Vương Phi Thiên Tài Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia


Cổ Tuyết Phong cũng nghĩ như vậy, ai mà không có một chút sở thích riêng, cho dù sở thích này thật sự có chút… nhưng vương gia đã không để ý thì ông ta cũng không nên nghĩ nữa.

Cổ Tuyết Phong nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cơ Vấn Thiên đọc xong quân báo trong tay, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, đầu ngón tay gõ gõ trên án thư hai lần, sau đó nhìn về phía phòng của vương phi, sắc mặt không hiểu tại sao lại thay đổi.

Hắn chậm rãi đứng dậy nói: “Đã không còn sớm nữa, bản vương cũng nên đi nghỉ rồi”.

Không biết nữ nhân kia đã ngủ hay chưa?
Cổ Tuyết Phong vừa nhìn thấy vương gia đi đến cửa phòng vương phi thì đã hài lòng rời đi nên không thấy được cảnh khi Cơ Vấn Thiên không chút do dự mở cửa phòng Thích Vy, thì dưới ánh trăng mờ ảo hắn liền nhìn thấy có ba mô hình con người xếp thành hàng trước cửa: một mô hình khung xương, một mô hình cơ bắp và một mô hình nội tạng, hơn nữa hắn còn không tránh khỏi giật mình nhảy lên khi nhìn thấy mô hình cơ bắp “chói mắt” đứng chính giữa.

Cơ Vấn Thiên: “…”
Mô hình:”…”
Ai mà không có chút sở thích riêng chứ, ha ha.

Thích Vy nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng tượng được cảnh Cơ Vấn Thiên đối đầu với ba mô hình đứng ở cửa liền tặc lưỡi, cảnh tượng thật đẹp, đẹp đến mức không nỡ nhìn.

Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã nghe thấy tiếng người bước vào phòng.

“…” con mẹ nó, hơn nửa đêm ba con mô hình như vậy cũng không dọa được tên này bỏ đi sao?
Thích Vy âm thầm nghiến răng, lặng lẽ lấy ra ngân châm đã chuẩn bị sẵn trong tay, nét mặt lộ ra biểu hiện sẵn sàng động thủ.

Tiếng bước chân dừng lại trước giường nàng, nàng bất giác đè nén tiếng thở, hướng ngân châm trong tay về phía người sau bức rèm, nhưng… âm thanh thay đổi rõ ràng đã khiến Cơ Vấn Thiên ở trong bóng tối phát hiện, ánh mắt hắn liền tràn ngập hứng thú.

“Vương phi cố ý giả vờ ngủ để tạo cơ hội cho bản vương, muốn ám chỉ bản vương có thể tùy ý lợi dụng sao? Nếu như vậy, bản vương mà từ chốt thì có chút bất kính”, Cơ Vấn Thiên nói xong liền vén rèm lên, giả vờ nằm xuống giường.

Thích Vy đang nhắm mắt liền giật mình, ngay lập tức ngồi dậy, một tay chống vào ngực hắn đang tới gần, phóng ánh mắt cảnh cáo tới hắn: “Vương gia xin hãy tự trọng, ngân châm không có mắt”.

Ánh mắt Cơ Vấn Thiên rơi xuống mũi ngân châm mỏng nhắm ngay cổ họng hắn, phóng ra một tia sáng lạnh lẽo, đôi mày kiếm nhướng lên, trên mặt không có chút hoảng sợ hay cảnh giác nào, ngược lại còn nói đùa: “Vật phòng thân của vương phi thật khác biệt”.

Người khác dùng dao găm, kéo thêu, thậm chí là trâm cài tóc, nàng lại dùng… ngân châm?
Hơn nữa, ánh mắt của Cơ Vấn Thiên từ trên mặt nàng chậm rãi dời xuống, rơi xuống chiếc váy ngủ bằng lụa có chút xốc xếch trên người nàng, liền nhìn thấy một cái eo dài trắng nõn mềm mại lộ ra không chút che đậy trước mặt, khiến người ta thật đau mắt.

Mặc dù hiện tại quả thực là mùa hè, ăn mặc mát mẻ hơn cũng không có gì sai, nhưng… nữ nhân này thật sự không phải cố ý dụ dỗ hắn chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui