Chương 12: Cái chết gần trong gang tấc
Sau một đêm thức trắng nàng đã có quyết định cho năm ngày sau cuối của cuộc đời nàng. Sáng sớm nàng gọi hai a đầu vào phòng căn dặn mọi thứ.
“Nha đầu,” nàng đưa cho hai nha đầu hai hộp trang sức, Mai Nhi theo nàng từ nhỏ cũng đến lúc cho nàng ta trở về quê lấy phu quân có cuộc sống riêng hạnh phúc, còn Nhã Nhi nàng ta còn hơi nhỏ nên sẽ nhờ cậy Vương gia quyết định thay nàng, giữ lại ở Vương phủ hay chọn cho nàng ta nơi gửi thân.
“Tiểu thư, đây là gì vậy ạ?” Hai nha đầu nghi hoặc hỏi.
Nàng chỉ cười, tay nắm lấy tay Nhã Nhi.
“Đây là quà ta chuẩn bị cho Vương gia, hôm nay em phải ở đại sảnh chờ Vương gia trở về đưa tận tay cho người, biết rõ chưa?”
“Nhưng, Vương gia đi về thất thường, huống hồ…” Nhã Nhi di di chân
“Ta biết, cho nên em phải trốn trong nhà bếp nghe ngóng tin tức, đợi khi ngài về thì tìm cách đến, lưu ý một chút, còn nữa nếu có thể gặp được tổng quản thì thông báo một tiếng ta muốn lên chùa.”
Nàng một mặt sai Nhã Nhi chờ đợi ở nhà bếp nếu cơ may gặp được tổng quản thì thông báo cho tổng quản nàng muốn lên chùa thắp nhang, một mặt nàng tự ý xuất phủ cùng Mai Nhi lên núi. Thời gian của nàng không còn nhiều, nàng muốn gặp mẫu thân lần cuối, muốn thưởng thức hương vị náo nhiệt của nhân gian rồi sẽ ra đi.
“Tiểu thư sao lại gấp như vậy, chúng ta bị giám sát không thể tự ý hành động, quà này khi nào Vương đến đây thì đưa cũng được mà.” Mai Nhi nghi hoặc hỏi, nàng cũng tự thấy tiểu thư có gì đó kỳ lạ.
“Ta biết chúng ta không thể gặp tổng quản, càng không biết khi nào thì Vương gia về, nhưng ta muốn xuất phủ đi chùa, tiện thể thăm hỏi mẫu thân.”
“Tiểu thư muốn xuất phủ sao?”
“Vậy nên Nhã Nhi, em phải chịu khó chờ thờ cơ gặp tổng quản, nếu may mắn Vương gia về phủ và Vương có hỏi cứ nói ta phân phó như vậy, còn lại thì cứ trả lời là không biết gì cả, nghe chưa?”
“Sao tiểu thư không cho em theo cùng?”
“Lần này ta đi lén không thể mang theo nhiều người, em phải nghe lời.”
“Vâng thưa tiểu thư” Nhã Nhi nhẹ giọng nói.
“Còn Mai Nhi chuẩn bị một chút, chúng ta rời phủ thôi.”
Nhưng trăm chuyện cũng sinh ra tùy chữ duyên, hôm nay Vương gia lại có mặt ở trong phủ, người vô ảnh vô hình rốt cuộc cũng cho người ta thấy mặt. Có lẽ suy nghĩ đã thấu đáo, chắc cũng đã biết trốn tránh cả đời cũng chỉ mang thêm nhiều ưu thương mà thôi.
Tâm Nguyệt cùng các nàng thị thiếp từ khi biết Thụy Vi lâm trọng bệnh đã không dám manh động làm càn, huống hồ hình như ra tay hơi quá, bây giờ trong tâm thập phần kinh sợ. Bởi thế mới biết rõ khi làm càn thì không thể thấy hậu quả, chỉ khi ngẫm lại mới lo sợ khôn cùng.
Thụy Vi hôm nay biết theo lệ mẫu thân sẽ lên chùa thắp hương, nàng liền cùng Mai Nhi trốn ra khỏi Vương phủ lên đường. Cảnh chùa trên núi ưu nhã, tuy đông đúc nhưng không xô bồ, nàng nhìn thấy mẫu thân, nước mắt lăn dài, sau đó lại lặng lẽ rời đi.
“Tiểu thư sức khỏe cực kỳ suy yếu, đừng khóc nữa, vì tiểu thư nói nhớ phu nhân nên em mới cho người đi gặp, sao lại khóc mà không gặp phu nhân vậy?” Mai Nhi cũng nước mắt lưng tròng, ôm tiểu thư nói nhỏ.
“Đừng để phu nhân lo lắng. Nhìn thấy mẫu thân bình an là ta đã an lòng rồi, đừng gây chú ý mau dìu ta ra sau núi.”
Thân thể Thụy Vi thập phần suy yếu, nàng vốn mảnh mai, thân thể lúc trước là được thái y nhặt từ quỷ môn quan về, nay lại bị đánh, bị mắng cùng vết thương lòng cứa sâu, rồi lại dầm mưa cảm nặng, còn bị Vương phi Tâm Nguyệt cùng các thị thiếp khác phong tỏa không ời đại phu cũng không thuốc thang, bồi bổ. Nhìn tiểu thư xanh xao suy yếu nép vào thân tượng đá nhìn phu nhân rơi lệ, phút chốc Mai Nhi khóc òa tại chỗ. Chủ tớ nước mắt lăn dài dìu nhau vòng qua sau núi, chỗ này vắng vẻ không người lui tới nhưng cảnh vật thanh tịnh. Nàng nhẹ giọng nói:
“Mai Nhi, em theo ta từ nhỏ, ta luôn xem em như muội muội phải không?”
“Vâng, tiểu thư luôn đối xử tốt với em.”
“Vậy em phải nghe lời ta”, nàng đưa hộp nữ trang còn lại cho Mai Nhi, ánh nhìn nghiêm khắc, “ta sẽ ở lại trong chùa vài ngày rồi sẽ không trở về Vương Phủ nữa, cho nên đây là ta chuẩn bị cho em.”
“Tiểu thư…”
“Đừng ngắt lời ta, em hãy trở về quê tìm hạnh phúc cho bản thân.”
“Không, tiểu thư, em không đi, em không để tiểu thư ở một mình.”
“Nha đầu ngốc, em biết ta sống vốn không vui vẻ gì, nay ta cần tìm chỗ thanh tịnh để nghỉ ngơi. Em không cần lo lắng, ta hiểu tấm lòng của em nhưng nếu em thương ta thì hãy làm theo ý ta.”
“Tiểu thư…”
“Trong chùa ta không cần em hầu hạ, em sẽ làm phiền sự nghỉ ngơi của ta. Nghe lời, Mai Nhi ngoan.” Nàng không nói nhiều nhưng lời nói dứt khoát lạnh lùng, Mai Nhi chưa bao giờ thấy tiểu thư có thái độ như vậy nên rất lo sợ.
“Tiểu thư nói sẽ không trở về Vương Phủ nữa là sao?”
“Ta không muốn sống ở Vương phủ nữa, huống hồ ở đó sự hiện diện của ta sẽ làm nhiều người khó chịu, chi bằng cứ rời đi.”
“Còn Vương gia thì sao?”
Vương gia, nàng cười lạnh trong lòng, hắn đã sớm quên nàng từ lâu.
“Nha đầu cứ yên tâm, ta đã lo liệu mọi việc. Vương sẽ không tìm ta, cũng sẽ không gây khó dễ cho nhà chúng ta.”
“Nhưng còn hạnh phúc của tiểu thư thì sao? Tại sao Vương gia lại làm như thế với tiểu thư?”
“Nha đầu, có những việc em đừng nên suy nghĩ, cũng đừng nên quan tâm. Nếu muốn ở lại bên ta mấy ngày nữa thì hãy làm theo ý ta.”
Mai Nhi cứ dùng dằng khóc lóc mãi, cuối cùng Thụy Vi cho nàng ở cạnh thêm mấy ngày rồi trước khi nàng chết sẽ cho nàng ta rời đi.
Sau núi khung cảnh tuyệt đẹp, rừng cây hoa lá như chốn thần tiên. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh một gốc cây to, thưởng thức khung cảnh trong sạch. Nàng muốn rũ sạch những bụi trần, những lưu luyến nhân gian để ra đi thanh thản. Hiện tại nàng bình tĩnh vô cùng, cũng mệt mỏi vô cùng.