Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Liễu Thiên Mạch ngồi trước gương đồng, ngây ngốc nhìn ảnh mình trong gương, trang sức trân bảo vương vãi khắp mặt bàn trang điểm.

Hôm nay là sinh thần của Tể tướng, là con gái của ông ta, nàng buộc phải đi.

Đám con gái Liễu gia ái phú khinh bần, nếu nàng quá giản dị, tất sẽ bị cười nhạo. Thiên Mạch xưa nay luôn bất cần dư luận, nhưng, lần này là ngoại lệ. Nàng có thể chịu được sỉ nhục của bất cứ kẻ nào, nhưng không nguyện nhận lấy sự sỉ nhục của người nhà họ Liễu. Liễu gia làm nhục nàng mười mấy năm, nàng đã không thể tiếp tục chịu đựng, cũng không muốn chịu đựng thêm nữa.

Nàng gỡ ngọc trâm và ngân trâm trên tóc xuống, mái tóc đen nhánh buông xuống như dòng thác. Nàng cầm lấy chiếc lược ngà, nhẹ nhàng chải mái tóc dài.

Từ trong gương, Thiên Mạch nhìn thấy một bóng người màu đỏ tía. Chiếc lược trong tay nàng thoáng ngừng lại, rồi tiếp tục chải tóc.

Yên Chi bước đến sau lưng nàng, nhẹ giọng nói, “Liễu cô nương, hôm nay đại thọ của cha nàng, nàng không đi sao?”

“Đương nhiên phải đi.” Nàng buông lược, cầm lấy một cây trâm hoa lên ngắm nghía. “Ngươi tới có việc gì?”

Yên Chi nhìn nàng, khẽ nhíu mày, “Ta đến cho nàng hay, Vương gia đưa Thái Y cùng đi dự thọ yến của Tể tướng, đã quên mất nàng rồi.” Tần Mộ Phong thật quá đáng.

Thiên Mạch siết chặt các ngón tay, bàn tay cầm trâm hoa trở nên trắng bệch. Ánh mắt lóe ra hàn quang.

Hơi thở lạnh như băng phảng phất chung quanh nàng, vô cùng sát nhân.

Yên Chi phát hoảng, vội giải thích, “Liễu cô nương, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở nàng.”

Thiên Mạch thở dài, buông cây trâm trong tay ra, tiếp tục chải đầu, “Chuyện không liên quan đến ngươi.” Giọng nói của nàng đạm mạc, tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Yên Chi bước đến phía sau, cầm lấy chiếc lược ngà trong tay nàng, “Ta giúp nàng.”

Thiên Mạch không nói gì, lấy cây ngân trâm trong hộp trang sức, đưa ra sau cho Yên Chi.

“Dùng cái này hả?” Yên Chi cầm lấy ngân trâm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm những món trang sức trên bàn trang điểm.

Thiên Mạch lạnh lùng liếc mắt, “Ngươi nói nhiều quá.” Nàng thích ăn mặc thanh nhã, rất ghét những trang sức vàng bạc tầm thường, thật sự không thể thuyết phục mình đeo mấy thứ đồ đó.

Yên Chi nhún nhún vai tỏ vẻ dửng dưng, thuần thục vấn tóc cho nàng, “Được, ta lắm lời, được chưa?” Yên Chi gắn ngân trâm lên, miệng thì thầm, “Cây ngân trâm này lạ thiệt, Liễu cô nương, cái tua rua ở phía trên này làm bằng cái gì vậy?” Cây trâm này rất nặng, đặc biệt là phần đuôi tua rua này.

Thiên Mạch khóe miệng khẽ nhếch, hất một lọn tóc che trước mắt, “Huyền thiết.”

“Cái gì?” Chiếc lược ngà trong tay Yên Chi rơi xuống đất, miệng há hốc, “Huyền thiết?” Huyền thiết là một kim loại cực kỳ quý hiếm, là vật liệu chế tác binh khí tốt nhất. Cho đến hiện tại, trong võ lâm chỉ có hai thứ binh khí được chế tạo từ huyền thiết —– là ‘Truy Mệnh Đao’ của Vô Địch Môn và ‘Vụ Lý Hoa’ của Thanh Lương Phái.

Truy Mệnh Đao chém sắt như chém bùn, xuy mao lập đoạn [1], đứng đầu trong thập đại thần binh của võ lâm.

‘Vụ Lý Hoa’ là một cây roi, khi vung ra giống như một con sóng bạc, tựa như hoa trong sương mù, nên được gọi là ‘Vụ Lý Hoa’.

Nghe nói, năm năm trước ‘Vụ Lý Hoa’ bị Phi Yến đánh cắp, không rõ tung tích. Nếu tua rua của cây trâm này được làm bằng huyến thiết, chẳng phải đây là……

“‘Vụ Lý Hoa’?” Yên Chi hoài nghi hỏi.

“Có một số việc không nhất thiết phải nói quá rõ ràng.” Thiên Mạch ngược tay đưa cây trâm ra sau cho Yên Chi, “Trong lòng ta và người biết rõ là được rồi.” Nàng cũng không muốn giải thích nhiều.

Nếu cây ngân trâm này là ‘Vụ Lý Hoa’, như vậy…… Liễu Thiên Mạch có thể nào là Phi Yến? Không đúng, nàng rõ ràng nghe bên tai giọng Phi Yến nói giúp Thiên Mạch, bọn họ chắc chắn không phải là một người. Có lẽ, họ là bạn tốt? Hoặc tỷ muội tốt? Phi Yến là một nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, được làm bạn tốt của nàng ta, Liễu Thiên Mạch tự nhiên có hậu thuẫn rất lớn. Nàng rốt cuộc là ai đây? Vào vương phủ là có mục đích gì?

Yên Chi lơ đãng cầm lấy ngọc trâm, khi nàng phục hồi tinh thần, thì không nén được kinh ngạc, “Hàn ngọc ngàn năm?” Cây trâm này lạnh như băng, mơ hồ như tỏa ra một làn hơi lạnh, chắc chắn được làm từ hàn ngọc ngàn năm. Hàn ngọc là thánh phẩm trị thương, là bảo vật mà người trong võ lâm luôn thèm khát.

Thiên Mạch liếc mắt một cái, “Chưa thấy qua hàn ngọc à?” Vô tranh sơn trang mỗi người đều có, của nữ tử thì là trâm cài, còn nam tử lại là ngọc bội.

“Nếu ta nhớ không lầm, hàn ngọc chính là bảo vật độc hữu của Tuyết Sơn Hồng Nhan Cung?” Nàng từ đâu mà có?

Thiên Mạch không trả lời, đưa cho nàng một đóa châu hoa, “Chải đầu đi.”

“Hả?” Yên Chi nhìn châu hoa trong tay, lại ngẩn ra, nàng dò hỏi, “Liễu cô nương, trân châu màu lam trên châu hoa này, không phải là thần dược Lam Linh Châu giải độc chứ?” Nhiều bảo vật hiếm có như vậy, cư nhiên lại bày ra sờ sờ trước mắt nàng, không phải là nằm mơ chứ?

“Vậy thì thế nào?” Thiên Mạch lại chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

“Không có gì.” Yên Chi nuốt nước miếng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giúp Thiên Mạch cài châu hoa.

Thiên Mạch mở hộp trang sức ra, lấy một dây ruy băng đưa cho nàng, chẳng chút hứng thú, “Quá đơn điệu, thắt nơ đi.”

Yên Chi nhận lấy dây ruy băng, nghi hoặc nói,” Liễu cô nương, dây ruy băng này không phải là Thiên Tàm Ti chứ?” Trên người nàng mỗi một thứ đồ đều là bảo vật, nên sợi dây này chắc cũng phải là bảo vật.

” Không phải.”

“À!” Yên Chi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trái tim của cô ta đã sắp không chịu nổi rồi.

Thiên Mạch kéo sửa tay áo, lạnh lùng nói, “Là Băng Thiền Ti.” Băng Thiền Ti dẻo dai khó đứt, mát lạnh như băng, dùng để băng bó vết thương thì không còn gì bằng. Có thể làm hết đau đớn, lại còn giúp vết thương không bị nhiễm trùng.

Yên Chi lại bị đả kích mạnh, miệng há to đủ để nhét vào một quả trứng. Mãi một lúc sau, cô ta vẻ mặt ỉu xìu nói, “Ta chịu không nổi nữa rồi, nàng lấy ở đâu ra nhiều bảo vật như vậy? Ta không thể không bị nàng dọa chết.” Mỗi một thứ trên người nàng, đều là bảo vật trong mơ của mọi người trong võ lâm, nàng rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Liễu Thiên Mạch quay đầu lại, giọng ảm đạm nói, “Y Tiểu Lục, đây không phải chuyện ngươi nên hỏi.”

“Nhỏ mọn!” Yên Chi bĩu môi giận dỗi, nhẹ nhàng cẩn thận buộc dây ruy băng lên tóc nàng kết thành một chiếc nơ.

Thiên Mạch cúi đầu, đáy mắt thoáng hiện một nụ cười.

[1] Không biết dịch sao cho hay, đại khái là rất bén, chỉ thổi một cọng lông/tóc lên trên lưỡi đao cũng đủ đứt làm đôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui