Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

【 Phi Yên, ngươi không khống chế được mình. 】

【 Phải, ta điên rồi, ta không biết mình bị làm sao nữa, ngươi biết không? 】

【 Ha ha, lúc ngươi mắng chửi người khác, giống hệt ta, ngươi có nghĩ tới, điều này nghĩa là gì không? 】

【 Ta không biết. 】

【 Phi Yên, đừng trốn tránh, ngươi biết phải không? 】

【 Không, ta không biết, ta thật sự không biết. 】

【 Phi Yên, ngươi động lòng rồi. 】

【 Không, ta không động lòng. Đời này ta sẽ không bao giờ động lòng, cũng không định lập gia đình. Ta không cần dựa vào nam nhân, ta phải hoàn toàn tự lập, không muốn dựa dẫm vào ai, không muốn dính líu đến bất cứ nam nhân nào. 】

【 Bây giờ ngươi đã hoàn toàn tự lập sao? Trong thân thể của ngươi, còn có ta. 】

【 Ngươi không giống, không giống. Ngươi là bằng hữu của ta, không giống một chút nào. 】

【 Sai rồi, ta không phải bằng hữu của ngươi, mà là chính ngươi. Ta là ngươi, ngươi là ta. Không có Liễu Thiến, không có Liễu Thiên Mạch, chỉ có Bạch Phi Yên. Liễu Thiến và Liễu Thiên Mạch hợp thể, mới là một người toàn vẹn. Ta có dự cảm, ta sẽ nhanh chóng ra đi. 】

【 Không được, ngươi là bằng hữu thân thiết nhất của ta, sao có thể rời bỏ ta? Ngươi đi rồi, ta chẳng còn cái gì cả. 】

【 Không, ngươi có rất nhiều. Ngươi có Vô Tranh sơn trang, ngươi có ba nha hoàn thân cận, ngươi có Hoắc Thiên, Phi Dương, có Tần Vật Ly, Tần Mộ Phong, có Y Tiểu Lục. 】

【 Những người kia không cùng một dạng, người ta muốn chính là ngươi. 】

【 Như nhau thôi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Chỉ cần ngươi còn sống, ta cũng tồn tại. Đại sư phụ từng nói, ta vốn không nên tồn tại. Một khi ngươi có tình cảm khắc cốt ghi tâm, chạy theo nó mãnh liệt, ta sẽ tự nhiên rời đi. Mười mấy năm qua, ngươi vô cầu, ta mới có thể yên ổn tồn tại cùng ngươi. 】

【 Không, ta yêu tiền, ta thực sự rất rất yêu tiền, ngươi cũng không rời đi, không phải sao? 】

【 Không, ngươi không yêu tiền, lòng ngươi trống rỗng, ngươi muốn dùng vô số tiền tài kia lấp đầy sự trống rỗng trong lòng ngươi. Ngươi thật sự yêu tiền sao? Kim khố của ngươi đã có bao nhiêu tiền? Đủ cho ngươi sống mười đời. Nếu ngươi thật sự yêu tiền, có thể đi trộm, ngươi có thể khoắng sạch quốc khố, có thể trong vòng ba ngày đem toàn bộ tiền bạc trong kinh thành cất vào kim khố của mình. Chính là, ngươi không làm như vậy. Thứ ngươi yêu không phải tiền, mà là sự kích động trong mỗi lần làm nhiệm vụ. Ngươi trống rỗng, muốn dùng tiền tài lấp đầy. Ngươi không biết chính mình muốn gì, ham mê cảm giác kích thích trong mỗi nhiệm vụ. Như lần này mà nói, ngươi thật sự muốn mười vạn lượng hoàng kim sao? Thẳng thắn mà nói, ngươi không thiếu. Chỉ cần ngươi mất hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ ngang nhiệm vụ. Ngươi sở dĩ vắt óc suy tính có được tình yêu của Tần Mộ Phong, là vì muốn đặt cho mình một mục tiêu. Khiến mình có thứ để theo đuổi, có động lực mà sống sót. 】

【 Không phải, ta yêu tiền. 】 Thiên Mạch cuồng loạn hét to, không kiểm soát được bản thân.

【 Ngươi luôn nói, ngươi không muốn tình yêu, vậy tại sao ngươi lại dâng thân thể mình cho Tần Mộ Phong? Nhiệm vụ? Đó chỉ là cái cớ, trước kia có nhiều nhiệm vụ như vậy, sao ngươi không hiến thân thể mình? 】

【 Ta không muốn lập gia đình, nhưng là ta muốn biết chuyện nam nữ tóm lại là như thế nào. Ta mở thanh lâu nhiều năm, chuyện phong nguyệt nam nữ sớm đã nhìn quen. Nhưng bản thân chưa từng thử qua, cho nên muốn thử xem. Tần Mộ Phong có nhiều nữ nhân như vậy, ta nghĩ kỹ xảo của y sẽ tốt một chút. 】

【 Không phải, trong lòng ngươi hiếu kỳ. Nói cách khác, ngươi thực khát vọng.】

【 Không giống nhau, ta muốn biết việc phu thê thân mật thế nào, cũng không có nghĩa ta muốn lập gia đình. 】

【 Hừ, cho dù ngươi lừa được người khác, có thể lừa được chính mình sao? Thiên Mạch, hãy làm một con người thực sự, đừng trốn tránh bản thân nữa. Mười mấy năm nay, chẳng lẽ ngươi không thấy mệt mỏi sao? 】

【 Không hề, hiện tại ta cảm thấy rất tốt. 】

【 Ngươi yêu Tần Mộ Phong, thừa nhận đi. Đừng sống trong bóng ma của Liễu Thiên Mạch, hãy làm Bạch Phi Yên, một Phi Yên rực rỡ sáng chói như ánh mặt trời. 】

【 Ta là Bạch Phi Yên, từ năm sáu tuổi ấy, ta đã là Bạch Phi Yên, không phải sao? 】

【 Ngươi yêu Tần Mộ Phong, thừa nhận đi. Từ trong xương cốt, ngươi muốn làm một con người thật sự. Đừng do dự nữa, hãy dũng cảm làm Bạch Phi Yên. Đừng do dự nữa, hãy dũng cảm làm Bạch Phi Yên. Đừng do dự nữa, hãy dũng cảm làm Bạch Phi Yên. Đừng do dự nữa, hãy dũng cảm làm Bạch Phi Yên..... 】

“Không cần, ta không cần.” Liễu Thiên Mạch ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Theo thói quen, năm ngón tay nàng nhẹ nhàng lùa vào làn tóc, nhắm mắt lại khe khẽ thở hổn hển.

Tần Mộ Phong ngồi bên giường chăm sóc cho Thiên Mạch, vội kéo chăn trên người nàng xuống, “Nàng mơ thấy chuyện gì?”

Thiên Mạch đưa mắt quan sát xung quanh, “Tại sao ta lại ở đây?” Nếu nàng không nhìn lầm, đây là phòng của Tần Mộ Phong.

“Nàng uống say, ta bế nàng tới đây.” Hai vò rượu lớn, vậy mà nàng một mình uống hết toàn bộ.

Thiên Mạch biến sắc, cúi đầu xuống, thở ra một ngụm khí lạnh, “Thật sự mất mặt.” Rõ ràng muốn chuốc say y, kết quả lại tự chuốc say chính mình.

“Ta đã nghĩ nàng sẽ ngủ mấy ngày.” Hai vò nữ nhi hồng lớn, cho dù là y, cũng phải ngủ đến ba ngày.

Thiên Mạch không trả lời, nhìn ra ngoài cửa, “Ta đã ngủ nửa ngày rồi ư?” Lúc nàng uống rượu là lúc giữa trưa, bây giờ là hoàng hôn. Chiếu theo tửu lượng của nàng, hai vò rượu kia nhiều nhất chỉ có thể làm nàng ngủ một ngày.

“Phải, giờ đã là hoàng hôn.”

Thiên Mạch đưa tay vén rèm, khom người xuống mang giày.”Cám ơn ngài đã chiếu cố cho ta.”

“Cũng cám ơn nàng đã mắng ta.” Hai cái tát của nàng, làm y hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Nên như vậy.” Thiên Mạch tới bên cửa sổ, đưa hai tay đẩy cửa sổ ra, mặc làn gió mát ùa vào.

Tần Mộ Phong nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng, đôi mày nhíu chặt, mặt nhăn lại, “Ra ngoài một chút đi, ta có lời muốn hỏi nàng.”

Thiên Mạch quay đầu nhìn lại, “Muốn hỏi ta cái gì?” Nàng cúi đầu cười khổ, “Muốn hỏi ta vì sao có thể uống nhiều như vậy?”

“Phải, cũng không phải.” Điều y muốn hỏi, đâu chỉ như vậy.

Khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên, thuần thục châm nến, thắp đèn, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi, ta cũng có điều muốn nói với ngài.” Nàng có thể đoán được y muốn hỏi cái gì.

“Trên người nàng, có một loại khí thế giang hồ không thể che giấu. Lá gan nàng rất lớn, nàng dám đánh ta, thực ngoài dự đoán.” Tần Mộ Phong nhìn Thiên Mạch, ánh mắt nhu hòa.

“Đây là những điều ta muốn nói với ngài.” Thiên Mạch chậm rãi bước ra cửa, Tần Mộ Phong theo sau nàng.

“Nói đi.”

Thiên Mạch sánh đôi cùng Tần Mộ Phong dạo trong viện, ánh chiều tà hoàng hôn, êm dịu rọi lên hai người. Trời chiều làm bóng hai người đổ trên mặt đất thật dài, thật dài.

“Ngài đã biết thân thế của ta?” Thiên Mạch liếc mắt, nhìn Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong gật đầu, lặng im không nói gì.

“Kỳ thực, đó không phải là sự thật. Năm ta sáu tuổi, gặp được sư phụ, một vị kỳ nhân giang hồ. Người mang ta về nhà, hết lòng dạy dỗ tám năm. Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ta đều học từ người. Nhà của chúng ta có quy củ, mỗi hài tử khi đủ mười sáu tuổi, đều phải tự lập, học cách sinh tồn. Năm ta mười bốn tuổi, tiểu sư tỷ năm ấy mười sáu tuổi xuất môn, thuận tiện đem ta đi cùng. Sau đó, ta chia tay tiểu sư tỷ, tự mình về nhà. Ta vốn định về nhà xem, lại phát hiện, đám người Liễu gia căn bản không biết ta mất tích.” Thiên Mạch cúi đầu cười khổ, “Thực mỉa mai, không ngờ chẳng ai biết ta đã rời khỏi Liễu gia tám năm. Khi ta đi với sư tỷ, Tam ca có đón đường đưa một tấm ngân phiếu cho ta, tròn mười vạn lượng. Ta ở lại hoang viên, bắt đầu sống cuộc sống lúc xưa. Để ngoại nhân không phát hiện ra điểm dị thường, ta giả vờ bán đồ thêu ngụy trang. Kỳ thực, ta căn bản sẽ không bao giờ thêu thùa, ngay cả luồn kim còn chưa xong. Ta ở Liễu gia năm năm, đột nhiên bị tứ hôn gả cho ngài. Ta hoàn toàn có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này, nhưng lại không muốn làm như vậy. Ta hy vọng, ngài sẽ yêu ta, đối đãi tử tế với ta.” Thiên Mạch cong môi cười, “Nói thật, vẻ nhu nhược lúc ta mới tiến vương phủ, là giả bộ. Người ta trốn tránh không phải ngài, mà là những nữ nhân bên cạnh ngài. Sau này, ta phát hiện ngài hận ta, bắt đầu tìm mọi cách trốn tránh. Ta nói với ngài, ta muốn làm hoàng hậu, ta có dã tâm, đó là giả, ta muốn ngài chán ghét ta. Nhàn hạ ngắm hoa nở hoa tàn, hững hờ nhìn mây tụ mây tan, ta thật thất vọng vì ngài, ta chỉ muốn tránh khỏi phân tranh, có một cuộc sống vô tranh cùng thế gian.” Những lời nàng nói là sự thật, ngoại trừ mục đích tiến vương phủ. Nhiều năm qua, nàng quả thật đã sống như vậy.

Tần Mộ Phong thật sự không ngờ sự tình lại như vậy.

Liễu Thiên Mạch rời nhà tám năm, lại là người giang hồ, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của y.

“Nàng rời khỏi Liễu gia nhiều năm như vậy, tại sao không ai phát hiện?” Trong mâu trung Tần Mộ Phong, tràn ngập thương tiếc.

Khóe miệng nàng nhếch lên, cười thê lương, “Lúc ta bị vứt tới hoang viên kia, chỉ có một ma ma đưa cơm. Sau khi ta mất tích, vị ma ma kia không hề nhắc tới, tự nhiên không ai biết.”

“Tại sao bà ấy không nói, tốt xấu gì ngươi cũng là tiểu thư Liễu gia.” Lời nói của Thiên Mạch nhẹ tựa mây gió, trong đôi mắt, lại xen lẫn một chút đau xót.

“Ta suýt nữa bị đám người Liễu gia hành hạ đến chết, ta bỏ đi, là chuyện tốt. Ở Liễu gia nhiều năm như vậy, người thật sự quan tâm tới ta, chỉ có vị ma ma kia. Sau khi ta trở lại Liễu gia hai năm, bà ấy đã qua đời.”

“Nàng từng học qua võ công sao?” Nếu sư phụ nàng là kỳ nhân giang hồ, hẳn là phải biết võ công.

“Học qua một chút, đủ để phòng thân.” Về việc võ công, nàng không muốn nói nhiều.

“Tại sao lại kể cho ta? Chẳng lẽ nàng không muốn đem bí mật này vĩnh viễn che giấu.”

Thiên Mạch trầm mặc một hồi, “Ta muốn ngài phải nhận thức ta thật sự, phải hiểu rõ Liễu Thiên Mạch thật sự.”

“Liễu Thiên Mạch, có sự ưu nhã lãnh đạm của tiểu thư khuê các, lại có sự hào sảng phóng khoáng của nữ tử giang hồ, ta đã hiểu nàng thật sự.” Khóe miệng Tần Mộ Phong khẽ nhếch, ôn nhu nhìn Thiên Mạch.

Thiên Mạch thản nhiên đón nhận ánh mắt của y, “Người trong giang hồ chúng ta có câu, giang hồ hỏi đường không hỏi tâm. Người giang hồ, đều có sự bất đắc dĩ của chính mình. Nếu nguyện ý nói, tự nhiên sẽ nói, không muốn nói, không nên hỏi.”

Tần Mộ Phong không nói gì, lặng lẽ gật đầu.

Người giang hồ, Liễu Thiên Mạch không ngờ lại là người giang hồ.

“Những gì nên nói, ta đều đã nói, ta cũng nên đi thôi.” Thiên Mạch quay người, xoay lưng về phía y, “Ta không có được tình yêu của ngài, không có tư cách làm tiểu thiếp của ngài.” Nàng chậm rãi tiến về phía cổng, bàn chân vô tình dẫm phải một nhánh cây khô, “rắc” một tiếng.

Nhìn Thiên Mạch trước mắt đi càng ngày càng xa, Tần Mộ Phong cấp bách, buột miệng nói, “Ai nói ta không thương nàng.”

“Ngài yêu ta?” Thiên Mạch quay đầu lại, khẽ cười, rõ ràng không tin.

“Không phải.” Tần Mộ Phong xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào nàng, “Nhưng ta không chán ghét nàng.”

Thiên Mạch trước giờ chưa từng có lúc ôn nhu, nay khóe miệng mỉm cười, thanh âm mềm nhẹ ôn hòa, “Chỉ cần có một câu này của ngài là đủ rồi, chúc ngài cùng Liễu Thiến cô nương bạch đầu giai lão, thỉnh Vương gia cho ta một cái hưu thư.”

Nàng thật sự rất muốn rời khỏi y, rất muốn nhìn thấy y cùng nữ nhân khác ở cùng một chỗ sao? Sắc mặt Tần Mộ Phong trầm xuống, “Đừng mơ tưởng, cả đời này ta cũng sẽ không cho nàng hưu thư. Liễu Thiên Mạch, vĩnh viễn là nữ nhân của Tần Mộ Phong ta.”

“Vương gia, bây mới thừa nhận ta là nữ nhân của ngài, không phải là quá muộn hay sao?” Thiên Mạch ôn nhu cười, “Ta đã mất lòng tin với ngài.”

“Không muộn.” Trong nháy mắt, Tần Mộ Phong đã vọt đến bên người Thiên Mạch.

Thiên Mạch lườm y một cái, xoay người bước đi.

Tần Mộ Phong xuất ra một trảo, nhẹ nhàng ôm lấy thân mình mềm mại củaThiên Mạch, Thiên Mạch vội vàng né tránh. Nàng lui ra sau vài bước, “Tần Mộ Phong, ngài nghĩ rằng ta sẽ chịu bị ngài điều khiển sao? Đừng quên, ta có võ công.”

“Công phu mèo quào ba chân.” Mấy chiêu vừa rồi, y đã đoán được võ công nàng thế nào.

Mặt Thiên Mạch bỗng dưng đỏ lên, “Công phu mèo quào ba chân thì sao?” Nàng thuận tay nhặt một cành cây khô lên, không dùng chút nội lực nào tấn công Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong dễ dàng né tránh, nắm lấy cổ tay nàng.”Võ công kém quá.” Động tác nàng lấy ‘ kiếm ’ vụng về không thạo, hẳn là không thường xuyên luyện công.

Lúc nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay Tần Mộ Phong khẽ động, thừa cơ xem mạch tượng của nàng. Quả nhiên, nội lực cực yếu.

Kỳ thật, từ dáng vẻ đi lại của nàng có thể nhìn ra nàng không có võ công, cho dù có, cũng là công phu mèo ba chân. Sau khi xác nhận, Tần Mộ Phong càng thêm yên tâm.

“Ta là...” Thiên Mạch càng thêm đỏ mặt, nói không ra lời.

“Nàng là nữ nhân của ta, vĩnh viễn là thế.” Tần Mộ Phong ôm lấy Thiên Mạch, thủ thỉ bên tai nàng, “Ta sẽ chứng minh cho nàng xem.” Hơi thở nóng rực phả trên mặt Thiên Mạch, thanh âm khàn khàn tràn ngập sắc dục.

“Làm gì? Ngài muốn cường bạo ta? Giống như mấy lần trước?” Khuôn mặt Thiên Mạch châm chọc, “Nghĩ đến Liễu Thiến cô nương của ngài đi, nàng nhìn thấy ngài như vậy, sẽ có cảm giác thế nào.”

Thân mình Tần Mộ Phong đờ ra, trong đầu hiện ra khuôn mặt thiên kiều bá mị của Liễu Thiến.

Nữ tử thiện lương kia đã cho y đêm đầu tiên của nàng.

Nữ tử thông tuệ kia trong đêm tuyết rơi dày đã nấu canh cho y.

Nhớ tới Liễu Thiến xinh đẹp, thiện lương, y không thể nào thờ ơ. Mấy ngày rời khỏi vương phủ, nàng có khỏe không?

Hắn buông Thiên Mạch ra, “Đừng nóng vội, ta sẽ cho nàng một công đạo.”

“Về Đạm Tình Cư trước đi, về sau hãy nói.” Y đã thừa nhận không chán ghét nàng, điều này là đủ rồi. Trò chơi, phải từ từ chơi đùa.

【 Thiên Mạch, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại nói thân thế chính mình. 】

【 Không cẩn thận lộ ra, lại làm cho y ngờ vực, không bằng thẳng thắn, ta nói thật, y mới không hoài nghi. Chiêu này kêu “mất bò mới lo làm chuồng”, đừng nói ngươi không biết đi. 】

【 Ngươi nói đúng, chính là lấy lùi làm tiến? 】

【 Đương nhiên, y thích ta, ta dám khẳng định, cho nên mới dám dùng phương thức cực đoan buộc y nói thật. 】

【 Đối phó với Tần Mộ Phong, ngươi còn bao nhiêu thủ đoạn? 】

【 Mặc kệ dùng bao nhiêu thủ đoạn, trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ bắt y phải lập ta làm Vương phi. 】

【 Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành thì làm sao? Trái tim chính mình cũng đã đánh mất, có ý nghĩa gì sao? 】

【 Không, ta không thương y, một chút yêu cũng không. 】

【 Ngươi bày ra cạm bẫy cho y mắc phải, chính mình cũng nhảy cạm bẫy của y, cạm bẫy tình yêu. 】

【 Không, ta sẽ giải quyết rất tốt. 】

【 Ai.... 】 Liễu Thiến thở dài một tiếng.

Không thương sao? E là đã yêu mất rồi. Chỉ là không muốn nhận thua, không muốn cúi đầu, cho nên lừa gạt chính mình.

Kiêu ngạo như Liễu Thiên Mạch, nếu bắt nàng phải thừa nhận nàng vừa trộm tâm đồng thời thua trái tim chính mình, thật sự không nổi.

Cái thứ tình cảm này, thật là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường” a.

II

Liễu Tự Họa là một đại mỹ nhân rực rỡ chói lòa, khi ả chưa xuất giá, danh tiếng tốt đẹp đồn xa, vô số vương công quý tộc trong kinh thành, đều muốn đem vị nữ tử vũ mị này kim ốc tàng kiều. Nhưng mà, không phải tất cả nam nhân, đều thích mỹ nhân. Tỷ như Hoắc Thiên.

Hoắc Thiên thấy Tần Mộ Phong nhiều ngày không thượng triều, trong lòng không yên, vội vã tới thăm, khi đi tới cửa, chỉ thấy Liễu Tự Họa từ trong kiệu bước ra. Vừa thấy Hoắc Thiên, ả lập tức cười nhu mị, “Hoắc tướng quân, thật sự là trùng hợp a.”

“Không biết Liễu cô nương đến vương phủ có gì chỉ giáo.” Liễu Tự Họa mơ ước vị trí Bình Nam Vương phi, từ hôm thọ yến, y đã nhìn ra.

“Coi lời nói của tướng quân, nếu Liễu Tự Họa không có việc gì, sẽ không thể đến vương phủ hay sao?” Liễu Tự Họa che miệng cười quyến rũ, lớp phấn dày cộp trên mặt không ngừng rơi lả tả.

“Chỉ sợ Vương gia không chào đón Liễu tiểu thư.” Hoắc Thiên nhìn ả, hừ lạnh một tiếng rồi đi vào.

“Ai da.” Liễu Tự Họa vội chạy theo đằng sau đột nhiên vấp phải váy, vội giữ thăng bằng, sau đứng vững, bèn túm tóc của một nha hoàn gần đó, tức giận mắng, “Hai nha đầu chết tiệt các ngươi, không có mắt à, ta đang có thai, nếu bị động thai khí, ta sẽ giết các ngươi đền mạng.”

“Nô tỳ biết sai.” Hai nha hoàn cả kinh, vội quỳ rạp xuống đất.

Hoắc Thiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt độc ác đang trương phình lên vì tức giận của Liễu Tự Họa, nhịn không được thở dài. Tần Mộ Phong, ngươi lại gặp rắc rối.

Mắt thấy Hoắc Thiên đi xa, Liễu Tự Họa túm váy, vội đuổi theo, “Tướng quân, chờ một chút.”

Hoắc Thiên lạnh lùng liếc ả, mâu quang như hàn băng, “Liễu cô nương, giữa ban ngày ban mặt, ngươi ngang nhiên đuổi theo bản tướng quân, là có mưu đồ gì?”

Ai nói Hoắc Thiên không biết tức giận?

Liễu Tự Họa run rẩy, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Nghe nói Thính Phong Hiên không cho ngoại nhân vào, ta muốn ngài dẫn ta theo cùng.”

“Vương gia không cho những người nhàn rỗi không có việc gì làm vào, đều có đạo lý của y. Bản tướng quân không phải chủ nhân của Vương phủ, không thể phá bỏ quy củ của y.” Trên khuôn mặt ôn hòa của Hoắc Thiên lóe lên một tia sắc bén.”Vương gia chấp pháp rất nghiêm, tự ý xông vào Thính Phong Hiên, ít nhất một trăm gậy. Nếu cô nương không ngại, có thể tự mình vào.”

Bộ dáng tươi cười trên khuôn mặt Liễu Tự Họa đông cứng lại, “Không cần, ta sẽ đến phòng khách chờ, thỉnh Vương gia ra gặp ta, có thể chứ?” Một trăm gậy ư, không phải là đánh vào cái mông nhỏ bé mềm mại của ta hay sao, ta còn chưa điên.

Hoắc Thiên cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc. Ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy một gia nô đang trở về, hắn vẫy tay, “Lại đây, dẫn Liễu cô nương đến phòng khách.”

“Vâng”

“Đa tạ tướng quân.” Liễu Tự Họa mừng rỡ.

Hoắc Thiên liếc nhìn Liễu Tự Họa, nhỏ giọng thầm thì bên tai tên gia nô vài câu.

Gia nô trịnh trọng gật đầu, “Liễu cô nương, mời.”

Nhìn bóng lưng của Liễu Tự Họa, khóe miệng Hoắc Thiên khẽ nhếch, hàm chứa ý cười lạnh.

*****

Thái Y, Ngọc La, Y Tiểu Lục, ba người song song tiến vào phòng khách. Vừa vào phòng khách, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Liễu Tự Họa.

Y Tiểu Lục liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân Liễu Tự Họa, cười rực rỡ, “Ôi chao, nữ tử phóng đãng nổi danh nhất kinh thành là thế này a? Bất quá cũng chỉ thế thôi sao?” Khóe miệng cong lên, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Liễu Tự Họa.

“Liễu cô nương danh tiếng tốt lành đồn xa, cũng không biết tạp chủng trong bụng là của ai.” Ngọc La hừ lạnh, khinh miệt nhìn Liễu Tự Họa, “Muốn Vương gia nuôi hài tử kẻ khác? Nằm mơ.”

Thái Y liếc Liễu Tự Họa, chua ngoa tiếp lời, “Nữ nhân họ Liễu quả thực rất giỏi, Liễu Thiến kiều mị tận xương, Liễu Thiên Mạch giả bộ thanh cao, còn có một Liễu Tự Họa không biết liêm sỉ, ai da, không hiểu làm sao, nữ nhân họ Liễu đều thích chen vào Bình Nam Vương phủ.”

Liễu Tự Họa bình yên ngồi trên ghế, tựa hồ không hề nghe thấy lời chế giễu của ba người.

“Liễu Tự Họa bái kiến ba vị tỷ tỷ.” Liễu Tự Họa đứng dậy, uyển chuyển cúi chào, thiên kiều bá mị.

“Tỷ tỷ?” Y Tiểu Lục cúi đầu, gảy móng tay, “Ba người chúng ta đảm đương không nổi, hai từ “tỷ tỷ” nên giữ lại cho người khác đi thôi.”

“Phải a, thật tổn thọ quá đi.” Ánh mắt Thái Y tràn ngập oán độc, như một thanh kiếm sắc bén.

Liễu Tự Họa đối với lời chế giễu của bọn họ không cho là đúng, mỉm cười, “Về sau đều là người một nhà, thỉnh ba vị tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn. Nếu Liễu Tự Họa trước kia đã đắc tội, thỉnh ba vị tỷ tỷ bỏ quá cho.”

“Liễu cô nương, nam nhân quỳ dưới gấu váy thạch lựu của cô nương nhiều vô số kể, vì sao ngươi cứ hết lần này đến lần khác tìm Vương gia gây phiền toái?” Trong mắt Ngọc La tràn ngập vẻ châm biếm.”Thứ lỗi cho ta nói thẳng, làm sao ngươi có thể khẳng định hài tử trong bụng ngươi là của Vương gia?”

“Cho dù mang thai thì sao? Muốn mẫu bằng tử quý? Nói thật cho ngươi biết, Vương gia không muốn chúng ta sinh hài tử cho y. Trong nhiều nữ nhân như vậy, người không phải uống thuốc, chỉ có Liễu Thiên Mạch và Liễu Thiến.” Nhắc đến Liễu Thiên Mạch cùng Liễu Thiến, ngữ khí Thái Y có chút độc ác.

“Không phải Liễu Thiên Mạch không được sủng ái sao? Ngày đó ở thọ yến của cha ta, Vương gia dẫn Thải Y tỷ tỷ đi cùng a.” Tần Mộ Phong sủng ái Liễu Thiên Mạch? Điều này thật ngoài ý liệu của nàng.

Thái Y bóp chặt khăn tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, gắn từng tiếng một, “Phải thế thì sao? Vương gia vốn muốn dẫn ả đi cùng. Ai biết con tiện nhân kia lại thông đồng với Hoắc tướng quân, đi cùng hắn. Cô nam quả nữ, có thể có chuyện gì tốt lành.”

“Bản tướng quân ngưỡng mộ Thiên Mạch phu nhân xuất trần thoát tục, có gì không thể?” Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Thiên đột nhiên từ cửa truyền đến, Thái Y cả kinh, theo bản năng hướng về phía cửa.

Thấy Hoắc Thiên bước vào, Thái Y chột dạ, cười xấu hổ nói, “Tướng quân, sao ngài lại đến đây?”

“Bản tướng làm gì, cần phải nói cho cô nương biết hay sao?” Ánh mắt Hoắc Thiên lạnh lùng đảo qua bốn nữ nhân ở đây.

“Tướng quân cứ nói đùa.” Thái Y cười ngượng nghịu.

Nhìn thấy Thái Y như vậy, Y Tiểu Lục cúi đầu, đáy mắt dâng lên một tia cười đắc ý.

Liễu Tự Họa đứng lên, nhìn thoáng qua phía sau y, “Tướng quân, Vương gia đâu?”

“Liễu Tự Họa, ngươi đang mang thai?” Trong ngữ khí đầy vẻ lạnh nhạt.

Liễu Tự Họa chần chừ một chút, chậm rãi gật đầu.

“Bao lâu?” Hoắc Thiên nheo mắt, ánh mắt hoài nghi.

Liễu Tự Họa bị Hoắc Thiên nhìn bỗng chột dạ, vội vàng nói, “Bảy ngày.”

“Mới bảy ngày, đại phu bình thường có thể chẩn ra sao?” Ánh mắt Hoắc Thiên như một thanh kiếm sắc bén, như hình với bóng nhìn chằm chằm vào Liễu Tự Họa.

“Đại phu nói, thể chất ta có điểm đặc biệt, nên có thể chẩn ra.” Nàng tránh né ánh mắt của y.

“Đưa tay.”

Liễu Tự Họa do dự một chút, ngoan ngoãn vươn tay ra, thừa cơ lấy cánh tay áo che khuất khuôn mặt, né tránh ánh mắt của Hoắc Thiên.

Hoắc Thiên đặt ngón tay lên cổ tay Liễu Tự Họa, mày kiếm khẽ nhăn lại. Đúng vậy, đích thật là bảy ngày, có thể chẩn ra.

Hoắc Thiên bỏ tay ra khỏi cổ tay Liễu Tự Họa, thản nhiên nói, “Phá đi.”

“Cái gì?” Liễu Tự Họa nghe vậy, như sấm sét giữa trời quang, “Đây là ý của Vương gia?”

“Đúng vậy, phá đi.” Tần Mộ Phong quả thực hơi quá đáng một chút, nhưng là, hắn đồng ý với y. Nữ nhân như Liễu Tự Họa, không xứng vì y hạ sinh hài tử.

“Không.” Liễu Tự Họa sắc mặt thảm bại, ôm bụng cuống quít lui về phía sau. “Ta muốn đứa nhỏ, không được phá đi.”

“Đây là mệnh lệnh của Vương gia, phá đi.” Hoắc Thiên nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Không được.” Liễu Tự Họa lắc đầu nguầy nguậy, “Ta phải thỉnh Hoàng Thượng làm chủ, gả ta cho Vương gia làm Vương phi, ta sẽ không phá thai.”

“Vương gia nói, Liễu cô nương trước tiên cứ ở đây, y cần phải bình tĩnh một chút.” Thanh âm Phi Dương đột ngột vang lên.

“Thật sao?” Liễu Tự Họa dường như nhìn thấy một tia hy vọng, ánh mắt mong đợi hướng về Phi Dương đang đứng ở cửa.

Phi Dương lạnh lùng liếc ả một cái, quay đầu nhìn về phía Y Tiểu Lục, “Yên Chi cô nương, Vương gia bảo ngươi chiếu cố Liễu Tự Họa.” Trong ba thị thiếp, Yên Chi là người hiền lành nhất.

“Biết rồi.” Y Tiểu Lục ỉu xìu. Tại sao lại là nàng? Nàng với Liễu cô nương kia tràn ngập địch ý.

“A, náo nhiệt quá ta. Liễu Tự Họa cô nương, chúc mừng ngươi mẫu bằng tử quý.”

Mọi người quay đầu lại, Liễu Thiên Mạch bạch y lay động đứng sau Phi Dương.

“Thiên Mạch.” Phi Dương cả kinh, không biết làm sao cho phải. Thiên Mạch vừa mới quay về Vương phủ, lại xảy ra chuyện này, nàng nhất định sẽ thất vọng cực độ với Vương gia.

“Liễu Tự Họa cô nương có thai?” Thiên Mạch bước vào, tựa cười mà không phải cười. Vẻ mặt của nàng, lộ ra vẻ cổ quái.

Liễu Tự Họa cười đắc ý, hất cằm tiến đến trước mặt Liễu Thiên Mạch, “Phải ta có thai, không giống như ai đó, là con gà mái không biết đẻ trứng.”

Gà mái không biết đẻ trứng? Rốt cuộc ai mới là gà mái không biết đẻ trứng đây.

Liễu Thiên Mạch cười không thèm chấp, chậm rãi ngồi xuống, “Hy vọng Liễu cô nương mẫu tử bình an.” Ánh mắt của nàng thản nhiên đảo qua ba thị thiếp, khóe miệng khẽ cong tựa cười mà không phải cười, bí hiểm khó lường.

“Đa tạ lời chúc của ‘ phu nhân ’, nhất định sẽ như thế.” Liễu Tự Họa mỉm cười, trong lời nói lại tràn đầy vẻ khinh miệt.”Phu nhân, phải cẩn thận giữ cho chắc vị trí của ngươi.”

“Yên tâm, Thiên Mạch luôn luôn lãnh đạm, không cần những thứ đó.”

Khóe miệng Thiên Mạch giữ ý cười tao nhã, hờ hững nhìn ra ngoài cửa.

“Hừ, là không cần, hay không có đủ bản lĩnh? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, phu nhân ngươi không đủ xinh đẹp.” Liễu Tự Họa vuốt tóc, cực kì từ tin với mỹ mạo của mình.

Hoắc Thiên ngoảnh mặt làm thinh nhìn các nàng tranh cãi, mắt thấy Liễu Tự Họa càng ngày càng quá đáng, y nhịn không được lên tiếng, “Yên Chi, dẫn Liễu Tự Họa lui xuống.”

Liễu Tự Họa không cam lòng, ngoan ngoãn theo Tiểu Lục đi ra ngoài. Lúc lướt qua Phi Dương, bên tai vang lên lời cảnh cáo lạnh lùng, “Liễu Tự Họa, nơi này là Vương phủ, không phải là Tướng phủ. Nhớ kỹ, Thiên Mạch phu nhân là chủ tử của ngươi. Nếu ngươi không cam lòng, có thể xéo khỏi Vương phủ.”

Thiên Mạch xoay người, tựa cười mà không phải cười, vẻ mặt quỷ dị.

Hoắc Thiên theo sau nàng, cũng rời khỏi phòng khách.

Liễu Thiên Mạch đột nhiên nhớ tới điều gì, ngoảnh đầu nhìn lại, “Hoắc đại ca, hôm nay là ngày bao nhiêu?”

Hoắc Thiên thoáng nghi hoặc, “Ba mươi.”

Thiên Mạch ngẩn người! Ngẩn ngơ đứng chững lại.

Gió bắc thổi, y phục bạch sắc tung bay, tóc dài đen thẫm, tựa bức tranh thuỷ mặc mờ sương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui