút ký ức nào về Vương Gia"
"Người khiến ta có cảm giác yêu hay hận mãnh liệt mới có thể nhìn thấy"
"Người cô yêu nhất là ai?"
Mảnh vỡ ký ức này thật đẹp.

Một chàng trai anh tuấn,dịu dàng nắm tay cô gái nhỏ,cùng nhau đi dạo trong vườn trúc xanh mát.

- Vân Vân,chờ muội lớn 1 chút nữa,chúng ta sẽ thành thân nha.


- Cẩn Sơ ca ca,không chê muội sao? Mọi người đều nói muội không bằng Lâm tiểu thư.

- Muội ngốc,ta muốn bảo vệ muội cả đời!
Lại một mảnh ký ức khác.

- Phụng thiên thừa vận,Hoàng Đế chiếu viết,Liễu Ý Vân tài sắc vẹn toàn,công dung ngôn hạnh,dịu dàng đoan trang,nay ban hôn cho Bắc Bình Vương Gia,phong làm chính phi,khâm thử.

Lệnh vua khó trái,Cơ Uy không yêu Ý Vân,càng chán ghét khuôn mặt lúc nào cũng u sầu,từ khi thành thân đến nay đã hơn 1 năm,chưa bao giờ đụng đến nàng,càng không chung giường chung gối,chỉ coi nàng là kẻ phế vật thất sủng,mặc kệ Trắc Phi làm càn,cũng chưa lần ngăn cản.

Sau đó,Hoàng Đế cũng ban hôn Lâm Tịnh Thi cho Cẩn Sơ.

Dù chàng không muốn,cũng đành ngậm đắng bái đường thành thân.

Ý Vân không chịu được cái kiểu ban hôn vô lý này,buột miệng kêu lên.

- Đế Vương 1 nước,sao lại hành xử vô lý như vậy!
Biết mình lỡ lời,thấy Vân Nhi vẫn ngủ say,cô nhỏ giọng.

- Vậy cô muốn tôi làm thế nào,Cẩn Sơ đó cũng đã có thê tử rồi?
Thính giác Tử La rất nhạy bén,Ý Vân dù nói nhỏ,cũng bị hắn nghe thấy.

"Ngăn tủ dưới cùng có kỷ vật huynh ấy tặng ta,nhờ cô trả lại huynh ấy giúp ta"
Ý Vân đến tủ tìm,thấy 1 hộp gỗ quý,bên trong là cây trâm vàng ròng,nạm 1 viên phỉ thúy lớn,rất tinh xảo.

- Đẹp thật đấy,trả lại thì ta nên nói gì đây?
"Kiếp này là Ý Vân phụ huynh,xin hẹn kiếp sau nguyện dùng cả đời bù đắp"
- Ể,người ta đã có thê tử rồi,ta nói vậy,thê tử hắn đánh ta thì sao?
"Xin cô,hãy giúp ta,ta không còn nhiều thời gian,ta muốn gặp chàng lần cuối"
- Được rồi,ngày mai ta sẽ đi!
Tử La nãy giờ nghe thấy hết,Vương Phi sau cơn bạo bệnh,có phải bị điên rồi không,nói chuyện 1 mình.

Đợi Ý Vân lên giường đi ngủ,hắn mới rời đi,nhanh chóng như cơn gió.

- Bẩm Vương Gia!
- Thế nào?
- Vương Phi tự nói chuyện 1 mình,còn nói ngày mai đến gặp Ngôn thiếu gia của phủ Thái Úy.

- Quả nhiên cô ta vẫn chưa quên được tình cũ,thân là Vương Phi,lại lén lút đi gặp tình lang,còn ra thể thống gì.

- Người đâu,lệnh cho người canh cổng,không được để Vương Phi rời đi nửa bước.

Cơ Uy đứng dậy,nhìn ra cửa sổ,hôm nay trăng sáng,vạn vật hữu tình,nhưng lòng người lại không có tâm trạng thưởng nguyệt.

- Liễu Ý Vân,ngươi làm ta càng chán ghét ngươi!
Sáng hôm sau,giờ Mão.


Ý Vân xách tay nải cũ,ra khỏi viện,liền bị lính canh ngăn lại.

- Thứ tội cho thuộc hạ,Vương Gia có lệnh,Vương Phi không được ra khỏi phủ!
- Hừ.

.

- Cô quay ngoắt vào trong.

- Dám giam lỏng ta,sợ ta về mách cha ta việc xấu ngươi làm sao?
Vương Gia nghĩ ta là ai,ta chính là cao thủ vượt tường,haha.

Cô cột tay nải vào người,lùi ra xa lấy đà,chạy thật nhanh,bật cao lên,1 cú nhảy đã vượt qua bức tường,tiếp đất ê cả mông,nhưng không sao,thoát khỏi đây trước đã.

Tử La vẫn theo dõi,hắn đã theo Vương Gia bao nhiêu năm,gần đây gặp Vương Phi không ít,nhưng không thể ngờ cô thân thủ lợi hại như vậy,khác xa với vẻ ngoài ốm yếu gầy guộc.

Ý Vân phủi sạch đất trên y phục,rảo bước về phía đông đúc ngoài kia,gọi 1 chiếc xe ngựa.

- Đến phủ Tể Tướng!
" Sao không đến chỗ Cẩn Sơ"
- Cô muốn hắn thấy bộ dạng thê thảm của cô bây giờ à?
- Cô nương,cô nói gì ? Phu xe tưởng cô nói chuyện với hắn.

- A.

.

không có gì? Cảnh thật đẹp.

Đi chừng 1 canh giờ thì đến.


Đứng trước dinh phủ rộng lớn,cô có chút choáng ngợp,đứng ngẩn ngơ.

Lính canh gác nhận ra cô,1 người chạy vào bẩm báo,người kia cúi người hành lễ.

- Khấu kiến Vương Phi nương nương.

- A.

.

xin chào.

.

haha!
Lính canh ngơ ngác,với thân phận của Vương Phi,lại đáp lời lính canh quèn này,thật sự chưa từng thấy qua.

- Vân nhi của ta!
- Mẹ!!!
Mẫu thân của bản thể,sao lại giống mẹ cô như đúc vậy?
- Để ta xem,sao con lại thành ra như vậy,mau mau vào trong.

Liễu phu nhân kéo Ý Vân vào trong sảnh lớn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận