Nụ cười của Lục Thanh Sương khẽ tắt, thần sẳc hơi ảm đạm, nàng ta khẽ thở dài.
Mộ Thanh Hòa từ đầu đến cuối chưa từng hỏi thăm một câu về tình trạng thân thế của nàng ta, người đàn ông như vậy thì nàng ta còn chờ mong cái gì nữa?
“Ta hiểu ý của cô”.
Kỳ thật năm đầu thành thân tình cảm của bọn họ cũng không tệ, nào ngờ về sau… hôm nay nàng ta lại vừa mới mất đi một đứa con, còn liên tục chịu đả kích, nếu muốn nàng ta lập tức phấn chấn như chưa từng xảy ra chuyện gì thì quả thật quá khó khăn.
Cũng may chuyện vừa xảy ra đã khiến cho trong lòng nàng ta thoải mái hơn không ít, hành động của Thích Vy cũng khiến cho nàng ta hoàn toàn hiểu được, cho dù mình có nén giận cũng vô ích.
Trước kia nàng dễ dàng tha thứ là bởi vì cảm giác áy náy với phu quân, chứ không có nghĩa là tiểu thư Định Viễn Hầu phủ không có chút bản lĩnh nào!
Thích Vy chú ý tới thần thái trong ánh mắt Lục Thanh Sương một lần nữa thay đổi, mới khuyên nhủ: “Ta nói chuyện khó nghe, cô cũng đừng để ý.
Mộ Thanh Hòa quả thật không phải là nam nhân đáng tin cậy, chẳng những không giữ được chính thất phu nhân của mình, mà ớ trước mặt người cường đại hơn cũng không bảo vệ được tiếu tình nhi của mình, thậm chí còn chưa từng cố gẳng đấu tranh, trong lòng chỉ tràn đầy suy nghĩ sợ ta ở trước mặt Vương gia nói xấu hắn ta, ảnh hướng đến quan lộ của hắn ta, cho dù binh thường trông hắn ta như rất coi trọng cô, nhưng thật sự đến thời khắc mấu chốt thì suy nghĩ của hắn vĩnh viễn chỉ là làm thế nào để bảo vệ lợi ích của bản thân, chậc, quá ích kỷ”.
Ý của nàng không phải là bảo làm người không thể ích kỷ, nàng vẫn tin vào câu “người không vì mình trời tru đất diệt”, nhưng điều đó cũng không có nghĩa đối với người thân cận cũng không muốn dây vào tai họa mà chủ động tránh xa!
Cổ nhân có câu Thà phá một tòa miếu chứ không hủy đi một mối nhân duyên’, nhưng chỉ cần người thân cận của nàng sống tốt thì nàng cũng không quan tâm đến thanh danh của mình tốt xấu thế nào.
Nhưng nàng không rõ Lục Thanh Sương cuối cùng sẽ đưa ra quyết định gì, lỡ như nàng ta vẫn không muốn chia tay Mộ Thanh Hòa mà nàng lại xúi bọn họ hòa ly thì chẳng phải cuối cùng nàng lại lại chính là người xấu hổ sao?
Nhưng nếu như không nói gì thì không phải là nàng, sau khi suy nghĩ một lúc thì nàng liền nói với Lục Thanh Sương: “Nữ tử sau khi gả cho người khác thì khó tránh khỏi sẽ dựa vào nhà chồng, dựa vào nam nhân, chuyện này không có gì đáng trách, nhưng không cần phải đem hết những thứ mình có phó thác cho nam nhân, đến mức cảm thấy rời xa đối phương liền không sống nổi, chỉ cần bán thân mình biết đứng lên thì cho dù trái tim nam nhân không ở chỗ cô, cô vần có thể sống rất tiêu sái”.
Kỳ thật trước mắt trong tay Lục Thanh Sương có Quốc Sắc Thiên Hương lâu, lúc nàng ta xuất giá Lục Bắc Thần cũng đã chuẩn bị cho nàng ta không ít của hồi môn, nàng ta ở nhà chồng hoàn toàn không cần phải quá nhẫn nhịn cầu toàn, sớ dĩ nàng ta sống khổ sở chẳng qua chỉ vì nàng ta đặt Mộ Thanh Hòa ở trong lòng, bởi vì yêu thương hắn ta cho nên sau khi bị phản bội thì nàng ta mới cảm thấy thống khổ đến thế.
Lục Thanh Sương cũng không phải người ngu xuẩn, tất nhiên nghe hiểu được ám chỉ trong lời nới của Thích Vy, lần này Hương Nguyệt giẫm lên giới hạn của nàng ta, cũng đã khiến cho nàng ta hạ quyết tâm triệt để, nàng ta hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nói: “Cô yên tâm, bây giờ ta sẽ không tiếp tục nén giận nữa, đứa con đáng thương của ta, ai hại nó đều phải trâ giá! Bất cứ kẻ nào cầu tình cũng không thể buông tha!”
vẻn vẹn chí có hai cái tát, không, ba cái tát đã muốn quên đi mạng đứa con đầu tiên của nàng? Mơ đi!
Để Thích Vy giúp mình trút giận là một chuyện, bản thân nàng ta là mẹ thì cũng phải giúp con của mình trút giận!
“Á! Huynh đang làm gì vậy!”
“Hửm?”, người trong phòng đều bị tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên làm cho giật mình, Nam Tinh theo bản năng đứng chắn ở trước mặt Thích Vy, Thanh Đại cùng Hồng Liên thì che chớ Cơ Tiếu Dương: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thích Vy ngược lại không lo lắng có gì nguy hiểm, chỉ khó chịu nói: “Mộ gia này lại làm ầm ĩ, không biết thân thế cô cần tĩnh dưỡng sao, hết lần này đến lần khác lại đến gây sự cái gì không biết!”
Tri Thư nhìn về phía tiếu thư nhà mình, nói: “Tiểu thư, nghe thanh âm thì hình như là của Nguyệt di nương”.
Lục Thanh Sương kỳ thật cũng nghe ra, chỉ có điều nàng ta có chút buồn bực, ngay cả người mẹ chồng thường có ý kiến với nàng ta cũng đứng về phía Hương Nguyệt, vậy thì còn có người nào có thể khiến cho ả ta kinh hoảng thất thố như vậy? Nghe giống như sắp chết tới nơi!
Ngoại trừ tiếng thét chói tai đầu tiên, người trong phòng rất nhanh lại nghe thấy người bên ngoài hô to một tiếng Thiếu gia’, ngay sau đó, Nam Tinh vẫn luôn cẩn thận lắng nghe nghe được từ khóa, liền nói với Thích Vy: “Là Định Viễn Hầu tới rồi”.
“Cái gì?”, Lục Thanh Sương cả kinh, theo bản năng muốn xuống giường đi ra ngoài gặp huynh trưởng, lại bị Thích Vy ngăn cản.
.