Vương Phi Thụy Vi


Chương 16: Tình yêu rồi sẽ hóa thành hoa
Hôm nay là ngày thứ năm, nàng đang ngồi trong lòng Kinh Phong, ngắm ráng chiều. Mấy ngày nay nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn hết lòng, nấu cho hắn thức ăn ngon, đàn hát cho hắn nghe những giai điệu mị lòng người. Mấy ngày này nàng cười nhiều hơn cả quaãng đời trước kia của nàng gộp lại, nàng đối với hắn có tâm có tình, hắn đối với nàng có yêu có sủng nhưng bất quá nhân duyên ngắn ngủi, không thể dài lâu.
“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói bên trên nhẹ nhàng hỏi, rồi cúi đầu hôn nhẹ trên tóc nàng.
“Chỉ là nhân sinh ảo mộng, tất cả điều không kéo dài.”
Lời nói nhẹ như hơi thở nhưng Kinh Phong nghe như sấm bên tai, trong tim bỗng chốc có cảm giác đau nhói không thở nổi, hắn khẩn trương nắm hai vai nàng cho nàng đối diện với hắn nhìn vào mắt nàng. “Là thế nào, sao lại nói như vậy?” Sắc mặt của nàng bỗng xanh xao, cả người suy yếu dường như vô lực, dường như chỉ có cơn gió nhẹ nàng cũng bị thổi đi mất. Trong tim dự cảm không lành.
“Kinh Phong”, nàng khẽ gọi rồi giơ tay vuốt mặt hắn, cả hai tay ôm lấy khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn thẳng vào mắt hắn. “Mấy ngày này đối với thiếp là tuyệt mỹ, cả đời không thể quên, nhưng sau này mãi không có phúc hưởng nữa.”
Đôi mắt đẹp dài tối đi, hắn gạt tay nàng ra, hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn sâu vào mắt nàng, giọng run run nói khẽ, “không cho nói như vậy nữa”, rồi nhẹ nhàng hôn vào đôi môi hồng có chút tái nhợt xinh đẹp của nàng.
“Thụy Vi, ta yêu nàng.”
Nụ hôn dịu dàng chứa đựng dịu dàng sủng nịnh cùng tình yêu khắc cốt ghi tâm, cả rừng hoa bị cơn gió vô tình làm cánh hoa tung bay phấp phới. Hai người chìm trong màu hồng của hoa đào do cơn gió thổi, khung cảnh tuyệt đẹp nhưng làm cho người ta có cảm giác thật thê lương.
Nàng chìm đắm trong tình yêu của hắn, nhưng trong tim lại đau lòng cực hạn.
“Gia, sau này có thể không đau lòng vì thiếp không? Thiếp cả một đời tĩnh lặng, nhu nhược yếu đuối, cũng không ngờ có ngày gặp được chàng, trở thành thê tử của chàng, cũng không nghĩ được chàng yêu thương. Như vậy đối với thiếp ông trời quả có chút thương yêu, chỉ có điều…”
“Không cho nói những chuyện như vậy” Kinh Phong gấp rút ôm nàng trong lòng, nhưng tim hắn lại bỗng nhiên đập như ngựa phi.
Thụy Vi cũng giơ tay ôm cổ hắn. “Chàng để thiếp nói, hôm nay là ngày cuối cùng của thiếp”. Cảm nhận cả người Kinh Phong đông cứng lại. nàng càng ôm hắn chặt hơn. “Thiếp thân thể yếu đuối, sống được đến ngày hôm nay quả là kỳ tích, được chàng thương yêu thiếp không còn gì hối tiếc, chỉ là không muốn chàng đau lòng vì thiếp, cho nên hãy hứa với thiếp đừng đau lòng?”
Thấy thân thể Kinh Phong không nhúc nhích, lại đột nhiên lạnh lẽo, nàng lại vòng cánh tay nhỏ bé của mình ôm hắn chặt hơn, vùi mặt trong ngực hắn, cảm thấy trái tim hắm đập cực mạnh. Tim nàng cũng thực đau, nước mắt phút chốc rơi đầy, nàng khẽ nói. “Phong, thiếp nghĩ rằng con người có thể được sống tự do, được làm những gì mình thích, được yêu thương chia sẻ, được sống là chính con người mình, thì đã được thỏa mãn rồi, không còn mong mỏi gì hơn.”
Kinh Phong vẫn toàn thân chấn động, trơ như đá. Thụy Vi ngước nhìn hắn thấy khuôn mặt tối sầm, nàng nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, dựa vào người hắn. Cả rừng hoa đào phút chốc thê lương không thể tả, từng đám hoa rơi đầy trên vai hai người.
“Chàng đừng đau lòng, nếu có kiếp sau thiếp nhất định sẽ lại làm thê tử của chàng, chàng phải hứa với thiếp phải sống thật tốt, có được không?” Thụy Vi lại ngẩng đầu nhìn Kinh Phong, ánh mắt của nàng là ba phần yêu thương, bảy phần cầu khẩn, lệ đã tuôn rơi đầy.
“Có được không?”
“Có được không?”
“Có được không?”
Nàng cứ một mực cất tiếng nói nhỏ.
“Có được không?” Trong tim Kinh Phong cũng đang lặp lại câu hỏi của nàng, “lần trước nàng rời đi là định trốn ta cả đời hay là biết trước tình cảnh này?” Hắn khó khăn cất lời, hai bàn tay nắm chặt.
“Lúc đó thiếp chỉ nghĩ chàng sợ thiếp, không muốn nhìn thấy thiếp nữa cho nên khi biết số mình đã tận, thiếp chỉ muốn đến nhìn mặt mẫu thân sau đó lặng lẽ lìa khỏi cõi đời này, không vướn bận ai cũng không ai vì thiếp mà vướn bận”
“Nàng biết trước vậy mà còn muốn rời khỏi ta, nếu lúc đó ta không tìm được nàng có phải là cả đời cũng không thể tìm được nàng?” Hắn thở gấp, cơn xúc động như ma quỷ ám lấy người hắn, đôi mắt đỏ lên nhưng nộ khí ấy không dám bùng nổ trước mặt nàng.
“Kinh Phong, có đôi khi thiếp nghĩ như vậy cũng tốt, ít ra khi thiếp ra đi chàng sẽ không thống khổ”
“Nàng sai rồi, cho dù chúng ta không có mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, ta cũng sẽ thống khổ” hắn nói, đôi mắt đỏ lên, không kìm chế được hôn môi nàng.
“Thụy Vi, ta yêu nàng, nàng vì sự vô tâm của ta mà chịu nhiều ủy khuất, chính ta gây nên sự tình như hiện tại, nàng đi rồi bảo ta phải làm sao đây?” Cả người nàng khảm trong ngực hắn, nhưng cả người hắn lại đang run rẩy.
“Phong, chàng vì thiếp mà sống tiếp, sống tốt cho cả phần của thiếp, được không?”
Nhìn nàng nước mắt vòng quanh, thương tâm của nàng cũng như của hắn, chỉ tiếc ông trời đùa cợt con người, người có tình chưa chắc được ở bên nhau. Hắn thống khổ chậm rãi gật đầu, nước mắt của hắn cũng nhỏ xuống khuôn mặt nàng.
“Sáng mai hãy chôn thiếp dưới gốc hoa đào, từ nay đừng bao giờ thương tâm mà nhớ tới thiếp, có được không?”
“Không, nàng sẽ mãi mãi ở trong tim của ta, ta sẽ mãi mãi yêu nàng.”
Thụy Vi nhìn Kinh Phong, người đàn ông này chỉ sợ là sẽ như thế.
Tình yêu như một sợi chỉ vàng ràng buộc hai con người vốn xa lạ lại với nhau, để rồi cả đời không thể sống thiếu nhau. Có người được sống cùng nhau, trải qua sinh lão bệnh tử, cũng có người nhân duyên ngắn ngủi chỉ được ở bên nhau trong phút chốc. Nhưng cho dù là sống cùng nhau đến bạc đầu hay chỉ nắm tay nhau rồi mỗi người một ngả thì chỉ cần trong hiện tại, lúc có nhau yêu thương trân trọng nhau, thì cho dù có chia xa cũng sẽ có phần mãn nguyện. Nàng nhẹ nhàng chủ động hôn lên đôi môi đã lạnh giá của hắn…
Cả đêm Kinh Phong ôm thân thể mong manh đang dần lạnh ngắt của nàng bất động, lòng như hóa đá. Cho đến khi ánh sáng ban mai chiếu rọi trên thân thể hai người, người con gái xinh đẹp khuynh thành đang dựa vào người đàn ông, khuôn mặt bình yên nhắm mắt như ngủ, an tĩnh vô cùng. Người đàn ông tướng mạo phi phàm bất động, đôi mắt đẹp hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài, tay ôm chặt người con gái trong lòng như bảo bối quý giá, như tính mạng của bản thân.
Hoa đào theo gió tung bay khắp nơi.
“Tình duyên như nước trôi chảy không ngừng, đã không có duyên thì đừng miễn cưỡng.” Một người một thân áo đen đột nhiên hiện ra lơ lửng trước mặt Kinh Phong.
Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt hắn, ngũ quan phi phàm ánh mắt lạnh lùng sắc bén tỏa ra hàn khí mạnh mẽ, hắn lơ lửng trước mặt, ánh mắt hắn nhìn Kinh Phong tựa như bất mãn tựa như khinh thường, chuyển qua Thụy Vi ánh mắt trở nên dịu dàng lại có chút thương tiếc.
“Đưa nàng cho ta, ngươi lúc có không biết trân trọng, bây giờ thì đừng làm ra dáng vẻ thương tâm này”, tiếng nói tuyệt đối lạnh lùng.
“Ngươi là ai?”
“Người dẫn đường cho người chết.”
Kinh Phong nhìn xuống người con gái trong lòng, nàng như ngủ say, rung động lòng người, bất giác nước mắt lại lăn dài.
“Nên buông tay”, người đàn ông khẽ nói rồi từ từ cúi xuống nâng Thụy Vi lên.
“Ngươi sẽ đưa nàng đi đâu?”
“Nàng ta đã chết, tất nhiên là sẽ đưa về Ma quốc.”
“Tại sao ta lại thấy ngươi, chẳng lẽ ta cũng sắp chết?”
“Ngươi có sợ chết không?”
Nhìn thê tử đang trong tay người người đàn ông, Kinh Phong có chút khó hiểu “vậy ta sẽ được đi cùng nàng?”
“Dĩ nhiên sẽ không, vì ngươi chưa chết, vì ta hiện thân cho ngươi thấy, đơn giản vì bảo ngươi buông tay để ta mang nàng đi.” Cũng là vì lời hứa với Cầm Nương nên hắn mới tự mình bảo vệ cho nàng.
“Nàng sẽ như thế nào? Và nếu ta chết theo nàng thì sao?”
“Ngươi chưa tới lúc chết đâu, nhân sinh vô thường, nhiều khi cái chết cũng không hẳn là kết thúc, vả lại,” người đàn ông nhìn Kinh Phong chăm chú, đã có chút cảm thông “Ngươi cố mà sống cho tốt, ngươi và nàng nếu có duyên thì nhất định sẽ gặp lại.”
Ánh nắng đã chiếu rọi vạn vật thật rực rỡ, chỉ còn lại thân ảnh một người đàn ông thân mặc trường bào, cô đơn đứng lặng giữa rừng hoa đào nở, nhìn khung cảnh trước mắt, trong tim chỉ có hình bóng thê tử, chỉ ngửi thấy mùi hương hoa sen của nàng, chỉ nghe thấy tiếng nói của nàng, tiếng đàn của nàng cùng tiếng hát trong trẻo của nàng. Trong tim cũng chỉ có bi thương đau đớn.
Từ đó mỗi dịp hoa đào nở rộ, thân ảnh kia vẫn cứ kiên trì cô độc như tượng đá đứng ngắm hoa, để mặc cho gió thổi những cánh hoa rơi đầy trên y phục, trên môi cây sáo xanh như ngọc khẽ cất lên tiếng lòng thê lương nhung nhớ, lệ quang rơi đầy khóe mắt.
*****
Ta ở phương xa, trông ngóng đến bàng hoàng, trời đất mênh mông, nhìn cảnh lòng đau như cắt
Ta ở phương xa, nỗi tương tư càng thêm khắc khoải, lệ tuôn ướt đẫm manh áo trắng
Ta ở phương xa, nhìn hoa rơi, cõi lòng tan nát, sống có gì vui, chết cũng không thanh thản
Ta ở phương xa, đau lòng tựa cửa, đợi chờ người đến tím ruột bầm gan
Người ở phương xa có hay không nhớ hoa đào tung bay phấp phới…
Hắn còn sống thực chất chỉ là vin vào tia hi vọng mong manh mà người đàn ông khi xưa đã nói.
“Có duyên sẽ gặp lại”
“Có duyên sẽ gặp lại”
Nhân duyên tồn tại là do tình yêu tuần hoàn, con người sinh rồi tử, tử rồi lại sinh, có khi nhớ có khi quên, nhưng tình yêu thì mãi mãi tồn tại. Người có lòng khi nhắm mắt thì chẳng lưu luyến bụi trần thế gian, vinh hoa phú quý, chỉ mong mỏi nhân duyên rồi sẽ tuần hoàn tồn tại mãi mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui