Vương Phi Thiên Tài Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia


Chương 27 Cái nàng muốn chính là hiệu quả này!
Cho các ngươi mách lẻo này!
Còn có kẻ chưa sợ, khai ra tên đại nhân nào đó, thậm chí đe dọa gì mà để vị đại nhân kia biết được nàng đối xử với thị thiếp bọn họ như vậy thì sẽ thế này thế kia.

Thích Vy bật cười, bước vào Vương phủ, đương nhiên đã là người của Vương phủ, sống chết đều do Vương phủ quyết định, nàng không trói họ đem bán gán nợ thì cũng nên mừng thầm đi chứ, phải biết, cổ đại có quy định rõ ràng, được quyền mua bán thê thiếp!
Lại nói, đã vào Vương phủ mà còn trông mong đến đại nhân gì đó? Sợ người ta không biết ngươi ở Tào doanh nhưng tâm ở Hán, ăn cây táo rào cây sung sao?
Nghe thấy người bên dưới bẩm báo như vậy, Cơ Vấn Thiên cũng không nhịn được bật cười, không khó để tưởng tượng vẻ mặt thị thiếp bị Thích Vy xử lý sẽ đặc sắc thế nào.

Càng hiểu Thích Vy, Cơ Vấn Thiên càng cảm thấy Vương phi này của hắn thực sự có chút bản lĩnh.

Buổi tối trên bàn cơm, Cơ Vấn Thiên không e dè đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Hình như Vương phi có nghiên cứu Kỳ Hoàng Chi Thuật?”
Vẻ mặt Thích Vy bình tĩnh nói: “Chỉ là hiểu một chút, dù sao ở thời đại này, nữ nhân không có chút bản lĩnh thì cũng khó sống qua ngày”.


Cơ Vấn Thiên nghĩ là nàng đang ám chỉ chuyện năm năm trước hắn không quan tâm đến mẹ con bọn họ, cũng ẩn ý vài câu: “Chỉ cần Vương phi an phận thủ thường, tuân thủ bổn phận, nể tình nàng sinh con cho bổn Vương, bổn Vương đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng”.

Chỉ cần sau này nàng không giở trò tự tìm đường chết, tính kế lên đầu hắn, thì hắn không ngại cho nàng tất thảy mọi vinh quang mà Dục Vương phi nên có.

Thích Vy nâng mắt, gắp thức ăn cho con trai đang trộm trừng mắt, thuận miệng đồng ý: “Vâng vâng vâng, ngươi là Vương gia, ngươi nói là được, ta nhất định sẽ giữ gìn bổn phận, những gì bản thân không nên trông mong thì sẽ không buồn liếc mắt đến”.

Cho nên ngươi cũng đừng coi trọng mình quá.

Cơ Vấn Thiên sao có thể không nghe ra giọng điệu qua loa có lệ của nàng, nhưng hắn cảm thấy nói với nàng những thứ này xem như đã tận tình tận nghĩa rồi, chỉ hy vọng nàng sẽ không khiến bản thân thất vọng.

Dù sao, đổi một Vương phi khác cũng rất phiền phức.

Hồng Nhụy mệt mỏi cả ngày kéo lê thân thể vừa uể oải vừa nặng nề quay về viện mình, vẻ mặt tối tăm, nghĩ đến Vương phi mấy hôm nay càng ngày càng phách lối thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi suýt vỡ cả răng bạc.

Nha hoàn bên cạnh nàng ta đã đến chủ viện tìm Vương gia mấy lần, lần nào cũng đều bị nói là nghe theo Vương phi, nghe theo Vương phi, nghe theo Vương phi!
Con đàn bà Thích Vy kia rốt cuộc bỏ thuốc gì cho Vương gia vậy?
Chẳng phải là nhờ cái bụng tốt, một đêm thôi đã sinh đứa con trai cho Vương gia sao?
Hồng Nhụy ghen tỵ không thôi, quan trọng nhất là nàng ta thật sự không muốn tiếp tục ngày tháng khổ sở làm lụng như vậy!
Nàng ta quyết định tìm đồng minh, cùng nhau mưu tính làm sao chèn ép Vương phi kiêu ngạo kia.

Đang suy nghĩ thì thấy Nghênh Hạ được nha hoàn đỡ đi vào, Hồng Nhụy sáng mắt, lập tức tiến lên: “Nghênh Hạ muội muội!”

Nghênh Hạ tựa vào người nha hoàn suýt nữa đã ngủ thiếp đi chợt mơ mơ màng màng mở mắt: “… Hồng Nhụy tỷ tỷ? Ha… Tỷ có chuyện gì sao? Vất vả cả ngày rồi, không ngủ sớm đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói, bằng không, sáng mai dậy muộn, Vương phi lại cho người đến xóc chăn lên đấy”.

Nói xong, nàng ta căn bản không quan tâm vẻ mặt Hồng Nhụy, tùy ý xua tay với nha hoàn ý bảo mau đỡ mình vào phòng, nàng ta thực sự buồn ngủ không chịu nổi.

Hồng Nhụy: “…”
Sau đó, tình huống tương tự cũng không ngừng xảy ra ở chỗ Nghênh Xuân, Thu Cúc… Hồng Nhụy liên tục gặp trắc trở, người muốn phát điên rồi.

Dùng hết cả vốn liếng mà ngay cả cơ hội tìm được đồng minh cũng không có?
Thích Vy biết được tin này từ miệng Thanh Đại thì suýt bật cười thành tiếng.

Cái nàng muốn chính là hiệu quả này!
Từ xưa đến nay, phụ nữ luôn vùi đầu tranh đấu không thoát ra được là vì sao? Tranh giành quyền lợi là một thôi, quan trọng hơn là, cuộc sống thường ngày quá tẻ nhạt, ngoài tranh đấu thì cũng chẳng có sở thích gì!
Chỉ cần tìm cho bọn họ chút chuyện để làm, ngày nào cũng mệt tới mức ngả đầu là ngủ.

Ha? Bàn bạc âm mưu quỷ kế? Lần sau lại nói đi, mệt gần chết rồi.


Rảnh rỗi nghĩ vớ vẩn thì chi bằng ngủ thêm mười lăm hay dăm ba phút, tránh để lúc làm việc lại ngủ gục, làm không tốt lại không được ăn ngon, quả thực là vòng tuần hoàn đáng sợ.

Nếu vẫn có người luôn để bụng âm mưu quỷ kế, vậy chỉ có thể là việc vẫn chưa đủ nhiều!
Mất cả năm ngày tròn, mấy thị thiếp cũng xem như trồng xong khu vực vườn dược liệu mà Thích Vy quy hoạch!
Khi hạt giống cuối cùng được gieo, vẻ mặt tất cả mọi người đều vui vẻ, lộ ra biểu cảm được giải thoát, thậm chí có người không nhịn được ngồi xuống đất bật khóc, âm thanh bi thương, nghe mà đau lòng thật sự, người nhìn thấy cũng rơi lệ.

Nhưng vào lúc mọi người đều nghĩ cực khổ đã kết thúc thì Thích Vy lại chơi ác nói một câu khiến niềm vui sướng của bọn họ rơi xuống đáy vực.

“Đừng vội thả lỏng! Chỗ bên kia nữa kìa, hôm qua ta đã cho người xới lên một khoảng đất, nghỉ ngơi uống miếng nước đi, lát nữa tiếp tục, việc vẫn còn nhiều đấy”.

Thích Vy chỉ vào hướng khác: “Vương phủ không chỉ có một vườn hoa, việc bên này xong rồi, vườn hoa khác vẫn còn không ít chỗ”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận