Vương Phi Thất Sủng

Thư phòng bị lục lọi , loạn thất bát nháo . Thư , sách đều bị vứt lung tung , giấy tờ đều rơi tán loạn trên mặt đất . Khoá tủ đã bị mở , cái khoá bị vứt sang một bên . Tần Mộ Phong cúi đầu xuống thấy trên mặt đất có một cây kim nhỏ tinh sảo .
Đem cây kim để trong lòng bàn tay xem xét , Tần Mộ Phong trong lòng thầm suy nghĩ .
Thiên hạ đạo tặc vô số nhưng chính thức lợi hại thì chỉ có mấy người .
Có thể dùng một cây kim để mở tử mẫu liên hoàn khoá , sợ rằng chỉ có Phi Yến .
Trong số các đạo tặc Phi Yến chính là người lợi hại nhất , chẳng những võ công , khinh công xuất thần nhập hoá , công phu mở khoá cũng xưng là thiên hạ đệ nhất .
Năm đó nàng xông vào hoàng cung trộm dạ minh châu , lúc đó nàng chỉ dùng một cây kim đã có thể mở được bát tâm toả . Bát tâm toả , nghe tên đã biết rằng nó có tám ổ khoá, vậy mà chỉ với một cây kim nàng đã có thể mở được toàn bộ . Công phu mở khoá của nàng dã trở nên xuất thần nhập hoá .
Phi Yến từng xuất hiện tại Vương phủ , vậy có thể khẳng định hắc y nhân vừa rồi chính là Phi Yến .
Rốt cuộc nàng muốn trộm cái gì ? Nàng đem văn thư lục tung loạn thất bát nháo , chảng nhẽ đúng như hắn đoán , mục đích của nàng chính là bản đồ bố phòng biên quan ?
Tần Mộ Phong thở dài , bị Phi Yến quấy phá , làm cho hắn có chút đau đầu .
Tần Mộ Phong mặc dù cảm thấy hoang đường nhưng tâm tư lại không yên , hắn thuỷ chung vẫn ôm thái độ hoài nghi đối với Liễu Thiên Mạch , trải qua chuyện vừa rồi , hắn thậm chí còn hoài nghi Phi Yến là do Liễu tể tướng mời đến , mà Liễu Thiên Mạch chính là kẻ tiếp tay .
Buổi sáng , hắn gọi Hương nhi đến hỏi “Hương nhi , Liễu Thiên Mạch có cái gì dị thường?”
“Hồi Vương gia , cô nương nàng ấy ngoài lúc ăn cơm và ngủ chính là ngẩn người , cũng không thấy chỗ nào kỳ quái .” Đàn bà kia giống như du hồn , cho dù gọi nàng , nàng cũng sẽ không nói chuyện”
“Thật sự không có?” Tần Mộ Phong có chút hoài nghi .
Hương nhi quýnh lên , vội vàng quỳ trên mặt đất “Vương gia , nô tỳ không dám nói hoang .”
“Buổi tối hôm qa nàng làm cái gì?” Tần Mộ Phong trong lời nói có chút bất thiện , cơ hồ quát lên
Hương nhi thân thể run lên vài cái “Buổi tối hôm qua cô nương bị bệnh , cũng không có dùng cơm tối mà đi ngủ luôn.”
Ngã bệnh? Nàng bị bệnh cũng quá trùng hợp rồi .
Tân Mộ Phong nhìn Hương nhi bị doạ đến phát run , phất tay “Ngươi đi xuống đi” Thật là giống y như Liễu Thiên Mạch , chỉ động một chút liền phát run .
Hắn đáng sợ như vậy sao ? Đúng vậy , những người bên cạnh hắn có ai mà không sợ hắn .
Trừ bỏ ... Nàng hoa khôi thú vị kia .
“ Nô tỳ cáo lui” Hương nhi đứng dậy , cung kính rời đi .
“Chờ một chút” Mắt hắn nheo lại “Làm cho phu nhân đồng thời lại đây ăn điểm tâm?
Từ khi đến Vương phủ tới nay , Liễu Thiên Mạch tượng như một cái du hồn , an tĩnh đến nỗi khiến cho người ta không biết được sự tồn tại của nàng .
Nàng vốn vô cầu , không tranh , không nháo vì vậy rất nhanh thích ứng với cuộc sống hiện tại .
Hương nhi cũng khi dễ nàng , đối với nàng lãnh ngôn lãnh ngữ, hoặc để cho nàng tự làm lấy mọi việc . Khi dễ ? Nàng không sợ , từ nhỏ nàng đã nhận hết tất cả những sự khi dễ nên bây giờ nàng hoàn toàn trơ cứng .
Sau khi mặc xong quần áo , nàng ngồi vào trước bàn trang điểm , cầm lược lên chải tóc .
Nghe ngươi ta nói , thanh ti chính là phiền não .
Tam thiên thanh ti , tam thiên phiền não . Không có phiền não vẫn như cũ có thanh ti . Mà có thanh ti cũng không hẳn có phiền não . Nếu không có thanh ti cùng phiền não , thì tốt biết bao .
Nhìn dáng điệu chải tóc của mình , Thiên Mạch cong lên khoé môi . Nàng nhớ kỹ lúc nhỏ nương chính là giúp nàng chải đầu .
“Cô nương , Vương gia nói ngài ra đại sảnh dùng đồ ăn sáng” Thanh âm của Hương nhi cắt đứt sự trầm tư của nàng .
“Đã biết” Nàng bình thản trả lời , vẫn như cũ ngồi chải tóc .
Nàng một thân bạch y , tóc dài phiêu tán, cùng nữ quỷ rất giống nhau .
Hương nhi đi tới phía sau nàng , lấy cái lược từ trên tay của nàng “Ta tới giúp ngươi , nhìn ngươi như vậy biết đến khi nào chải xong .”
Thiên Mạch hai tay đan vào nhau , đặt ở trên đầu gối , tuỳ ý Hương nhi muốn làm gì thì làm .
“Cô nương , ngươi đừng nghĩ Vương gia để ngươi cùng ăn sáng là người sẽ tiếp nhận ngươi , người vừa mới hỏi ta hành tung của ngươi , trời biết người muốn làm cái gì .” Hương nhi sau đó liền nói “Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy , nhưng ta lại không thể làm khác, Vương gia sai ta giám thị ngươi , ta chỉ có thể đem hành tung của ngươi báo cáo chi tiết với người . Vương phủ có bốn người thị thiếp , đều không phải loại tốt đẹp gì, ta khuyên ngươi đừng bao giờ cùng các nàng nảy sinh xung đột .” Thiên Mạch nhu nhược như vậy , Hương nhi không khỏi mềm lòng , Hương nhi tuy thích khi dễ Thiên Mạch nhưng nàng vẫn có lương tâm không đành lòng thấy nàng bị bốn vị thị thiếp kia khi dễ . Nếu đem so sánh sự khi dễ của bốn vị thị thiếp với nàng thì những việc Hương nhi đã làm sẽ không gọi là khi dễ .
“Cảm ơn .” Ánh mắt Thiên Mạch vẫn như cũ trống rỗng , vẻ mặt vẫn như cũ lãnh đạm .
Hương nhi buông một tiếng thở dài “Cô nương , kỳ thực ta cũng thấy ngươi đáng thương . Ta biết ngươi không muốn gả cho Vương gia . Bất quá nếu đã gả rồi , ta khuyên ngươi nên tận lực lấy lòng Vương gia , làm cho hắn vui vẻ . Đàn bà nếu không được trượng phu chú ý đến thì sẽ rất thê thảm .”
Nàng lúc nào cũng mang bộ dáng lãnh đạm , cho dù là ai nhìn thấy cũng đều chán ghét , cũng khó trách Vương gia không thích .
Hương nhi lấy tất cả đồ trang sức trong hộp ra , từng cái đem cài trên đầu Thiên Mạch .
Trang sức của Thiên Mạch không có nhiều , cũng không có cái nào nổi bật , tất cả số trang sức đó chính là ‘hồi môn’ mà Liễu tể tướng cấp cho nàng .
Nàng là thị thiếp của Tần Mộ Phong , theo lý hắn phải cấp cho nàng quần áo và trang sức , nhưng chính là hắn không có cấp .
Nàng vẫn như cũ dùng trang sức, mặc quần áo mà nàng mang theo trước khi tiến vào Vương phủ . Ở đây cái gì nàng cũng không có , thậm chí địa vị của nàng còn kém cả nha hoàn .
“Tốt lắm , ngươi xem thế này đã được chưa ?” Hương nhỉ để tay lên vai Thiên Mạch , nhìn hình ảnh Thiên Mạch trong gương . Thật sự là mỹ nhân thoát tục , đáng tiếc Vương gia sẽ không thưởng thức .
“Được rồi” nàng thay trang phục mới là để cho ai nhìn ?
“Cô nương , ngươi cùng bốn vị cô nương kia chạm mặt , đáng nhẽ phải trang điểm thật đẹp lên, nhưng ngươi cái gì cũng không có , chỉ có như vậy.”
Thiên Mạch là tiểu thiếp của Vương gia nhưng ngay cả son phấn cũng không có .
“Như vậy tốt lắm .” Sư phó thường nói thuỷ xuất phù dung , tự nhiên mới là đẹp nhất , vậy nên nàng không cần tô vẽ làm gì .
Thiên Mạch đứng dậy , tựa như du hồn lang thanh đi ra ngòai , tóc đen cùng bạch y lay động , khiến cho nàng càng thêm mờ ảo , tựa như không phải người chốn nhân gian .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui