Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Tháng mười một, trời kinh thành giá lạnh vô cùng, sáng sớm hôm nay, còn có tuyết đầu mùa.

Sau khi hạ triều, Tần Vật Ly lấy cớ thưởng tuyết, giữ Tần Mộ Phong và Hoắc Thiên lại.

Tần Mộ Phong không cần mỗi ngày đều phải thượng triều, hoàn toàn tùy thuộc tâm tình của y. Hiếm khi thấy y tiến cung, Tần Vật Ly tự nhiên muốn giữ y lại.

Ở trong cung có một chỗ ấm áp để thưởng tuyết, là nơi để Đế Hậu Tần Phi thưởng tuyết. Bọn họ khi còn nhỏ thích nhất đến chỗ này chơi. Hoắc Thiên là hậu nhân trung lương, cha y là Đại tướng quân uy chấn thiên hạ, mẹ y là nữ quân sư thông minh quyết tuyệt. Năm y mười tuổi, cha mẹ tử trận sa trường, được hoàng hậu đương thời thu dưỡng. Ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc.

Tần Vật Ly là vi quân chi tài, Tần Mộ Phong cũng vậy. Tần Mộ Phong không tranh không cướp, toàn tâm phụ tá Tần Vật Ly, loại tình cảm huynh đệ như vậy, ở trong hoàng thất vô cùng đáng quý.

Ba người cùng nhau ngồi xuống, Tần Vật Ly nhìn tuyết lất phất bên ngoài, bình đạm nói, “Hiện tại chúng ta là huynh đệ, không phải quân thần.”

” Hoàng Thượng, người có ý gì?” Hoắc Thiên thông minh lập tức nghe ra trong lời nói của y có ý khác.

Tần Vật Ly mỉm cười lắc đầu, “Không có gì, ta còn nhớ lúc còn nhỏ, ba chúng ta thích nhất đến chỗ này thưởng tuyết.”

Ánh mắt Tần Mộ Phong dừng lại trên mặt Tần Vật Ly, ” Hoàng Thượng, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Tần Vật Ly trầm mặc một lát.

” Mộ phong, ta bảo Tuyết Nhạn giám thị đệ.” Hay là cứ thẳng thắn đi.

” Hoàng huynh, huynh có ý gì.” Tần Vật Ly tự mình nói ra, thật làm cho y kinh ngạc.

“Khi Ngân Ưng làm nội ứng trong phủ Nam Hận Thiên, phát hiện bồ câu đưa tin có dấu hiệu của Bình Nam Vương Phủ. Sau khi kiểm chứng, Nam Việt thái tử đích xác có liên hệ với Bình Nam Vương Phủ.” Tần Vật Ly ngẩng đầu, ” Cho nên, ta bảo Tuyết Nhạn giám thị đệ.” Không phải y đa nghi, mà là không biết tin tưởng Tần Mộ Phong như thế nào.

“Trong phủ đệ có gian tế?” Nếu Tần Vật Ly vẫn còn hoài nghi y, sẽ không đem chân tướng sự tình nói cho y.

“Tuyết Nhạn ở trong phủ đệ bắt được một con bồ câu đưa tin, trong thư nói, bảo Dạ Cơ giết đệ xong, nhanh chóng quay về Nam Việt. Nàng đuổi theo bồ câu đưa tin đến Bắc viện thì mất dấu, hiềm nghi nhất, là bốn nữ nhân kia của đệ.” Tần Vật Ly nhìn thẳng Tần Mộ Phong,” Nàng hoài nghi Thái Y.” Tần Mộ Phong đối với Thái Hà đã si mê cuồng dại, hắn vẫn luôn rất ghét người khác nói về Thái Hà. Y hoài nghi Thái Y, đồng nghĩa hoài nghi Thái Hà. Tần Vật Ly không biết, Tần Mộ Phong sẽ có phản ứng gì.

“Hoàng Thượng có dự tính gì không?” Tần Mộ Phong bình thường sẽ vì Thái Hà mà mất đi lý trí, nhưng cũng biết sự tình nghiêm trọng.

Tần Vật Ly trong mắt hiện lên một chút âm ngoan, ” Nếu đệ tin tưởng Tuyết Nhạn, hãy dụ gian tế trong phủ ra.” Đối đãi địch nhân, y cũng sẽ không nương tay.

“Đệ tin tưởng Tuyết Nhạn.” Tuyết Nhạn là đại nội đệ nhất mật thám, tin tức nàng tra được không thể sai. Cho dù y không muốn hoài nghi sự trong sạch của Thái Hà, cũng phải tin tưởng năng lực của Tuyết Nhạn.

Tần Vật Ly lười nhác liếc y một cái, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt cũng không cho phép chểnh mảng. “Ta đã bảo Tuyết Nhạn đến Bình Nam Vương Phủ bảo vệ đệ, nhưng đệ cũng nên cẩn thận.” Giọng y vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại pha chút lạnh lùng.

” Thần tuân chỉ.” Tần Mộ Phong chậm rãi cúi đầu, mặt không chút thay đổi.

Hoắc Thiên nhìn huynh đệ bọn họ, vỗ vỗ trán bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Bọn họ trước là quân thần, sau là huynh đệ. Kể từ ngày Tần Vật Ly lên ngôi hoàng đế, quan hệ giữa bọn họ cũng đã trở nên rất tế nhị.

Bọn họ mãi mãi vẫn là quân thần a.

II

Tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng. Một vị nữ tử trẻ tuổi, ôm đàn cổ trong tay, ngẩn ngơ đứng trước cửa Bình Nam Vương Phủ.

Nàng búi một búi tóc đơn giản, trên búi tóc điểm mấy hạt châu hoa nhỏ, trên trán đeo một chuỗi mã não xanh biếc, đôi khuyên tai dài rũ xuống được làm từ trân châu xanh lục và bảo thạch hồng phấn. Nàng mặc một bộ y phục xanh lục, trên người khoác một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng. Đơn giản mộc mạc, lại không mất đi vẻ hào phóng. Thanh nhã di nhân, vô cùng quyến rũ.

Đứng bên cạnh nàng, là một nữ tử áo đỏ. Nữ tử kia ăn mặc hoa quý, không giống những nha hoàn bình thường.

Bình Nam Vương Tần Mộ Phong từ trong cung trở về, mới từ trong kiệu bước ra, liền nhìn thấy bóng dáng hai người.

Y rảo bước đến bên cạnh họ, nhìn rõ dung mạo họ, nhịn không được thốt lên, ” Liễu Thiến?” Nàng không phải đã mất tích sao? Vì sao có thể xuất hiện ở đây?

Thiên Mạch ôm cổ cầm, hơi nghiêng người, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, ” Vương gia, ngài thu nhận Thiến Nhi, được không?” Dáng người mảnh khảnh, đứng giữa mặt đất phủ đầy tuyết càng thêm cao ngạo. ” Nàng làm sao vậy?” Mấy ngày trước, lúc gặp nàng, nàng vẫn lộng lẫy như trước đây, chỉ qua mấy ngày, sao nàng lại trở nên tiều tụy thế này?

Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta không sao, chỉ muốn xin Vương gia thu nhận ta.”

Tần Mộ Phong không cầm lòng được kéo tay nàng, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng trong lòng bàn tay, “Sao không đi vào.”

Thiên Mạch cúi đầu, hờ hững nói, “Người của Vương phủ không biết ta, không cho ta vào, cho nên, ta ở đây chờ ngài.”

Bình Nam Vương Phủ không phải là nơi muốn vào thì vào, một nữ tử thanh lâu như nàng, tự nhiên không thể vào được.

Y nói giọng ôn nhu, kéo tay nàng đi vào, “Ta đưa nàng vào.” Nàng của ngày hôm nay sao mà yếu đuối, khiến y không nén được ý muốn che chở.

Thiên Mạch một tay ôm đàn, một tay để cho y nắm, ngoan ngoãn theo y vào vương phủ.

Nàng của hiện tại, không phải là Liễu Thiên Mạch, mà là Liễu Thiến. Ít nhất, nàng đang đóng vai Liễu Thiến.

[ Liễu Thiến, lăn ra đây, ta thật sự không thể nào ở chung với y.]

[ Tự mình giải quyết đi, ta sẽ làm bộ không có ở đây.]

[ Liễu Thiên Mạch kém Liễu Thiến rất nhiều, y sẽ nhận ra.]

[ Kém nhiều sao? Không phát hiện được đâu.]

[ Chỉ cần trộm được trái tim của y, là ta có thể rời khỏi vương phủ, ngươi làm ơn ra đi.]

[ Tự giải quyết đi, ta sẽ làm bộ không có ở đây.]

[ Ta không biết câu dẫn nam nhân như thế nào.]

[ Vậy chẳng lẽ ta chính là hồ ly tinh trời sinh hả? Ta cũng đâu có biết. Đại tỷ, ngươi là bà chủ đằng sau thanh lâu, là thiên hạ đệ nhất phi tặc, thiên hạ đệ nhất phi tặc hữu thực vô danh[1], ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, ta tin tưởng vào năng lực của ngươi.]

[ Ta đâu có ăn mặn như vậy.]

[ Là khen ngươi đó, vậy cũng không hiểu, ngốc nghếch.]

[ Lạc đề rồi, ngươi mau ra đây, đến lượt ta ngủ.]

[ Giả bộ không nghe, tự mình giải quyết đi.]

[ Ta muốn đánh chết ngươi a....]

[ Ta đang ngủ, không nghe thấy.]

[ Đang ngủ còn nói nói?]

[ Nói mớ.]

[.......]

Tần Mộ Phong chưa bao giờ lại đưa nữ nhân vào Thính Phong Hiên, Thính Phong Hiên là nơi y luyện võ, xử lý công sự. Thư phòng của y, cất giấu rất nhiều bí mật của vương triều Thiên Diệp. Trừ Phi Dương ra, không ai có thể tùy ý ra vào. Cho dù là hạ nhân quét dọn, cũng chỉ có thể đến dọn dẹp vào mỗi sáng sớm. Thư phòng của y, bất luận kẻ nào cũng không thể vào, Phi Dương hộ vệ phụ trách việc sắp xếp.

‘ Liễu Thiến’ đã phá vỡ quy củ của y, trở thành nữ tử đầu tiên do Tần Mộ Phong tự mình dẫn vào Thính Phong Hiên. Y yêu quý Thái Hà như vậy, nhưng cũng không cho phép nàng vào Thính Phong Hiên, càng đừng nói tự mình đưa nàng vào.

Ở Bình Nam Vương Phủ hơn nửa năm, nàng đương nhiên biết quy củ của y. Y có thể đưa nàng vào Thính Phong Hiên, khiến nàng cảm thấy bất ngờ.

” Đây là nơi nào?” Đứng trong một phòng khách nhỏ, Thiên Mạch giả vờ không biết, nhìn chung quanh.

Tần Mộ Phong giúp nàng phủi bông tuyết trên người, “Đây là Thính Phong Hiên, nơi ta ở.” Lời vừa ra khỏi miệng, y lập tức cảm thấy không thích hợp. Thính Phong Hiên trước nay không cho phép ngoại nhân bước vào, y vì sao lại bất tri bất giác đưa nàng đến đây?

Thiên Mạch mỉm cười, “Ta từ nay phải ở tại chỗ này sao?” Mặc dù nàng giả vờ quyến rũ mê người, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo vài phần lãnh ý. Nàng trời sinh lạnh lùng, nhất thời không đổi được.

Tần Mộ Phong dừng một chút, “Nàng ở Thu Đường Viện, cách chỗ này không xa.” Không một nữ nhân nào có thể ở lại Thính Phong Hiên.

” Ta muốn ở chỗ này, được không?” Ở trong Thính Phong Hiên, mới có thể thuận tiện hành sự.

” Không được.” Tần Mộ Phong nheo mắt lại, buộc miệng, khẩu khí có chút dữ dằn.

” Ta biết rồi.” Thu Đường Viện là nơi ở của sủng thiếp, xem ra, nàng coi như được sủng ái.

Tần Mộ Phong kéo Thiên Mạch ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nàng, “Thiến Nhi, ta sẽ xin Hoàng thượng ban chỉ, phong nàng làm Trắc Phi.” Liễu Thiến là muội muội của Phi Yên cô nương, hoàng huynh nhất định sẽ đồng ý.

Liễu Thiên Mạch lắc đầu, thần sắc ảm đạm, vân đạm phong khinh nhìn ra cửa, “Liễu Thiến chỉ xin Vương gia tạm thời thu lưu, sớm hay muộn có một ngày cũng phải rời khỏi, không dám làm phiền Vương gia.”

Tần Mộ Phong chụp lấy tay Thiên Mạch, đôi mắt đầy giận dữ, “Đáng chết, nàng muốn rời khỏi ta?” Nữ nhân này hết lần này đến lần khác đối nghịch với y, biến mất không nói một lời. Bây giờ đã vào Bình Nam Vương Phủ, vậy mà vẫn còn muốn bỏ đi. Bốn thị thiếp kia, người nào cũng bằng mọi cách để ở lại, còn nàng, không ngờ lại muốn đi. Nữ nhân này… không biết phân biệt tốt xấu, khiến y không biết làm sao cho phải, lại vừa khiến y cảm thấy đau lòng.

Thiên Mạch cười nhạt, nhìn y chằm chằm, “Vương gia, Liễu Thiến dựa vào cái gì mà ở lại? Ngài muốn cưới ta? Dựa vào cái gì? Giữa chúng ta có tình cảm sao?” Thiên Mạch cười đạm mạc, lắc đầu, ” Không cần, nếu không có cảm tình, ngài không cần cưới ta. Chịu trách nhiệm ư? Không cần. Trên đời này luôn có một người đàn ông thật tình yêu ta. Nếu thật sự yêu ta, y sẽ không để ý ta không phải là hoàn bích. Vương gia, ngài không cần vì xúc động nhất thời trong khi say, mà chịu trách nhiệm cả đời với ta.” Cái nàng muốn, là chân tình của y, là tình yêu của y. Chịu trách nhiệm ư? Không cần.

Tần Mộ Phong trầm mặc thật lâu, mâu quang thâm trầm, ” Thiến Nhi, nàng là nữ tử phong trần sao?” Nàng một thân thúy y, không có một chỗ nào giống gái phong trần.

Là ảo giác sao? Y cảm giác nàng không giống Liễu Thiến của Túy Yên Lâu, mà giống Liễu Thiên Mạch. Giọng điệu lạnh lùng kia, giống nhau như đúc.

Thiên Mạch hạ mi mắt, cũng trầm mặc.

Y ôn nhu dụ dỗ, ” Thiến Nhi, nàng rốt cuộc có thân phận thế nào?” Là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý sao?

Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, “Ta không phải nữ tử phong trần.” Nếu nàng nói mình xuất thân phong trần, y tin sao?

” Nàng vì sao lại xuất hiện ở Túy Yên Lâu?” Một thiên kim tiểu thư, không có lý do gì lưu lạc phong trần.

Thiên Mạch thản nhiên trả lời thẳng, ” Ta nổi giận với tỷ tỷ, cho nên lên đài biểu diễn.”

Nếu y chưa gặp được ‘Phi Yên’, e rằng không thể hoài nghi thân thế của nàng. Giữa bọn họ, có những mối quan hệ chồng chéo. Tiến triển của nhiệm vụ lần này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng đi một bước tính đến cả trăm bước, cũng không biết làm thế nào cho phải.

Tần Mộ Phong chậm rãi buông ra tay nàng, nhẹ giọng, “Nói ta nghe thân thế của nàng đi.” Xem ra, phía sau nàng còn có một câu chuyện.

Thiên Mạch thoáng bối rối, “Ta từ nhỏ cha mẹ qua đời, bị bán vào thanh lâu. Ta biết bản thân tư sắc hơn người, sớm muộn có một ngày cũng phải tiếp khách. Vì thế, ta bôi tro lên mặt, làm cho mình trở nên dơ dáy. Năm năm trước, ta gặp được tỷ tỷ. Tỷ tỷ mang ta rời khỏi thanh lâu, đến kinh thành mở Túy Yên Lâu. Hoa Linh cũng giống như ta, cũng bị bán vào thanh lâu, là tỷ tỷ cứu nàng. Tỷ tỷ đối với ta tốt lắm, thu ta làm nghĩa muội, nuôi dưỡng ta như một thiên kim tiểu thư.” Chuyện nàng kể là câu chuyện của Hồng Ngạc. Hồng Ngạc, Hoa Linh, đều do nàng cứu ra khỏi thanh lâu khi nàng đi làm nhiệm vụ năm năm trước. Bởi vì Hoa Linh từ nhỏ lớn lên ở thanh lâu, mới luyện được một bản lĩnh xử sự khôn khéo, nên quản lý Túy Yên Lâu ngăn nắp đâu ra đấy.

” Tỷ tỷ của nàng chính là Phi Yên?” Tần Mộ Phong hỏi.

” Đúng vậy.” Bà chủ đằng sau Túy Yên Lâu đích thật là Phi Yên.

” Tỷ tỷ nàng có lai lịch như thế nào?” Nữ nhân kia lãnh ngạo, khí thế bức người, mục quang độc đáo, tuyệt không phải nữ tử bình thường. Hoàng huynh phải lòng một nữ tử như vậy không biết là phúc hay là họa.

” Ta không biết, ta chưa từng hỏi.” Trong ánh mắt nàng cũng tỏ ý nghi hoặc, hiển nhiên nàng cũng muốn‘ biết’.

Hồng Ngạc đứng bên cạnh cũng thầm trợn tròn mắt, công phu diễn trò của tiểu thư quả thực đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, ngay cả đến ánh mắt, cũng có thể lấy giả làm thật.

Thấy ánh mắt thản nhiên của nàng, Tần Mộ Phong không tiếp tục truy vấn nữa. “Vì sao nàng lại đến tìm ta, tỷ tỷ mắng nàng ư?”

“Tỷ tỷ nói, ngài muốn gặp ta, còn muốn chịu trách nhiệm với ta. Tỷ bảo ta đến Bình Nam Vương Phủ tìm ngài, nếu ngài yêu ta, sẽ cho ta gả cho ngài.” Thiên Mạch cười tự giễu, ý cười bên môi càng lúc càng sâu, “Bình Nam Vương chỉ yêu Thái Hà, sao có yêu ta được? Tỷ tỷ dị tưởng thiên khai[2], cho nên, ta sớm muộn gì cũng phải về lại Túy Yên Lâu.”

Ngữ khí của Tần Mộ Phong có chút chua xót, “Ta không thể yêu nàng.”

Thiên Mạch ôm đàn đứng dậy, buồn bã cười, ” Cám ơn Vương gia đã nói thẳng.” Người mà y yêu nhất, vẫn là Thái Hà a. Thiên Mạch trong lòng chua chát, nụ cười vô cùng thê lương. A, là diễn trò? Hay là thật sự chua xót? Đã không thể phân biệt được. Nàng vội xoay người, từ từ bước ra cửa. Nàng đi rất chậm, mỗi một bước, đều rất nặng nề.

Thiên Mạch ôm đàn, lặng lẽ đi ra cửa. Vẻ đau xót mờ nhạt trong mắt nàng, tựa thực mà không phải thực.

Tần Mộ Phong nhìn bóng dáng cao ngạo của nàng, bàn tay siết chặt, trong lòng cảm thấy có lỗi. Y đứng bật dậy, đuổi theo sau, “Thiến nhi, đợi đã.”

Y chụp lấy cánh tay Thiên Mạch, “Thiến Nhi, hãy ở lại.” Vì sao muốn nàng ở lại? Y không biết.

Thiên Mạch nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cười lạnh lùng, “Vương gia, Thiến Nhi ở lại có ý nghĩa gì đâu?” Trong ánh mắt, tràn đầy châm chọc.

“Hãy ở lại.” Tần Mộ Phong nhìn vào mắt nàng, “Hãy ở lại vương phủ.”

Thiên Mạch khép mi, như thể hạ quyết tâm rất lớn, “Được.” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Tần Mộ Phong,” Vương gia, đáp ứng ta, hãy thử yêu ta, đừng để mình mãi sống trong ký ức nữa. Thái Hà cô nương ở trên trời có linh thiêng, cũng không hy vọng ngài hành hạ bản thân như vậy. Nếu ngài thật sự yêu nàng ấy, nên tìm một cô gái mình thật sự yêu thương, tiếp tục sống thật tốt. Ngài dặt dìu ong bướm, nhưng lại đóng cửa trái tim mình. Nếu Thái Hà cô nương biết được, sẽ rất áy náy.” Trong lòng nàng cảm thấy nực cười, Thái Hà thật sự rất có bản lĩnh, người đã chết vẫn còn có thể tác động đến Tần Mộ Phong.

Nữ nhân mà y từng có nhiều không kể siết, nhưng chưa từng có ai nói những lời thân thiết như vậy. Trong lòng y bỗng thấy ấm áp, nhẹ nhàng nói,” Được, ta đồng ý với nàng.” Bọn họ nhìn nhau **, không khí lập tức trở nên ám muội.

Hồng Ngạc toàn thân nổi da gà, cố ý không quay sang không nhìn tới bọn họ.

” Đa tạ Vương gia tác thành.” Nàng nở một nụ cười, xoay người bước đi.

Thấy nàng bước được vài bước, Tần Mộ Phong vội nói, “Nàng đi đâu?”

” Đến Thu Đường Viện.”

” Không cần, nàng cứ ở lại đây.” Lời nói ra, ngay cả chính y cũng cảm thấy không thể tin được.

Thiên Mạch trong lòng cười thầm, trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ, “Ta ở đâu?” Nàng tyg rồi, đánh cược tâm tư của y, nàng đã thắng.

” Ở cùng ta.” Trời ơi, y rốt cuộc đang nói gì vậy. Tần Mộ Phong có chút xấu hổ, “Thính Phong Hiên không có phòng dành cho khách, nàng ở chung với ta đi.” Có thể quang minh chính đại ở trong phòng của y, ‘Liễu Thiến’ là người đầu tiên.

“Được.” Thiên Mạch cúi đầu, đáy mắt thoáng một nụ cười.

III

Tin tức Thính Phong Hiên có một nữ tử vào ở lập tức lan truyền khắp Bình Nam Vương Phủ, mọi người đều phỏng đoán lai lịch xuất thân của nàng kia. Rốt cuộc là nữ tử như thế nào, mà có thể ở tại Thính Phong Hiên, có thể cùng Vương gia ở chung một phòng? Chắc là Vương gia đối với nàng thập phần yêu thích? Tương lai không xa, Bình Nam Vương Phủ phải chăng sẽ có thêm một vị Vương phi thực sự?

Đêm đó, Tần Mộ Phong và Thiên Mạch cùng dùng bữa trong Thính Phong Hiên.

Sau khi người hầu đem đồ ăn lên, Phi Dương từ bên ngoài trở về không chút khách khí ngồi xuống, tự múc cơm ăn. Tần Mộ Phong bật cười liếc nhìn hắn, ” Ngươi đói đến vậy sao?” Bọn họ tình như thủ túc, đã quen ăn cơm cùng bàn. Những lúc ở Thính Phong Hiên, giữa hai người cũng rất xuề xòa.

“Rất đói.” Phi Dương ngấu nghiến nhét thức ăn vào miệng, tưởng tượng chúng là Tần Mộ Phong.

Thiên Mạch nhìn tướng ăn của Phi Dương, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Phi Dương lườm nàng, ” Liễu Thiến cô nương, muốn cười thì cười, không cần chịu đựng. Cô là tân sủng của Vương gia, chính là chủ tử của Phi Dương. Nếu cô vì cố nhịn mà thành bệnh, thì là lỗi của ty chức.” Y đối với Liễu Thiến không có một chút hảo cảm.

Tần Mộ Phong đưa đũa cho Thiên Mạch, “Nàng đói bụng rồi! Đừng để ý đến hắn.”

Phi Dương chọc mạnh đôi đũa xuống đáy bát, nghiến răng nghiến lợi, ” Vương gia, cho phép ty chức ‘nhắc nhở’ ngài thêm một lần, Hoàng Thượng tứ hôn, Thiên Mạch phu nhân mà ngài cưới hỏi đàng hoàng hiện không rõ tung tích. Cho dù ngài muốn cưới Liễu Thiến cô nương, cũng nên báo cho Thiên Mạch phu nhân biết một tiếng.” Thiên Mạch đã mất tích, Vương gia không ngờ còn có tâm tình nạp thiếp, nói y bạc tình là còn nhẹ cho y.

Tần Mộ Phong sắc mặt trầm xuống, ” Ngươi yên tâm, nàng không mất đi đâu được.” Liễu Thiên Mạch từ nhỏ bị vứt bỏ ở hoang viên, mà còn có thể học được một thân tài nghệ, có thể thấy được cô ta không đơn giản.

Đáy mắt Thiên Mạch hiện lên một tia quang mang quỷ dị, ngay sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh.

Tần Mộ Phong gắp một cái đùi gà cho vào bát của Thiên Mạch, “Nàng gầy quá, gió thổi một cái là bay.” Nàng quá mảnh dẻ, giống hệt Liễu Thiên Mạch.

Liễu Thiên Mạch, y bỗng khựng lại. Không biết cô ta giờ thế nào? Khi nào thì hết giận? Khi nào thì quay về vương phủ?

Ngày đó ở miếu thành hoàng, y từng dặn nàng nên tẩm bổ cho tốt, chỉ chớp mắt một cái, y đã quên bén. Y đối với Liễu Thiên Mạch, phải chăng thật sự rất không công bằng?

Phi Dương sắc mặt càng khó coi, gằn từng chữ từng câu qua kẽ răng, ” Vương gia, Thiên Mạch phu nhân cũng rất gầy.” Thiên Mạch phu nhân mảnh khảnh như vậy, Vương gia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Tần Mộ Phong bực mình, lại gắp một cái đùi gà khác bỏ vào bát y, ” Ăn cơm của ngươi đi, đừng ở trước mặt ta nhắc đến nữ nhân kia, làm ta ăn mất ngon.”

Phi Dương buông bát cơm, dùng tay bốc cái đùi gà, nhét vào miệng Tần Mộ Phong, hung tợn nói, “Không ăn.” Thiên Mạch phu nhân có chỗ nào không bằng Liễu Thiến?

Tần Mộ Phong bị đút miệng dính đầy mỡ, vội lấy đùi gà ra, dở khóc dở cười, “Này, ngươi làm gì vậy?” Phi Dương lại nổi giận rồi, hơn nữa còn vô cùng tức giận.

” Ty chức không dám quấy rầy hai vị ân ái.” Phi Dương nói xong, nghênh ngang bỏ đi.

Thiên Mạch cúi đầu khều khều bát cơm, mím môi cười khùng khục. Lúc ở trước mặt người ngoài, Phi Dương đối Tần Mộ Phong tất cung tất kính. Thật không ngờ, hắn cũng có mặt đáng yêu như vậy.

Tần Mộ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, ” Lại cáu kỉnh.” Đường đường một nam nhi thân caobảy thước[3], mà lúc cáu kỉnh lại chẳng khác gì một đứa trẻ.

Thiên Mạch không nói, cúi đầu ăn cơm.

Tần Mộ Phong gắp một miếng đậu hủ bỏ vào bát nàng, “Đừng chỉ ăn cơm trắng.”

“Cám ơn Vương gia.” Thiên Mạch ngoài miệng cảm ơn y, nhưng lại cẩn thận đem miếng đậu hủ nhìn rất ngon lành kia vùi vào trong cơm trắng.

Vương gia? Nghe sao rất lạ lẫm. Nữ nhân bên người y, đều gọi y là Vương gia, y sớm đã quen rồi. Nhưng mà, lúc Liễu Thiến xưng hô như vậy với y, y luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Tần Mộ Phong nhíu mày, “Nàng muốn gọi thử tên ta không?” Mẫu hậu và phụ hoàng đều gọi tên của nhau.

Thiên Mạch a một tiếng, ngốc nghếch hỏi,”Ngài tên là gì?”

Tần Mộ Phong không bận tâm việc nàng ‘không biết’ tên của y, ôn hòa nói với nàng, “Ta tên là Tần Mộ Phong, nàng có thể gọi ta là Mộ Phong.”

” Mộ phong… Mộ… Phong..” Thiên Mạch líu lưỡi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu. Khuôn mặt bên trong lớp mặt nạ nóng ran, toàn thân như lửa đốt.

Tần Mộ Phong hài lòng mỉm cười, “Gọi thêm một lần thử xem.” Lần đầu tiên có nữ tử gọi tên y. Y vì Liễu Thiến phá lệ nhiều rồi, vì sao phải làm như vậy, y không biết.

” Mộ Phong.” Là ‘tiểu thiếp’ của y, y không thèm để mắt tới. Hóa thân thanh lâu nữ tử, lại được y sủng ái. A, thực ứng với câu, thiếp không bằng kĩ.

Y hài lòng mỉm cười, “Nàng không ăn đậu hủ sao?” Y liếc nhìn miếng đậu hủ bị nàng vùi vào trong cơm.

“Những thứ chỉ cần có liên quan đến chữ đậu ta đều chán ghét.” Trời sinh, không đổi được.

“Đưa đây.” Tần Mộ Phong dùng đũa gắp miếng đậu hủ trong bát nàng bỏ vào trong miệng.

Một sự thân thiết không nói nên lời, lan ra giữa bọn họ.

” Ngon mà.”

Thiên Mạch hé miệng, cúi đầu cười mỉm.

[1] Ngược với “hữu danh vô thực”

[2] Suy nghĩ hão huyền, viển vông

[3] Tương đương 1.7m. Cỡ này đối với người cổ đại thì được xem là rất cao rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui