Hộ vệ trung thành nhất của hắn cư nhiên phản bội hắn , chỉ vì một người đàn bà hạ tiện .
Phi Dương tám tuổi đã đi theo bên người hắn , tình cảm của bọn họ giống như tình huynh đệ . Đây là lần đầu tiên Phi Dương làm trái lệnh của hắn , nếu là vì người khác thì cũng cho qua , nhưng hắn cư nhiên lại vì nàng . Liễu Thiên Mạch là cừu nhân của hắn , là người đã bức tử nữ nhân hắn yêu thương .
Tần Mộ Phong nheo mắt , ánh mắt đảo qua , nhìn vào chiếc áo choàng mà Thiên Mạch cầm trên tay , bình tĩnh hỏi “Các ngươi đang làm cái gì ?”
Đó là sự bình tĩnh trước khi mưa to gió lớn kéo tới .
Thanh âm của hắn bình tĩnh nhưng lửa giận trong mắt đã sớm tiếc lộ tâm trạng của hắn .
Phi Dương liếc mắt nhìn Liễu Thiên Mạch, quỳ hối xuống , nói nghiêm túc “Thuộc hạ cãi lệnh Vương gia , xin Vương gia xử phạt . Liễu cô nương vô tội , xin Vương gia buông tha nàng .”
Liễu Thiên Mạch không khóc , tỉnh táo đến thần kỳ . Nàng ngẩng đầu lên , liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong , “Xin Vương gia trách phạt .” Muốn nàng quỳ trước mặt hắn , trừ khi mặt trời mọc phía bắc .
Tần Mộ Phong cười lạnh , nghiến răng “Hay cho một cái lang tình thiếp nghĩa .” Hắn hoàn toàn xem thường Liễu Thiên Mạch .
“Vương gia, người hiểu lầm rồi , Liễu cô nương thân thể yếu đuối , không chịu được hàn khí ở địa lao , thuộc hạ sợ nàng nhiễm phong hàn .” Phi Dương vội vàng giả thích quan hệ giữa hắn và Liễu Thiên Mạch . Liễu Thiên Mạch là đàn bà của Vương gia , cho dù có mười lá gan , hắn cũng không dám mơ tưởng . Hắn giúp nàng vì cảm thấy nàng đáng thương , hăn cảm giác được nàng không giống những người khác .
“Nàng là tiểu thiếp của bổn vương , với ngươi không quan hệ .” Tần Mộ Phong lạnh lùng nói , nắm lấy cằm của Thiên Mạch , khoé miệng toát lên ý cười “Ta thật sự không có nhìn ra , nàng có thể dụ dỗ nam nhân giỏi đến như vậy .”
“Vương gia , nàng nếu là thiếp của ngươi thì chính là chủ nhân của Phi Dương , Phi Dương quan tâm đến chủ nhân có gì là sai .” Phi Dương mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Tần Mộ Phong , chỉ sợ hắn đem Thiên Mạch đập nát giống như thuỷ tinh .
Ánh mắt Tần Mộ Phong vẫn như cũ tại trên người Thiên Mạch chuyển động “Nàng không phải chủ tử, nàng là nô tài của ta .”
Thiên Mạch cặp mắt linh động , trong nháy mắt nước mắt trào ra . Nàng cắn môi dưới , cố gắng không để nước mắt rơi xuống .
“Vương gia , là thuộc hạ sai , Thiên Mạch cô nương không liên quan .” Phi Dương cực lực nhận sai về phía mình , nếu không phải hắn tự mình đa tình , thì Thiên Mạch cô nương cũng không gặp chuyện không may .
“Là ta sai .” Thiên Mạch nhìn thẳng Tần Mộ Phong , run rẩy nói “Vương gia , ta sai rồi , người buông tha Phi Dương đại ca đi , ta mặc cho ngài xử trí .” Con mắt nháy một cái , từ trong hốc mắt rơi ra một giọt lệ , vừa lúc rơi xuống trên tay Tần Mộ Phong , giọt nước mắt rơi xuống tay hắn vỡ ra , tạo thành những tia nhỏ .
Giọt nước mắt này thật quen thuộc , tình cảnh đêm đó đều hiện lên trước mắt hắn .
Đêm hôm đó ...
Lúc biết được hắn phải lấy Liễu Thiên Mạch làm vương phi , Thải Hà ở trong lòng hắn khóc suốt một đêm . Đêm hôm đó Thải Hà đã rơi vô số giọt nước mắt , giống như bây giờ , một giọt nước mắt rơi xuống tay hắn .
Đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nước mắt của Thải Hà . Thải Hà ở trong lòng hắn khóc suốt một đêm . Sáng sớm ngày hôm sau , hắn bị hoàng thượng gọi tiến cung , khi trở về thì nghe được tin Thải Hà đã tự vẫn .
Phảng phất nhớ tới đêm hôm đó , đêm mà Thải Hà rời hắn mà đi .
Không có Liễu tể tướng , hắn đã không phải cô đơn một mình .
Không có Liễu Thiên Mạch , Thải Hà đã không rời bỏ hắn .
Vô số oán hận trong nháy mắt bộc phát .
“Cút ngay .” Tần Mộ Phong thống hận đẩy Liễu Thiên Mạch ra .
Tất cả những bất mãn của hắn dồn cả vào trong cú đẩy mạnh này .
Hắn là người luyện võ , Thiên Mạch là một nữ tử yếu đúôi , làm sao có thể chịu được sức mạnh của hắn .
Bị hắn đẩy mạnh, Thiên Mạch tựa như con bướm bay về bức tường .
“Liễu cô nương .” Phi Dương cả kinh , mạnh mẽ đứng dậy , phi thân đến bên người Liễu Thiên Mạch .
Đầu ngón tay lướt qua quần áo của nàng , không đỡ kịp , thân thể nàng đập vào bức tường .
Thiên Mạch va vào bức tường, vách tường cứng rắn làm cho cái trán của nàng bị thương , máu , theo má nàng chảy xuống .
Máu đỏ chảy qua da thịt tuyết trắng , khiến cho gương mặt thanh tú của nàng tăng thêm vài phần quyến rũ .
“Liễu cô nương .” Phi Dương nâng nàng dậy , tự trách mình đã chậm một bước .
Thiên Mạch cười một cách so với khóc còn khó coi hơn , lắc lắc đầu “Phi Dương đại ca, , ta không có việc gì .”
“Hừ , hai vị thật sự là một đôi do trời đất tạo nên a .” Tần Mộ Phong trong mắt không có lấy một tia cảm xúc , nếu có cũng chỉ là sự ghê tởm .
Phi Dương che ở phía trước Thiên Mạch, bảo hộ cho nàng “Vương gia, ngươi hơi quá đáng . Thiên Mạch cô nương chỉ là nữ tử yếu ớt , ngươi như thế nào có thể đối xử với nàng như vậy .”
Lúc trước bọn họ cãi cũng cãi qua , gây cũng gây qua , nhưng vẫn chưa chính thức trở mặt . Lúc này đây Phi Dương muốn nhẫn cũng nhẫn không nổi .
“Mgươi thật sự muốn che chở cho nàng ?” Tần Mộ Phong cười lạnh “Đem nàng cấp cho ngươi , thế nào ?”
“Nếu ngươi không thích nàng , xin thả nàng , không nên lại hành hạ nàng .” Phi Dương trách cứ , đem bất mãn trong lòng phát tiết ra “Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối , ngươi không nên đem tất cả tội lỗi đổ lên người nàng , chuyện này đối với nàng mà nói thật không công bằng .
Tần Mộ Phong nổi giận “Ngươi phản rồi .” Hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ đến , hộ vệ trung thành nhất của hắn , huynh đệ tốt của hắn, chỉ vì một người đàn bà hạ tiện mà cùng hắn quyết liệt .
“Đúng , ta phản rồi .” Phi Dương ngược lại bình tĩnh nói “Từ ngày bắt đầu gặp hai hồ ly tinh kia Phi Dương đã nghĩ phản , hai người đàn bà đó đã mê hoặc ngươi , khiến cho ngươi mất đi ý chí .”
“Ngươi...” Tần Mộ Phong trừng mắt nhìn Phi Dương , trên trán gân xanh nổi rõ , trong mắt tràn đầy lửa giận “Ngươi có thể mắng ta , không thể mắng Thải Hà , đối với ta Thải Hà tốt nhất , nàng không phải là hồ ly tinh .”
Phi Dương nói thẳng “Vương gia là hoa sen hay hồ ly mọi người đều biết rõ .”
“Không được nói nàng như vậy .” Tần Mộ Phong trong cơn giận dữ một chưởng đánh nát miếng ngọc hổ phách . Mảnh vỡ văng trúng người Thiên Mạch , đâm vào chân của nàng .
Sắc mặt Thiên Mạch biến đổi nhưng vãn không lên tiếng .
Nàng lại bị thương thêm một chỗ .
Tần Mộ Phong tức giận giống như dã thú , hướng ra bên ngoài gọi người “Người đâu , đưa đôi gian phu dâm phụ này ra ngoài đánh năm mươi trượng cho ta .”
Năm mươi trượng ? Sắc mặt Phi Dương lập tức thay đổi.
Hắn từ nhỏ tập võ , năm mươi trượng hắn có thể chịu được . Liễu Thiên Mạch là nữ tử yếu đuối ,năm mươi trượng này không thể nghi ngờ là muốn lấy mạng nàng .
Phi Dương vội vã quỳ xuống “Vương gia , ta nguyện thay Liễu cô nương chịu phạt .”
Tần Mộ Phong lạnh lùng nói “Lo cho thân mình trước đi .”
“Phi Dương đại ca , ta có thể chịu nổi .” Thiên Mạch thay đổi bộ dạng mềm yếu ngày thường , bình tĩnh mà kiên định nhìn Phi Dương mỉm cười .
Tần Mộ Phong . Ngươi thật tàn nhẫn . Năm mươi trượng chứ gì ? Ta lĩnh . Đến một ngày nào đó , ta sẽ bắt ngươi trả giá , đắc tội với Liễu Thiên Mạch ta , ngươi sẽ không có cuộc sống tốt đâu .
Tần Mộ Phong quay đầu lại , cười lạnh “Liễu Thiên Mạch, thật có cốt khí .”
“Tạ Vương gia khích lệ .” Thiên Mạch vẫn như cũ không hề có chút sợ hãi .
Lúc này ương ngạnh không phải là sự lựa chọn đúng đắn , Phi Dương vội nói “Liễu cô nương, bây giờ không phải lúc cậy mạnh .”
Thiên Mạch lại cười lãnh đạm “Yên tâm đi , ta không có việc gì .”