Nói đến chuyện này, trên mặt Hương Nguyệt còn lộ ra vẻ thẹn thùng, một tay khẽ vuốt ve bụng nói: “Gần đây bởi vì phu nhân có thai không thế hầu hạ thiếu gia cho nên mấy ngày liền thiếu gia đều ớ chỗ nô tỳ, chắc là rất nhanh liền có thế khai chi tán diệp cho Mộ gia”.
Đến lúc đó, ả ta còn có thể dựa vào con cái để nhận được ân điển, từ tiện tịch khôi phục lương tịch, trở thành lương thiếp.
Sau này nếu cố gắng hơn nữa, nói không chừng còn có thế hạ bệ Lục Thanh Sương, hoặc ít nhất còn có địa vị ngang hàng với Lục Thanh Sương ở Mộ gia!
Nếu như ngay cả quyền quản gia cũng đoạt được thì sự tồn tại của đương gia chủ mẫu như Lục Thanh Sương hoàn toàn không thể uy hiếp ả ta được nữa!
Không thế không nói, so với một kẻ xuất thân nha hoàn tiện tịch thì dã tâm của Hương Nguyệt quá lớn, hơn nữa còn không thực tế.
Trước kia Lục Thanh Sương dễ dàng với ả ta là do cảm thấy mình còn hổ thẹn với Mộ gia, nhưng hôm nay không bóp chết ả ta ngay tại chỗ chỉ vì thân thế của nàng ta đang không tiện chứ làm gì có chuyện lại cho phép ả ta tiếp tục kiêu ngạo nhưthế?
Lục Thanh Sương nhìn về phía Thích Vy, trong ánh mắt tràn đầy thỉnh cầu, lúc này thân thế nàng ta không nhúc nhích được, nhưng tiện nhân này thật sự quá đáng giận, nàng ta không muốn chịu đựng một phút một giây nào nữa!
Thích Vy hiếu được ấn ý trong ánh mắt nàng ta, liền bảo nàng ta yên tâm chớ nóng nảy, sau đó lạnh lùng nhìn Hương Nguyệt nói: “Ngươi lại đây”.
Hương Nguyệt nhìn về phía Thích Vy, lúc này mới nhớ tới, nghe nói quan hệ giữa Dục vương phi cùng Lục Thanh Sương vô cùng tốt… ánh mắt ả ta hơi lóe lên, cung kính hành lễ với Thích Vy: “Nô tỳ Hương Nguyệt thỉnh an Dục vương phi”.
Nam Tinh thấy ả ta đứng tại chỗ đảo mắt không ngừng, không biết đang tính kế gì, liền khiển trách nói: “Vương phi bảo ngươi đến gần, ngươi không nghe thấy sao!”
Hương Nguyệt chần chờ một chút rồi nói: “Vâng”.
Nói xong, ả ta cấn thận đi về phía trước vài bước, đến khi cách Thích Vy hai bước chân thì đứng lại, không dám tiến lại gần hơn.
Thích Vy nháy mắt với Thanh Đại, nàng ta liền biết ý xắn ống tay áo lên, trong lúc Hương Nguyệt chưa kịp phản ứng liền nhanh chóng tới gần, giơ cánh tay nhắm ngay hai gò má trắng hồng hung hăng tát một cái!
“Chát!”
Đánh hay lắm!
Tất cả mọi người trong phòng dường như đều thầm khen ngợi trong lòng, trên mặt lại viết thêm hai chữ “sung sướng”.
Chì có Hương Nguyệt bị đánh đang lấy tay che gò má, vẻ mặt không thể tin được, tiểu nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng không khống chế được mà thét lên chói tai một tiếng, chỉ trích: “Á! Sao ngươi lại đánh người!”
Ánh mắt Thích Vy lạnh như băng nhìn quét về phía tiểu nha hoàn kia, Nam Tinh liền giận dữ quát lớn lần thứ hai: “Câm miệng! Vương phi làm việc còn đến lượt một tiện tỳ như ngươi xen vào sao? Ngươi cũng muốn bị đánh đúng không?”
Tiểu nha hoàn sợ hãi vội vàng che miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn Hương Nguyệt.
Hương Nguyệt đúng là bị hoảng sợ, cảm nhận được cảm giác đau đớn nóng bỏng trên mặt, trong lòng tràn đầy phẫn nộ nhưng lại không dám phát tác trước mặt Dục vương phi, chỉ có thể nhìn Lục Thanh Sương u oán nói: “Phu nhân, nô tỳ biết trong lòng người oán hận, nhưng mà nô tỳ thật sự chỉ vô tình mà thôi, nếu thiếu gia trở về nhìn thấy mặt nô tỳ thì nhất định sẽ hỏi nguyên nhân, người cần gì phải làm như vậy”.
Lời nói của ả ta trước sau đều lộ ra sự ám chỉ, tâm tư đâm bị thóc chọc bị gạo của ả ta thậm chí còn không thèm che giấu.
Lục Thanh Sương lúc đầu quả thật đã bị tiện tỳ này chọc tức đến mức không chịu nổi, nhưng nhìn Thanh Đại tát ả ta một cái thì nàng cũng trớ nên vui vẻ hơn, hơn nữa còn có mấy người Thích Vy cùng Nam Tinh, Thanh Đại ở chung quanh canh giữ cho mình, trong lòng nàng ta như được tiếp thêm sức mạnh, bây giờ thấy Hương Nguyệt giả tạo cố ý muốn chọc giận mình thì nàng ta cũng không cảm thấy có gì to tát nữa.
Tiện tỳ này biết rõ hiện tại thân thể của nàng không cho phép nàng quá kích động mà còn dám làm như thế, chẳng phải đang cố tình muốn sức khỏe của nàng gặp vấn đề hay sao? Nếu nàng thật sự kích động thì lại chẳng đúng ý á ta quá!
Lúc này nàng chẳng những không tức giận, thậm chí còn nghĩ, phu quân của mình lại thích loại tiện tỳ này, quả nhiên không phải là người cùng đường với mình, ít nhất cho dù đánh chết nàng thì nàng cũng không thế làm ra tư thái giống như Hương Nguyệt, chỉ cần nhìn thòi cũng muốn nôn rồi.
“Ngươi không cần nói nhảm nữa”, Thích Vy cười lạnh nói: “Không phải ngươi cố ý đến nhận sai sao? Nếu đã nhận sai thì chẳng lẽ vả miệng giáo huấn hai cái cũng không được? Một tiện tỳ thấp kém như ngươi nghĩ mình cao quý hơn ai ở đây? Người không biết có khi còn tưởng rằng ngươi mới là tiểu thư của Định viễn Hầu phủ”.
Sắc mặt Hương Nguyệt khẽ biến: “Nỏ tỳ…”.