Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Thân thế của bốn ả thị thiếp đã điều tra xong, mỗi người đều có lai lịch trong sạch, không có chỗ nào khác lạ.

Xuất thân của Thái Y, Yên Chi, Ngọc La đều không có cái gì đặc biệt. Đều là những cô gái nhà nông nghèo khổ, vì những nguyên nhân đặc thù riêng, bị bán vào thanh lâu.

So với bọn họ, xuất thân của Hàm Thúy có tốt hơn một chút.

Phụ thân của Hàm Thúy từng là một vị danh y, năm cô ta mười ba tuổi, phụ thân cô ta hợp tác với người khác buôn bán thuốc, bị lừa, táng gia bại sản. Lão danh y ngã bệnh không dậy nổi, từ giã cõi đời. Sau đó, mẹ Hàm Thúy cũng ra đi. Hàm Thúy bán thân cho thanh lâu, thời hạn mười năm, lấy năm mươi lượng bạc để an táng cha mẹ.

Hàm Thúy dung nhan thanh tú, thông minh lanh lợi, sắc nghệ song tuyệt. Mười lăm tuổi tiếp khách, lập tức trở thành danh kỹ nổi tiếng một thời, một nụ cười trị giá ngàn vàng.

Nửa năm sau, Tần Mộ Phong đến thanh lâu chơi bời, gặp gỡ ả, rồi trở thành nhập mạc chi tân[1] của ả. Tần Mộ Phong thỉnh thoảng đến tìm ả, mỗi lần đến là ở lại hơn nửa tháng trời.

Hai năm trước, Tần Mộ Phong dẫn Thái Hà về, quyết định hồi tâm, không tiếp tục ra vào thanh lâu nữa. Thái Hà rất hiểu chuyện,vì để hắn vui lòng đã hào phóng cho phép hắn thu nhận thị thiếp, thời điểm đó chính là lúc Hàm Thúy tiến vào vương phủ.

Hàm Thúy không phải người đơn giản, tuy tuổi mới mười ba, đã biết lấy sắc đẹp của mình làm lợi thế, cùng tú bà thanh lâu bàn chuyện làm ăn.

Nữ tử bình thường bán mình, đa phần là bán cả đời, nếu muốn rời đi, phải bỏ ra nhiều bạc để chuộc thân. Cô gái nào càng xinh đẹp, ngày sau giá chuộc thân còn cao hơn giá lúc bán thân vào. Mà ả chỉ bán thân mười năm, một cô gái mới mười ba tuổi, có thể nhìn xa như thế, tuyệt không phải hạng người bình thường.

Hàm Thúy từ nhỏ thông minh, đi theo phụ thân học y thuật, tinh thông dược lý y lý.

Thiên Mạch vốn tưởng rằng, Hàm Thúy chỉ bị người khác lợi dụng, không ngờ lại là người hạ hồng hoa trong thức ăn của nàng, đúng là cô ta. Có lẽ ả đối với bản thân vô cùng tự tin, mới dám bạo gan xuống tay.

Hàm Thúy xuất thân danh y thế gia, gia đình học thức, cộng thêm khả năng của bản thân, y thuật cao minh cũng không có gì lạ.

Y thuật của Hàm Thúy có thể cao minh, có điều không cao bằng Thiên Mạch.

Tam sư phụ nàng từng là thiên hạ đệ nhất độc y, y thuật đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, không người bình thường nào có thể sánh bằng.

Đại sư tỷ Lãnh Băng Băng của Thiên Mạch từ nhỏ đi theo tam sư phụ học y thuật, hai mươi tám tuổi tỷ ấy đã là thiên hạ đệ nhất thần y. Vô luận là giang hồ nhân sĩ, hay là quan to hiển quý, đều biết đến danh hiệu Tà Thủ Thần Y của tỷ ấy, người đến dâng vàng mời tỷ tỷ xem bệnh nhiều vô số kể. Thiên Mạch và thiên hạ đệ nhất thần y là đồng môn, y thuật tự nhiên so với người bình thường cao minh hơn rất nhiều.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi trên gương mặt Thiên Mạch, đôi mắt lãnh đạm không có chút cảm xúc, toàn thân tựa hồ tỏa ra một loại hàn khí sát nhân.

“Bỏ thuốc vào đồ ăn của Thái Y, Ngọc La.” Thiên Mạch ngữ khí lãnh đạm bình tĩnh phân phó, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

” Tiểu thư muốn như thế nào?” Thanh Loan bắt đầu thấy thương cho vị cô nương đã hạ hồng hoa cho tiểu thư, không biết cô ta sẽ có kết cục thế nào?

Người biết chuyện đều hiểu được, đắc tội với tiểu thư thì nên sớm tìm một cái cây mà kết liễu cho xong.

Thiên Mạch lãnh đạm liếc nhìn Thanh Loan, “Việc cỏn con này còn phải đợi ta dạy?”

Thanh Loan vẫn là không rõ ý muốn của nàng, kiên trì nói, “Tiểu thư xin nói rõ.” Không phải nàng ngốc, mà là lời nói của tiểu thư quá thâm thúy.

“Bỏ ‘Phệ Cốt Tán’ vào thức ăn của hai nữ nhân kia, sau đó đem nguyên dược liệu bỏ vào phòng Hàm Thúy. Đừng dùng thuốc ta bào chế ra, tự mình chế đi. Lúc bỏ thuốc, cố ý để lộ dấu vết, tốt nhất dịch dung thành hình dáng nha hoàn bên người Hàm Thúy.” ‘Phệ cốt tán’, phương pháp bào chế đơn giản, nhưng lại có thể là độc dược chết người. Đối đãi với kẻ thù, nàng trước nay chưa hề nương tay.

Thanh Loan sởn tóc gáy, vô cùng ái ngại cho hai vị nữ tử vô tội kia. “Tiểu thư, Thanh Loan có một chuyện không rõ.” Nàng nói rất cẩn thận, sợ chọc giận Thiên Mạch.

” Nói.”

“Tại sao không cho thuốc vào thức ăn của Yên Chi cô nương?” Tiểu thư luôn đuổi cùng giết tận, không có lý do gì chừa lại Yên Chi.

Thiên Mạch khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, “Chúng ta nước giếng không phạm nước sông.” Yên Chi cũng giống như Liễu Thiên Mạch, đều có bí mật không thể cho ai biết. Nếu Yên Chi đã không phạm nàng, nàng cũng không muốn phạm Yên Chi. Thiên Mạch chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ lần này, cũng không muốn gây thêm phức tạp. Về phần Yên Chi muốn làm gì, sau lưng cô ta là ai, Liễu Thiên Mạch không có hứng thú đi quản, cũng không muốn quản.

” Nô tỳ đã hiểu.” Thanh Loan không ngừng toát mồ hôi lạnh, Thiên Mạch thanh âm rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.

“Tư liệu về bốn vị thị thiếp cùng nha hoàn của bọn họ đều do tam sư huynh tra được sao?” Tam sư huynh của nàng, là thủ lĩnh Thiên Cơ Các – một tổ chức thần bí khổng lồ trong võ lâm. Thiên Cơ Các Chủ chủ yếu thu thập buôn bán tin tức, có thế lực kinh người, trên đời này, không có tin tức nào mà Thiên Cơ Các tra không được. Ngay cả hoàng cung bí sử, đều không tránh khỏi ánh mắt Thiên Cơ Các.

Trên giang hồ có một cách nói rất khoa trương, chỉ cần chịu ra tiền, Thiên Cơ Các có thể vì cố chủ tra rõ hoàng đế một đêm cùng phi tử hành phòng[2] mấy lần.

” Nô tỳ dùng bồ câu đưa tin thỉnh Tam công tử tra rõ chân tướng bốn thị thiếp trong vương phủ và nha hoàn của họ, sáng hôm nay, nhận được hồi âm của Tam công tử, nô tỳ lập tức đem thư đến cho tiểu thư.” Chẳng lẽ tin tình báo có chỗ sai sót? Tin tức của thiên cơ các luôn luôn là chuẩn nhất.

Thiên Mạch dừng một chút, “Điều tra lại Yên Chi.” Thông tin của Thiên Cơ Các có nói, Yên Chi từ nhỏ mất mẹ, phụ thân nghiện cờ bạc. Năm Yên Chi tám tuổi, phụ thân cô ta thiếu nợ một khoản tiền lớn không thể trả nổi, bèn đem Yên Chi bán vào thanh lâu.

Tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng Thiên Mạch lại thấy nghi vấn trùng trùng. Nếu nàng chưa thử qua Yên Chi, có thể nàng sẽ tin. Sau khi biết Yên Chi biết võ công, nàng tuyệt không tin tưởng xuất thân cô ta lại đơn giản như thế. Có lẽ, sau khi cô ta bị bán vào thanh lâu, đã xảy ra một số chuyện không ai biết.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Thanh Loan trong lòng nghi hoặc, vị Yên Chi cô nương này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

“Làm cho tốt, còn làm hỏng chuyện của ta lần nữa, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta.” Thiên Mạch liếc xéo nàng, toát ra một vẻ nghiêm nghị lạnh lùng khó nói thành lời.

“Dạ.” Giọng điệu lạnh lùng của Thiên Mạch khiến Thanh Loan rùng mình một cái.

Lần trước thấy tiểu thư bị Thái Y khi dễ, nàng dùng đá ném vào cái chén, nện vào mặt Thái Y, làm hại tiểu thư bị giam vào địa lao còn bị phạt roi. Để trừng phạt nàng tội xen vào việc của người khác, tiểu thư đã phế bỏ hai thành công lực của nàng, thưởng cho nàng một cái tát. Nếu lần này còn làm hỏng việc…… Nàng không dám nghĩ tiếp.

Thiên Mạch tao nhã ngồi xuống, thản nhiên nói, “Nhớ kỹ bài học lần trước, nếu còn làm hỏng việc, sẽ không chỉ phế bỏ hai thành công lực của người đơn giản như vậy.” Trước khi bị giam vào địa lao, nàng vốn định tiếp tục giả vờ nhu nhược, không ngờ nha hoàn ngu ngốc này đột nhiên vì nàng ra tay. Vì không muốn Tần Mộ Phong phát hiện sự tồn tại của Thanh Loan, nàng dùng nội lực phát âm, ngụy trang thành Phi Yến, phân tán chú ý của hắn. Nhất thời không cẩn thận, bị nội thương. Bị thương cũng không nói, lại còn bị ăn roi, giam vào địa lao, làm hại nàng nửa tháng không dám ngồi. Phế bỏ hai thành công lực của Thanh Loan là tiện nghi cho cô ta lắm rồi.

Người tinh thông thuật dịch dung, đều có thể thay đổi giọng nói của mình. Thuật dịch dung của nàng, đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh[3]. Chẳng những có thể phát ra đủ loại âm thanh, còn có thể dùng nội lực phát âm, tục gọi là phúc ngữ [4], còn gọi là bí ngữ.

Môn võ công này là tuyệt kỷ độc môn của nhị sư phụ nàng, trên giang hồ sớm đã thất truyền. Dùng nội lực phát âm, chẳng những cần có nội lực thâm hậu, còn phải có tài năng thiên bẩm cực cao. Trong bảy sư huynh muội, chỉ có nàng học được.

Trên giang hồ có một loại võ công gọi là ‘Truyền Âm Nhập Mật’, có thể dùng nội lực đem thanh âm truyền đi rất xa. Mà bí ngữ, cùng với Truyền Âm Nhập Mật có chỗ giống nhau. Tuy rằng không thể đem thanh âm truyền đi xa, nhưng lại có thể kiểm soát vị trí phát ra âm thanh.

Thiên Mạch vẫn luôn biến mình thành hai người, nên môn võ công này sớm đã trò giỏi hơn thầy.

Bí ngữ vô cùng hao tổn nội lực, liên tục dùng quá nhiều lần, rất có thể bị nội thương. Không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không sử dụng. Sở dĩ lần đầu tiên lúc gặp bốn ả thị thiếp nàng sử dụng, là bởi vì Liễu Thiến không an phận, muốn vì nàng ra mặt. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải dùng bí ngữ, để Liễu Thiến mắng cho thống khoái. Nha hoàn ngốc Thanh Loan kia ra tay hồ đồ, hại nàng lại dùng một lần nữa. Lúc ấy nàng tâm mạch bị hao tổn, gần như ngất xỉu.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Thanh Loan sởn cả gai ốc, lạnh tận trong tim.

Tất cả trở lại yên tĩnh, trong đêm đen, chỉ thấy một đôi mắt lạnh thấu xương, tỏa ra nhưng tia sáng lạnh lẽo.

[1] Khách hàng thường xuyên

[2] Sinh hoạt vợ chồng

[3] Vô cùng thành thục

[4] Nói bằng bụng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui