Chỉ cần đừng bị dồn tới bước đường rồi mà vẫn cúi đầu nhẫn nhục, với tư cách là người ngoài cuộc, nàng sẽ không nói quá nhiều về quyết định của bạn mình.
Nhưng Lục Bẳc Thần…
Thích Vy thổn thức nói với Cơ Vấn Thiên: “Trước kia không nhìn ra vị Định Viễn Hầu này lại có tính cách nóng nảy như vậy”.
Cơ Vấn Thiên liếc nàng một cái, nhàn nhạt đáp: “Còn phải xem là đối mặt với chuyện gì, một người binh tĩnh đến đâu khi người mà bản thân trân trọng nhất xảy ra chuyện cũng sẽ đánh mất lý trí thôi
Thích Vy nghiêng đầu, bỗng dưng hỏi ngược lại: “Giống như trước đó ở trong cung ngươi đích thân nhảy xuống cứu ta sao?”
Biểu cảm Cơ Vấn Thiên hơi khựng lại, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nàng.
Thích Vy lại giống như không định nghe câu trả lời của hắn, chỉ tự nói một mình: “Buổi sáng Hồng Liên có nói với ta, dạo này không chỉ có Mộ Thanh Hoà đen đủi mà Trầm công tử của phủ đại trưởng công chúa dường như cũng gặp xui xẻo, cũng không biết là đã đắc tội với người nào, không chỉ ra ngoài bị xe đâm mà còn bị người ta trùm bao bố đánh cho một trận, ngươi có cảm thấy phương pháp này có chút quen tai không?”
Trước đó Thích Cẩm Vinh không cẩn thận bị gãy eo, đến hôm nay còn đang nằm dưỡng thương ở nhà, thỉnh thoáng mới có thể ra ngoài hóng gió.
Cơ Vấn Thiên vẫn dửng dưng như không: “Vậy sao? Ta không biết, có lẽ là hắn đã làm chuyện gì đó không nên làm, ông trời cũng chướng mắt nên mới trừng phạt một chút thôi”.
Thích Vy thầm nghĩ, theo lời kể của Hồng Liên, Trầm Sĩ Kỳ rõ ràng bị đánh đến mức mẹ ruột cũng sắp không nhận ra rồi, nếu không phải sự việc gần đây của Mộ gia quá náo nhiệt thì e rằng người trở thành trò cười đã là hắn ta rồi.
Nhi tử độc nhất bị đánh, đại trưởng công chúa nhất định sẽ không chịu để yên, chỉ là nàng dám đánh cuộc, đối phương chắc chắn ngay cả một cọng lông cũng không điều tra ra được.
Thích Vy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không biến sắc này của Cơ Vấn Thiên mà thầm bĩu môi, còn ở đây giả vờ chính phái với nàng.
Nàng không tiến thêm một bước dồn hỏi hắn nữa, ngược lại còn hào hứng kể tiếp: “Nói ra thì, chuyện của Mộ gia nếu không phải vì Mộ Thanh Hoà nạp thiếp thất gì đó thì ngay từ đầu cũng không xảy ra, Thanh Sương thuận lợi sinh đứa nhỏ, Mộ gia cũng có người kế thừa, cả nhà cùng vui.
Không bằng nói hậu viện càng đông đúc thì càng nhiều chuyện, nếu người đàn ông của ta dám lấy tiểu thiếp khiến ta bị sảy thai, đừng nói là tiểu thiếp, ngay cả hắn ta cũng giết hết!”, nói đoạn còn cố ý làm động tác nẳm chặt tay, tràn đầy hăm dọa.
Khát vọng sống sót của Cơ Vấn Thiên tương đối mãnh liệt, lập tức đáp: “Hậu viện của ta sẽ không nạp thêm người”, hắn không muốn bị nàng đánh giá như loại ‘hàng thấp kém’ giống Mộ Thanh Hoà.
Thích Vy nhướng mày, mỉm cười: “Ta là đang nói chuyện của Mộ gia, cũng đâu nói về ngươi, ngươi ớ chỗ này biểu hiện trung thành làm gì, hơn nữa ngươi phải nói với người trong lòng mình lời này, không nên nói với ta”.
Cơ Vấn Thiên híp mắt, người phụ nữ này là đang cố ý phải không.
Thích Vy vẫn không dừng lại: “Kỳ thực trước đó ngươi hà tất phải ấn định thời hạn năm năm, năm năm sau ngươi đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, không ít cô nương quý tộc cùng tuổi thích hợp trong kinh hẳn là đã gả cho người khác và sinh con rồi, đến lúc đó ngươi cũng không tiện lấy những tiểu nha đầu có thể gọi mình bằng cha đó chứ? Trâu già gặm cỏ non không chấp nhận được đâu, chậc chậc”.
“Không muốn trâu già gặm cỏ non, vậy nàng thu nhận ta không phải là được rồi sao?”, Cơ Vấn Thiên lật người nàng lại, một tay vươn thẳng tới che miệng nàng lại, không cho nàng phun ra những câu chọc tức người nữa.
Vốn dĩ hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội bày tỏ, chí vì nàng một mực vướng mắc chuyện năm năm trước mới giữ trong lòng tới tận bây giờ.
Nếu nàng đã chủ động khơi ra vấn đề này, hắn cũng không định nhẫn nhịn thêm nữa.
“Ngay từ đầu Thích Cẩm Vinh là do ta bày kế để hắn gãy eo, còn Trầm Sĩ Kỳ là ta cho người giáo huấn một bài học, sau này nếu có người dám có ý đồ với nàng, ta cũng không ngại có lần thứ ba, lần thứ tư”, đầu ngón tay Cơ Vấn Thiên nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, trong đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm thường ngày nay tràn đầy chiếm hữu và cùng cướp đoạt chẳng buồn che giấu: “Nàng không ghét ta, thậm chí cũng có ý với ta, phải không? Nếu đã như vậy, hà cớ gì cứ phải giữ khư khư một tờ văn tự không buông?”
Cơ Vấn Thiên ghé vào bên tai nàng, thấp giọng dụ dỗ: “Không bằng hai chúng ta thử một chút, chỉ cần nàng gật đầu, thì lời hứa của ta sẽ luôn có hiệu lực.
Hậu viện của Dục vương phủ vĩnh viễn không có người khác tiến vào, ta chỉ một mình nàng thôi, được không?”.