Nàng ta chạy khắp nơi trong tiểu viện đế né tránh nam nhản bạo lực đang rượt theo mình, trong lúc né tránh thì vô tình nhìn thấy đoàn người Thích Vy đứng ớ ngoài viện cách đỏ không xa, lập tức ánh mắt chết lặng của nàng ta lóe sáng, khát vọng sống mãnh liệt khiến cho nàng ta chạy vọt về phía cửa, lớn tiếng hét: “Ta biết ta sai rồi! Cứu ta! Cứu ta với!”
“Tiện nhân thối! Còn muốn chạy?”, nam nhản phía sau đã nắm được mái tóc rối bời của nàng ta trước khi nàng ta kịp thực hiện ý đồ chạy ra khỏi viện, lập tức hung hăng vung tay lẽn đánh: “Ông đảy bỏ tiền ra cưới ngươi về không phải đế cho ngươi cả ngày chỉ muốn chạy!”
Thích Vy đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn, giống như không phát hiện sự đau khố cầu xin trong mat Liều Lục, ngược lại còn kéo Cơ Vấn Thiên xoay người rời đi: “Được rồi, xem kịch đủ rồi, trờ về thỏi”.
Llẻu Lục trơ mắt nhìn người duy nhất mà nàng ta nghĩ có khả năng cứu nàng ta ra khỏi bế khổ đã xoay người rời đi, trong khi đó nam nhân kia đã túm chặt lấy mình mà đánh đập, còn dùng sức đóng cống viện lại, giống như đem tia hy vọng cuối cùng của nàng ta “ầm” một tiếng khóa lại.
Nam nhân bạo lực còn đang hùng hùng hổ hổ mắng: “Chí là một nha hoàn bị chủ nhân ghét bỏ đuối đi, mà suốt ngày nghĩ bán thân là quý nhản, còn dám khinh thường ông đây? ông đáy tốt xấu gì cũng là một lương dân, ngươi bất quá chỉ là hạ nhân tiện tịch, ỏng đây nguyện ý dùng tiền cưới ngươi về thì ngươi còn phải thầm mừng vui trong lòng đi! Còn không mau đi nấu cơm cho ỏng! Còn nữa, mau lấy tất cả tiền mà ngươi kiếm được ra đây! Ta phải đi đánh bạc! Lần này chẳc chân có thể thắng đậm!”
Liẻu Lục mối ngày đều nghe hẳn nói như vậy, nghĩ đến chuyện tên khốn nạn này mối ngày đều về cướp hết số tiền mà nàng ta vất vả tích góp được nướng vào sòng bạc, còn đem đồ đạc trong nhà bán đi, cho nẽn trong nhà bây giờ chẳng còn gì, thậm chí ngay cả tiền thuê nhà tháng sau cũng trờ thành
vấn đề lớn, dưới mấy tầng áp lực như vậy, rốt cục nàng ta cũng sụp đố hét lớn: “A! Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta luôn đi!”
“Chát!”, nam nhân lại hung hăng tát nàng ta một cái, nghiến răng rít lẽn một tiếng: “Câm miệng cho ông! La hét cái quái gì! À, nay ngươi còn dám tạo phản phải không!”
“Hu hu hu”.
Hàng xóm láng giềng đều đã quen với việc hai vợ chồng nhà này mỗi ngày đều đánh nhau ầm ĩ, gương mặt thanh tú của Liều Lục từ sau khi gả cho nam nhân kia cũng không có một ngày lành lặn nữa, tuy hàng xóm không phái không thương hại nàng ta, nhưng bởi vì ai cũng khó khăn, còn không đủ thời
gian duy trì sinh kế nhà mình, cho nên không ai ránh rỗi xen vào việc của người khác, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa sống cuộc sống của mình, coi như không nghe thấy tiếng gào thét bẽn ngoài.
Sau khi trớ lại biệt trang, Thích Vy nhạy cảm nhận ra tâm tình của Cơ Vấn Thiên dường như không ốn lẳm.
Dường như hắn đối với cách xử lý việc này của nàng có chút bất mãn.
Chẳng lẽ hắn lại cám thấy nàng quá tàn nhần? Nhưng cũng không giống lắm, Cơ Vấn Thiên đảu phải là người như vậy.
Đối đãi với kẻ muốn hại mình mà còn phải khoan dung hay sao?
Mãi cho đến ban đẽm, trước khi đi ngủ, Cơ Vấn Thiên mới bất ngờ giữ chặt một bàn tay của nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc hỏi: ‘Năm năm qua nàng có oán hận ta không?”
Đang buồn ngủ, Thích Vy ngáp một cái rồi không chút do dự nói: “Tất nhiên là oán hận rồi!”
Tuy ràng biết đáp án này mới là đương nhiên, nhưng trong lòng Cơ Vấn Thiên vân khó tránh khỏi chua xót, lồng ngực như bị một vật sắc bén đảm trúng, truyền đến cơn đau.
Thích Vy không hề quan tảm hắn cỏ khó chịu hay không, vô cùng thắng thắn nói: “Đêm đó ta cũng chẳng tự nguyện, vô duyên vô cớ thất thân, ta rất muốn nhản cơ hội trả đũa, nhưng khi ta tỉnh lại lần nữa thì ta đã ở một ngôi làng khác ớ Ninh Thành rồi, ngươi thấy có đáng hận không? Ngay cả cơ hội trả đũa mà ta cũng không cỏ!”.