Ý Vân không thèm kiêng nể gì,dơ chân đạp Cơ Uy 1 cái đau điếng.
- Đạo tặc hái hoa!
- Nàng muốn mưu sát phu quân sao,chân nàng làm bằng đá à - Đau.
Ý Vân xấu hổ đỏ mặt,gặm gặm quả hồ lô.
- Ta là phu quân nàng,hôn nương tử 1 cái thì sao?
- Ngài!.
- hắn nói đúng mà.
Cơ Uy bật cười vì vẻ mặt giận dỗi xấu hổ của Ý Vân.
Khi hắn cười lại đẹp như vậy sao,khác với cái vẻ chết bầm nửa tháng trước,không được,hắn là kẻ lang sói,bỏ mặc ngươi tới chết,không được phép bị đánh lừa.
Cơ Uy thấy Ý Vân rất đáng yêu,cảm giác với nàng,rất khác với Tư Hạ,nàng thô lỗ ngang ngược,nhưng lại có sức hút lớn,khiến người khác muốn mãi ngắm nhìn.
- Ta nhớ chúng ta chưa động phòng,hay là đêm nay! - Trêu chọc.
- Nói thêm câu nữa,ta lập tức đá ngài ra khỏi xe - gắt lên.
Phu xe ở bên ngoài,bần thần,Vương Phi lại dám nói mấy câu này,không sợ Vương Gia tức giận xử chém sao?
Đi đến xế trưa thì về đến phủ.
Tư Hạ biết tin Cơ Uy đích thân đi đón Ý Vân về,rất tức giận,ném đồ ném đạc,chửi đánh đám gia nô cả buổi sáng.
- Ả điếm Liễu Ý Vân,mạng lớn lắm,lại còn đích thân Vương Gia đến đón về,ta giết!.
- Mắng ta sao?- Ý Vân đột nhiên xuất hiện cùng Vương Gia.
Tư Hạ giật mình.
- Thần thiếp thỉnh an Vương Gia.
- khinh bỉ nhìn Ý Vân.
- Hỗn xược,ngươi coi Vương Phi là gì,còn không mau hành lễ.
- Thiếp! thỉnh an Vương Phi!
- Bỏ đi bỏ đi,Trắc Phi muội muội,ta đến là muốn thông báo rằng muội hãy trả lại Di Hòa viện cho ta,dọn đến viện của muội đi.
- Ngươi! Vương Gia!
- Ể,Vương Gia đã đồng ý rồi- nháy mắt Vương Gia.
- Nàng mau thu dọn về Lưu Vân các đi- xua tay.
- Muội có vẻ không bằng lòng,nên nhớ,đây vốn là nơi của ta,muội đã ở đây hưởng thụ rất lâu rồi,hay muốn thay ta làm Vương Phi luôn- Trừng mắt.
- Thiếp! không dám.
.
- Vậy thì tốt,mau dọn dẹp đi,trước giờ Mùi,ta muốn nơi này sạch sẽ.
- Vân Nhi,theo ta xuống bếp,hôm nay ta sẽ nấu món ngon cho mọi người,lát nữa gọi các di nương đến cùng nhau dùng bữa.
Tư Hạ hậm hực đứng đó,nhõng nhẽo Cơ Uy.
- Vương Gia,người không yêu thần thiếp nữa sao,lại trả Di Hòa viện cho ả tiện nhân đó.
- Cuồng ngôn,lại dám gọi Vương Phi như vậy,ngươi muốn chết phải không,mau dọn đi.
Nói rồi Cơ Uy bỏ đi,mặc kệ Tư Hạ đứng đó,mặt mũi méo xệch,tức đến bầm tím.
- Liễu Ý Vân,ả tiện nhân này,chắc chắn dùng yêu thuật mê hoặc Vương Gia,hừ!
Bữa trưa.
Cơ Uy có tất cả 5 bà vợ,1 chính thê,1 thiếp,3 bà vợ nhỏ nữa.
Bọn họ đều còn rất trẻ,ước chừng chỉ khoảng 18,20.
- Vương Gia,ngài lấy nhiều vợ như vậy,không sợ chưa già đã gãy súng sao?
- Phụt! khụ! khụ - Cơ Uy đang ăn cơm,nghe vậy liền sặc sụa.
Mấy bà vợ thì đều dừng đũa,mặt căng thẳng,chưa ai dám nói Vương Gia như vậy,Vương Phi chết chắc rồi.
- Sức khỏe ta rất tốt,nàng không cần lo,hay đêm nay ta đến thử cho nàng xem.
- No.
.
no,không cần,di nương trong phủ rất nhiều,ngài đi mà đến chỗ họ.
- Nàng vừa nói gì! no là gì?
- Haha,ta đùa thôi,mau ăn cơm!
- Các muội,sau giờ trưa,đến đại sảnh,ta có chút việc muốn nói!
Tư Hạ nghe Vương Gia nói sẽ đến chỗ Ý Vân,liền mặt mày sa sầm,nắm chặt đôi đũa,cơ hồ như xắp bẻ gãy.
Gia nhân tất bật dọn đồ của Ý Vân vào viện,nơi này mới đúng là chỗ của Vương Phi,xa hoa mỹ lệ.
Trong ngoài viện đều là đồ tốt.
Bảo sao ả Tư Hạ đó không chịu rời đi.
- Woa,giường êm quá - Ý Vân ngã người xuống giường,lăn qua lăn lại thích thú,đây là cuộc sống Vương Phi cổ đại sao,bảo sao nữ nhân ai cũng muốn gả vào nhà vương giả,ăn sung mặc sướng,còn có người hầu kẻ hạ chẳng cần đụng móng tay vào việc gì.
- Vân Nhi,lại đây,ta có quà cho em này!
Với lấy 2 xấp vải lụa tốt,1 hộp trang sức.
- Nương nương,nô tì không dám nhận - Quỳ xuống.
- Sao em phiền phức vậy,đụng chút là quỳ,ta cho em chứ có bắt em mua đâu.
- Nhưng,đây là lụa tốt,chỉ phù hợp với các tiểu thư thôi,nô tì không dám mặc.
- Em là nha hoàn cạnh Vương Phi,phải mặc sao xứng với ta chứ,muốn làm mất mặt Châu phủ sao?
Nói qua nói lại nửa canh giờ,Vân Nhi mới run rẩy nhận lấy.
- Mà đừng có gọi ta là Phi rồi xưng nô tì nữa,cứ gọi ta là Vân tỷ tỷ.
- Nương nương,không thể được,cho nô tì 10 cái mạng cũng không dám ạ!
- Thì khi chỉ có 2 ta,em cứ gọi là Vân tỷ tỷ,còn cãi nữa,ta bán em vào thanh lâu đấy.
Vân Nhi sợ bị bán đi nên đành phải nghe lời.
Nàng làm nha hoàn từ nhỏ,chưa từng thấy chủ nhân nào tốt bụng như Ý Vân,nàng nguyện dùng cả đời làm trâu ngựa báo đáp.
Quản gia dẫn 5 nha hoàn,10 gia nô đến.
- Chúng nô tài tham kiến Vương Phi nương nương!
- Miễn lễ,các ngươi ở đây,cứ làm tốt công việc,trung thành chính trực,không trộm cắp,không tham lam,không bắt nạt lẫn nhau.
Ngoài tiền công ra,ai làm tốt,mỗi tháng ta thưởng thêm,mỗi người hàng tháng có 2 ngày về thăm gia quyến,lần lượt về thăm,không ồ ạt về 1 lần quá 5 người.
Có gì không hiểu cứ đến hỏi Vân Nhi,lui xuống cả đi.
- Còn nữa,Vân Nhi,thưởng cho mỗi nha hoàn 1 xấp vải tốt,mỗi gia đinh 10 lượng bạc.
- Đa tạ ân điển Nương nương!
Ai mấy mừng thầm,Vương Phi quả thật tốt bụng,trước đây hầu hạ Trắc Phi và các di nương,lương bổng ít ỏi,muốn về nhà phải là việc cấp bách,cha chết mẹ lìa đời,vô cùng khắt khe,nay Vương Phi ân chuẩn mỗi tháng được về 2 ngày,lại còn có thưởng thêm hậu hĩnh nữa.
- Vân Nhi,em chuẩn bị quà cho các di nương đi,mỗi người 3 xấp lụa thượng hạng,1 hộp trang sức.
Liễu phủ cho nhiều quá,ta thật sự dùng không hết.
- Nương! a.
.
Vân tỷ tỷ quả thật hào phóng,tặng toàn đồ tốt như vậy.
.