Tuy Thích Bá Hàn cảm thấy so sánh giữa người ngoài với anh em ruột thịt thì không đúng lắm nhưng thấy Thích Vy không từ chối thì vẫn khá hài lòng: “Vậy con mau chóng giúp Cấm Vinh trị chân đi!”.
Mấy hôm nay, Trần di nương cứ khóc sướt mướt, ông ta sắp bị phiền chết rồi!
‘Trị chân thì không thành vấn đề, nhưng chúng ta cần bàn thù lao chữa bệnh trước đã!”
Vẻ mặt Thích Bá Hàn cứng đờ, khó tin nói: “Con dám đòi tiền ta?”
Thích Vy hỏi ngược lại: “Điều gì đã cho ngươi ảo tưởng là ta sẽ chữa miễn phí cho huynh đệ khác mẹ không chút tình cảm nào kia? Huynh đệ ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, ta cứu Giang Mộc Hàn còn thu tiền cơ mà, có lẽ vết thương của Thích cẩm Vinh không nặng như Giang Mộc Hàn nhưng cũng cần phẫu thuật, hao phí nhiều sức lực hơn là chỉ kê đơn nhiều, phí khám chữa bệnh không được ít, nể tình đều là người họ Thích, ta sẽ giảm cho 20%”.
“Ngươi…”
“Nếu không muốn trả tiền hay định cò kè mặc cả, cửa bên kia, thong thả không tiễn nhé”, Thích Vy chỉ sang cửa ra vào.
“!”.
Thích Bá Hàn cảm thấy mình thật sự bị đứa con gái bất hiếu này chọc tức nổ phổi rồi nhưng không thế làm gì, Thái y cũng không thể chữa khỏi cho Thích Cẩm Vinh, còn nói không chừng chỉ có Thích Vy và vị Thánh Thủ Tiên có thể làm cho người chết sống lại kia mới có thể trị.
Nhưng hiện nay hành tung của Thánh Thủ Tiên không rõ, mà chính ông ta cũng không tin thầy lang dân gian kia lợi hại hơn cả Thái y, còn là một người phụ nữ nữa chứ, thế nên chỉ có thể tìm tới Thích Vy.
Thích Bá Hàn trợn trừng nhìn Thích Vy hồi lâu, thấy nàng vẫn không chịu thua, cuối cùng thoả hiệp, cắn răng nói: “Bao nhiêu?”
Thích Vy ra dấu: “Một ngàn sáu trăm lượng!”
Thích Bá Hàn tỏ ra không thể tin nổi, sắc mặt tái mét, giận dữ hét: “Sao ngươi không đi cướp đi?”
Thích Vy hờ hững nói: “Bổn Vương phi là kiếm tiền bằng năng lực, đừng so ta với thổ phi.
Hơn nữa, lúc Giang gia trả tiền thì chẳng nói câu nào đâu”.
Lần đầu là một ngàn lượng, đến lần giải phẫu sau là một ngàn nữa, mà ít nhất phải tiến hành ba cuộc phẫu thuật, tổng cộng ba ngàn lượng, Thích cẩm Vinh lời to còn
gì!
Thích Bá Hàn nghe nàng nói xong, mặt lúc trắng lúc xanh, khi thì cảm thấy mình lời, khi lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Không chờ ông ta kịp suy nghĩ kỹ càng lại từ trong cơn giận, Cơ Vấn Thiên đã quay về.
Biết được mục đích của Thích Bá Hàn khi tới đây, hắn nói thẳng: “Vương phi của bổn vương y thuật hơn người, không thiếu cơ hội kiếm tiền.
Thích đại nhân không đồng ý với phí khám này thì cứ mời cao minh khác, vừa hay để Vương phi nghỉ ngơi một chút, tập trung trị liệu cho Giang công tử”.
Thích Bá Hàn: Dựa vào đâu con
gái ông ta không chịu trị cho con trai ông ta mà lại đi chữa cho Giang gia!
“Lão phu chưa nói là không trả tiền khám!”.
Mặt Thích Bá Hàn có chút không vui, nhưng ông ta nhanh chóng bổ sung: “Ngày mai nhớ về trị liệu cho Thích Cẩm Vinh”, rồi cảm thấy quá mất mặt, vội vàng chào Cơ Vấn Thiên một tiếng rồi hấp tấp rời đi.
Thích Vy và Cơ Vấn Thiên liếc nhau, vô thức nô nụ cười.
Thích Vy tặc lưỡi một tiếng: “Tuổi cả đống mà bị kích thích bằng vài ba câu là đã tức điên rồi, huyết áp chắc chắn rất cao!”
NÓI xong nàng quay đầu nhìn Cơ Vấn Thiên: “Ta thấy chàng có vẻ không vui, lại có kẻ nào tới gây rắc rối cho chàng à?”
Cơ Vấn Thiên có chút bất ngờ sờ mặt mình, không ngờ Thích Vy lại có thế nhìn thấu cảm xúc của mình, đây là minh chứng cho việc nàng quan tâm hắn sao?
Tâm trạng của hắn lập tức vui vẻ lên, vầy tay với nàng.
Thích Vy thấy hắn không vui nên cũng đi tới, kết quả bị người ta kéo vào ngực, ngồi lên chân hẳn.
Thích Vy trừng mắt, cuối cùng vần không giãy giụa, nàng cũng thuận thế dựa vào, điều chỉnh tư thế thoải mái để ngồi.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì thế?”
“Vụ án Giang Mộc Hàn bị chém bị thương mặt ngoài coi như là đã kết thúc, nhưng vẫn còn điểm đáng ngờ vẫn chưa công bố ra ngoài”.
Thích Vy: “Ý chàng là nguồn gốc của hung khí và người cung cấp hung khí đúng không?”
Hắn coi lại tiến triển vụ án đúng là không có nhắc tới hai điều này, có lẽ bên Hình bộ vẫn chưa tìm được người..