Chương 15: Yêu thế nhưng chỉ là vẻ bề ngoài
Trong sảnh đường, những cô gái xinh đẹp khí chất thoạt nhìn tao nhã vô song nhưng hình như thân thể của họ lại run rẩy, bất an. Trên ghế cao, người đàn ông lạnh mặt, khắc nghiệt vô cùng, hai bên gia nhân tụ tập không một ai dám ngẩng mặt lên nhìn.
“Vương gia, chẳng hay muốn giáo huấn chúng thần thiếp chuyện gì?” Tâm Nguyệt bình tĩnh hơn những nàng khác, ánh mắt như nước hồ thu lãnh đạm mà mị hoặc.
Kinh Phong nhìn nàng như thấy lại Tâm Nguyệt của ngày đầu tiên gặp gỡ, người con gái trong chốn hồng trần nhưng thanh thoát tao nhã khiến người ta không đành lòng tổn thương, nhưng những việc nàng làm với Thụy Vi vốn dĩ hắn không thể nào tha thứ được, ánh mắt nheo lại lạnh lùng nói:
“Vương phi không biết ta muốn giáo huấn chuyện gì sao?”
Thân thể khẽ run nhẹ một chút, ánh mắt vẫn như cũ không biểu lộ cảm xúc, nàng khẽ cười hỏi lại: “Không phải gia đã tìm thấy câu trả lời trong lòng rồi hay sao?”
Là một câu hỏi mang hai hàm ý, người bên ngoài nghe sẽ nghĩ rằng gia đã tính sẽ trừng trị Vương phi Tâm Nguyệt cùng các phu nhân như thế nào rồi, nhưng kẻ bên trong lại hiểu được vì chuyện xảy ra cho Thụy Vi Vương phi mà gia đã thay đổi, nhận ra cái gì, người nào là quan trọng nhất trong cuộc đời của gia.
Kinh Phong thở dài. “Nàng rất thông minh, nhưng Tâm Nguyệt à, chính bản thân nàng cũng biết là lần này nàng đã đi sai một nước cờ.”
Tâm Nguyệt toàn thân tái mét, đúng nàng đã đi sai một nước cờ đến nỗi hủy cả bàn cờ, hủy luôn cả tương lai của chính mình.
“Ta còn nhớ lần đầu tiên ta gặp gia, ta đang ở Tú Xuân Lầu đánh khúc Nghê Thường – đó cũng là tiếng lòng của ta. Chỉ có gia là đồng cảm, chỉ nghe ta đàn mà không hề đòi hỏi chuyện gì khác, lúc đó trong lòng ta nghĩ rằng gia chính là người đàn ông mà một đời ta trông đợi. Được làm thê thiếp của gia chính là phúc phận của ta, ta không cầu gì hơn. Chính ta vì lòng tham của mình mà phải trả giá.” Ánh mắt ưu thương thống khổ cực kỳ.
Kinh Phong cũng nhớ lại khoảng thời gian đó, nàng cũng đúng là người con gái mà đàn ông ưa thích, mà bản thân hắn cũng thích nàng, sủng nàng nhưng yêu thì không.
“Tâm Nguyệt, ta rất xem trọng nàng, nhưng nàng làm ta thất vọng, làm ra chuyện hại người, ta không có cách gì tha thứ cho nàng được”.
Tâm Nguyệt lau nước mắt ngẩng đầu nhìn hắn:
“Vậy gia sẽ xử lý chúng ta như thế nào?”
“Trong vương phủ, ở phía đông còn có khu Hương Lầu biệt viện, các nàng sẽ được an bài ở đó, danh phận ta sẽ thu hồi. Ta cũng không gượng ép các nàng, các nàng không muốn cả đời sống ở Hương Lầu thì có thể rời khỏi Vương phủ, ta không giữ các nàng.”
“Gia, vì cớ gì mà chối bỏ chúng ta, chúng ta không phải thê thiếp của người hay sao?” Lam Phi cả người run rẩy nước mắt vòng quanh, tức tưởi nói.
“Gia, từ nay chúng ta sẽ không như vậy nữa, cầu người đừng bỏ, đừng làm như vậy” Ngọc phi cũng thống khổ không kém.
Tâm Nguyệt đứng lên, “Đó là quyết định của gia, các ngươi cũng đừng bi lụy, các ngươi luyến tiếc chính là địa vị cùng cuộc sống vinh hoa phú quý này, nhưng ta nghĩ nếu rời khỏi, gia cũng không chu cấp tệ cho các ngươi.”
Đúng các nàng chính là vì vinh hoa phú quý, cuộc sống trong an nhàn sung sướng, cũng một chút vì người đàn ông tuyệt mỹ kia mà tham lam nhưng chính các nàng cũng biết tình yêu đó không đủ lớn để có thể hy sinh bản thân vì hắn, nhưng vẫn không cam tâm.
“Tâm Nguyệt tỷ nói gì thế, chúng ta là vì yêu gia nên mới như vậy.”
“Hừ, yêu. Vậy các ngươi có dám vì gia mà chết không?’
Các nàng kinh ngạc nhìn nàng, chết vì gia ư? Toàn thân run rẩy.
“Đủ rồi, ta tự biếtcác nàng chỉ có hai sự lựa chọn đó mà thôi. Ta không nói nhiều, đó là sự nhân nhượng cuối cùng ta vì Thụy Vi mà cho các nàng. Tổng quản, lo liệu cho các nàng đi, từ nay trong vương phủ chỉ có duy nhất một Vương phi, các ngươi tự mà tuân theo quy củ, nếu không…” ánh mắt quét qua toàn bộ hạ nhân trong phủ, hàm ý cảnh cáo.
Tổng quản cùng hạ nhân quỳ xuống. “Chúng nô tài đã biết”
Hắn đứng lên rồi bước ra ngoài. Các nàng phải trả giá cho lòng tham của bản thân, đó là đánh mất tất cả.
******
Đạo trưởng đi rồi, nàng ngồi tựa vào cột trầm tư suy nghĩ, tình yêu kết quả ngọt thì là hạnh phúc vẹn toàn, lương duyên định sẵn, nhưng một khi kết quả đắng thì phải làm sao, há đó còn không phải là nghiệt duyên tự chuốt lấy hay sao? Nàng và Vương có lẽ trời định sẵn hữu duyên vô phận, chỉ gặp nhau trong thoáng chốc rồi sẽ phải sinh ly tử biệt, vậy ra là tự chuốc lấy khổ hay sao. Nàng mệt mỏi thiếp đi.
Kinh Phong từ sảnh đường đến cũng nghe thấy lão đạo nói, cũng trầm tư suy nghĩ rất lâu, sau khi lão đạo rời đi mới cất bước thong thả đi vào tiểu đình nhìn thấy nàng. Khóe miệng hắn nở nụ cười tà, Phật nói có nhân ắt có quả, hắn và nàng chính là một đoạn nhân duyên, mặc kệ là lương duyên hay nghiệt duyên, mặc kệ cả đời này sẽ ra sao, cả hai sẽ đấu tranh vì nó, không chết không thôi. Hắn nhẹ nhàng hôn vào khuôn mặt của nàng, nhẹ như bướm vờn trên mặt hồ, vừa chạm đã rời đi. Sau đó hắn nói thật mê say, nhưng cũng mang đầy vẻ bá đạo, thì thầm vào tai nàng: “Cả đời này, nàng chỉ có thể là người của ta thôi, Thụy Vi!”
Nàng thức giấc thấy bản thân đang dựa vào vòm ngực đàn ông rắn chắc mạnh mẽ, bao quanh một mùi trầm hương thoang thoảng, là Kinh Phong. Nàng không ngồi dậy, chỉ thưởng thức sự thoải mái.
“Nàng dậy rồi?” Âm thanh dịu dàng sủng nịnh vang lên.
“Vâng,” nàng định ngồi lại nhưng phát hiện eo mình bị chế trụ, lại dịu dàng ngã vào lòng hắn.
“Vương gia nói chuyện gì với các nàng?”
“Ta chỉ thông báo toàn bộ vương phủ từ nay nàng là Vương phi duy nhất ở Vương phủ, mọi người phải tuyệt đối cử xử như đối với ta, ai làm càn theo vương môn xử lý” Kinh Phong cố ý nói như thế, nàng đang mệt không nên suy nghĩ nhiều.
“Vương gia, kỳ thực các nàng cũng không cố ý.”
“Được rồi, đừng nhắc đến họ nữa.”
“Vương gia thực không một chút lưu tâm đến các nàng sao?”
“Một chút cũng không. Từ nay ta chỉ lưu tâm đến một mình nàng”, cúi đầu hôn lên tóc nàng, cử chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Vậy tại sao lại nạp các nàng?” Nàng bướng bỉnh hỏi, giọng điệu có chút khó chịu, đã không yêu sao lại cho người khác hy vọng, đàn ông điều là tham lam như vậy sao?
“Ta là đàn ông, nạp thê thiếp cũng là chuyện bình thường, huống hồ từ trước tới giờ ta không biết yêu là như thế nào, còn bây giờ…” Kinh Phong kéo nàng ngồi trên người, hắn nhìn vào mắt nàng chậm rãi nói, “bây giờ ta biết con tim ta, tất cả điều thuộc về nàng, một mình nàng.”
“Vương gia, thiếp thật không quen nghe những lời như thế này.”
“Nàng nên làm quen từ từ, sau này ngày nào ta cũng nói với nàng như thế.”
Thật đúng là… Nàng mệt mỏi, kỳ thực cũng không muốn lo nghĩ nhiều quá, bám tay vào cổ hắn nói, “ta muốn lên núi ngắm hoa đào.”
“Được, ngày mai ta mang nàng đi.”
“Đi hôm nay được không?”
Người con gái này đang làm nũng hắn, bất quá hắn thật vui vẻ liền gọi người chuẩn bị xe, cùng nàng lên núi ngắm hoa.
Trên núi hoa đào nở rộ rực một sắc hồng rung động lòng người. Nàng nhẹ nhàng dựa vào người hắn, vui vẻ cùng hắn thưởng thức. Bên sườn núi là một căn nhà xinh xắn, đây là nơi thỉnh thoảng hắn lên ngắm hoa, tránh xa thế nhân xô bồ mệt mỏi.
Nàng để hắn ngồi ở ngoài bàn đá giữa rừng hoa đào thơm ngát, tự mình đi vào trong chuẩn bị một ít thức ăn cùng rượu ấm, bày lên phiến đá làm bàn. Rồi nàng nhẹ tay gảy đàn cho hắn uống rượu thưởng hoa, nghe đàn nhìn mỹ nhân.
Khung cảnh như chốn bồng lai, tiếng đàn rung động tận tâm can, người con gái thân váy trắng như tiên nữ giáng trần ngồi đàn hát giữa rừng hoa đào, gió thổi cánh hoa bay phất phơ, làm hắn cả đời không thể quên được
Hai người cùng ngắm hoa, thưởng ngoạn, cùng thả diều, cùng thưởng thức hương vị thiên nhiên. Hắn thực lòng hạnh phúc, tưởng như đó là cảm giác tuyệt vời nhất nhân gian.