Vương Phi Thất Sủng

Một tia sáng mặt trời xuyên qua lớp vải mỏng trên cửa sổ , chiếu vào mặt Bạch Phi Yên đang ngủ say . Vầng sáng chói mắt kích thích các giác quan của nàng , Bạch Phi Yên trong lúc ngủ mơ từ từ tỉnh dậy .
Ngáp một cái , nàng giống như đứa trẻ dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm . Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên , trong vẻ đáng yêu mang theo vài phần mị hoặc .
Thấy người trước mặt chưa hoàn toàn tỉnh ngủ , thanh âm thiếu kiên nhẫn của Tần Mộ phong vang lên “Bổn nữ nhân , ngươi ngu ngốc sao ? Ta cùng lắm chỉ chửi ngươi vài câu mà thôi , ngươi có cần dùng phương thức này để doạ ta không ? Chết tiệt , ngươi biết rõ ta không thể hạ mình cũng không chịu cúi đầu , cố tình theo ta đối chọi gay gắt . Nếu ngươi thực sự tức giận thì cứ đánh ta mắng ta , nhưng ta không cho phép ngươi dùng phương pháp ngu ngốc này để tra tấn chính mình .” Nữ nhân này , đúng là muốn làm hắn tức chết .
Tự nhiên bị Tần Mộ Phong thoá mạ , bạch Phi Yên không hiểu ra sao “Ngươi nói cái gì ? Ngươi mới là ngu ngốc . Ta không làm bị thương bản thân , dù có cãi nhau với ngươi cũng không ngu đến nỗi tự tra tấn chính mình .” Hình ảnh trước khi hôn mê hiện lên trong tâm trí nàng .
Tần Mộ Phong dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng “Trong lòng rõ ràng rất để ý ta nhưng ngoài mặt lại làm bộ không để ý chút nào , ngươi nhất định phải kiêu ngạo như vậy sao ?”
Bạch Phi Yên lập tức ngồi bật dậy “Bình Nam Vương , trước đây ngươi châm chọc khiêu khích ta , ta có thể không tức giận sao ?” Nàng vô tình cùng hắn đối chọi gay gắt .
Tần Mộ Phong thô lỗ bắt nàng nằm xuống giường “Nữ nhân , không cho phép lộn xộn .”
Bạch Phi Yên hung hăng đập một cái lên trên cánh tay hắn “Ngươi không cho ta di chuyển thì ta phải ngoan ngoãn nằm xuống , nếu thế thì chẳng phải ta đây sẽ rất mất mặt sao ?”
Tần Mộ Phong nhất thời á khẩu không trả lời được , bất đắc dĩ thở dài một tiếng , đứng dậy đi đến bên cạnh bàn “Uống thuốc trước đi .” Đối với Bạch Phi Yên , hắn hoàn toàn không có gì để nói . Nữ nhân mau mồm mau miệng này tuyệt đối có thể bức thánh nhân đến phát điên .

“Ngươi bảo ta uống thì ta phải uống , không phải là mất mặt sao ?” Bạch Phi Yên nháy mắt , cố ý không nghe lời .
Tần Mộ Phong nhìn nàng coi thường “Lãnh Băng Băng bảo ngươi uống .” Bát thuốc này đã được đưa đến rất lâu , tả thủ thần y đã căn dặn , chỉ cần Bạch Phi Yên tỉnh lại thì bằng mọi cách phải bắt nàng uống bát thuốc này .
Bạch Phi Yên tức giận , trừng mắt nhìn hắn một cái , đoạt lấy chén thuốc trong tay hắn “Uống thì uống , sợ ngươi a .” Nghe lời đại tỷ , tuyệt đối không sai .
Vị đắng của thuốc đông y làm cho khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Bạch Phi Yên nhăn lại “Đắng a .” Nàng lẽ lưỡi ra , giống như một con chó nhỏ .
“Ăn một viên .” Tần Mộ Phong lấy một viên mứt quả đút vào trong miệng nàng , Phi Yên lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào của mứt quả .
Sau khi ăn xong mứt quả, Bạch Phi Yên không cho là đúng , hừ hừ nói “Cũng không tệ lắm , không thể tưởng tượng được đường đường là Bình Nam Vương mà cũng làm cái chuyện lấy lòng con gái như thế này .”
“Thiên Mạch , ta chưa bao giờ biết ngươi lại là một nữ nhân mau mồm mau miệng và ương ngạnh đến thế .” Trong trí nhớ của hắn , Liễu Thiên Mạch là một nữ tử lạnh lùng , cao ngạo , hiểu rõ sự đời , không bao giờ nhiều lời , cũng không ngây thơ . Nhưng Liễu Thiên Mạch đứng trước mặt hắn bây giờ hoàn toàn là một tiểu nữ nhân ngang bướng .
Bạch Phi Yên liếc hắn một cái “Không phục a ? Ngươi cắn ta đi .”
Tần Mộ Phong lấy một viên mứt quả nhét vào trong miệng nàng , không thèm so đo “Ăn đi .”

Bạch Phi Yên bĩu môi “Ăn thì ăn , sợ ngươi a ?”
Vẻ mặt cùng ngữ khí giống như trẻ con của nàng làm cho Tần Mộ Phong không khỏi bật cười , hắn lắc đầu bất lực “Ai...ăn đi .”
“Xem ra hai vị tình cảm rất hoà hợp .” Một nữ nhân say khướt bước qua ngưỡng cửa , lảo đảo ngã úp mặt xuống giường .
Tần Mộ Phong nhíu mày “Ngươi xác định nàng là Lãnh Băng Băng ?”
Bạch Phi Yên liếc mắt đánh giá Lãnh Băng Băng từ đầu đến chân “Đúng vậy , ta xác định nàng là đại tỷ của ta .” Lãnh Băng Băng mặc một bộ y phục rộng thùng thình dệt bằng sợi gai , trên quần áo còn thêu hình một cái đầu lâu màu đen , quần áo từ trên xuống dưới có rất nhiều lỗ nhỏ , cổ tay áo thì rách tung toé , tóc dài buộc thành đuôi ngựa , trông lam lũ không chịu nổi .
“Tả thủ thần y trong truyền thuyết là như vậy ?” Tần Mộ Phong thực sự hoài nghi “Ta nghĩ mình đang nhìn một tên khất cái .”
“Đại tỷ của ta xưa nay vẫn luôn như vậy .” Bộ quần áo trên người Lãnh Băng Băng là trang phục thịnh hành nhất của mấy ngàn năm sau , Tần Mộ Phong đúng là không có chút hiểu biết nào cả .
Lãnh Băng Băng ngóc đầu dậy , hướng Bạch Phi Yên cười hắc hắc “Tiểu muội , thật xấu hổ quá , ta lại vừa uống thêm một chút rượu . Bất quá ta lấy đầu ra bảo đảm , sẽ không chuẩn đoán sai , lại càng không làm ngươi chết .”
Bạch Phi Yên không khỏi bật cười “Ta biết , tả thủ thần y sẽ không chuẩn đoán sai .” Nhận thức Lãnh Băng Băng nhiều năm như vậy cơ hồ chưa từng thấy nàng tỉnh táo .

Lãnh Băng Băng tựa vào giường , ngón tay cào cào tóc , ho một tiếng “Căn cứ theo nhiều năm kinh nghiệm nghiên cứu của ta , ngươi nhất định đã uống máu Tần Mộ Phong . Hắn đối với người hạ cổ ‘si tâm không thay đổi’ , ngươi đối với hắn cũng ‘si tâm không thay đổi’ ” Lãnh Băng Băng tặc lưỡi “Người này thực con mẹ nó may mắn , bị hạ cổ mà còn có thể hưởng thụ phúc lợi .”
Bạch Phi Yên sửng sốt , đôi mắt nheo lại “Cái gì ?” Nàng yêu Tần Mộ Phong là do dược vật sao ?
“Ta trúng ‘si tâm không thay đổi’ ?” Tần Mộ Phong cũng đồng dạng nheo mắt lại .
“Ngươi là kẻ điếc sao ? Ta nói rất rõ ràng mà , ngươi bị trúng cổ ‘si tâm không thay đổi’ trong truyền thuyết . Đặc điểm của cổ ‘si tâm không thay đổi’ là người trúng cổ cho đến chết cũng chỉ yêu thương người hạ cổ .” Nàng ngáp một cái “Ngươi yêu nhất nữ nhân nào thì nữ nhân đó là hung thủ .” Ánh mắt của Lãnh Băng Băng chậm rãi dừng lại ở trên người Bạch Phi Yên , ý tứ sâu sắc “Tiểu muội , có thể làm gì ta đã làm , nói , ta cũng đã nói . Ta nghĩ , các ngươi đều cần một chút thời gian để nhìn nhận vấn đề một cách nghiêm túc . Nếu muốn giải cổ thì đến tìm ta , còn không muốn giải , ta không có gì để nói .”
Bạch Phi Yên hơi trầm mặc “Ta biết .”
Tần Mộ Phong cúi đầu nói nhỏ “Thiên Mạch , ngươi hy vọng ta làm như thế nào ?”
Bạch Phi Yên cười khổ một chút , chậm rãi lắc đầu “Ta không biết .”
Hắn cười chế giễu chính mình “Thực châm chọc có phải hay không ?”
Bạch Phi Yên cũng lắc đầu “Không, một chút cũng không châm chọc . Ta không biết việc ngươi yêu Thải Hà có phải do quan hệ của dược vật hay không , nhưng là...” Giọng nói của nàng trở nên rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cơ hồ nghe không thấy “Ta thực sự yêu chàng , dược vật có thể khống chế cảm xúc của ta nhưng lại không khống chế được trái tim ta . Mộ Phong....Ta yêu chàng .” Bạch Phi Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tần Mộ Phong “Bạch Phi Yên ta một khi đã làm chuyện gì thì sẽ không bao giờ hối hận . Cho dù...chàng không thương ta .” Nàng là một nữ tử rất dễ động tình , một khi đã yêu , thì một lòng một dạ . Nàng chỉ có một trái tim , một tình yêu , đã trao cho Tần Mộ Phong thì không thể thu hồi được nữa .
Tần Mộ Phong nắm chặt lấy tay của Bạch Phi Yên “Ta thực xin lỗi nàng .”

Bạch Phi Yên lắc đầu “Chàng không cần xin lỗi ta . Chỉ có thể nói , thiên ý trêu người .”
“Nàng hy vọng ta sẽ làm như thế nào ?” Thanh âm của hắn khàn khàn .
Nàng cười ảm đạm “Ta không phải chàng , không thể thay chàng quyết định . Ta thấy chàng nên bình tâm suy nghĩ một chút .”
Tần Mộ Phong từ từ buông tay Bạch Phi Yên ra , xoay người đưa lưng về phía nàng “Cho ta một chút thời gian .”
“Được .”
Tần Mộ Phong dừng một chút sau đó bước đi ra ngoài .
Nhìn theo bong lưng của hắn , Bạhc Phi Yên cười khổ “Đại tỷ , chàng nhất định rất thống khổ .”
Lãnh Băng Băng nhìn nàng “Ngươi thì sao ? Ngươi không thống khổ à ?” Tần Mộ Phong khổ, nàng làm sao không khổ .
Bạch Phi Yên ngẩng đầu lên , cười thê lương “Ta không đau khổ , chỉ hận thiên ý trêu người . Hoá ra , không phải ta đến muộn , mà là...” Bọn họ đều bị ông trời trêu đùa .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận