Vương Phi Thụy Vi


Chương 1: Khởi đầu
Bước chân vào Vương phủ, nàng mang tâm trạng của người đi xa mãi mãi không thể trở về… Được người ta ngưỡng mộ là hôn sự trong mơ, Vương gia Vương Kinh Phong cùng thiên kim tiểu thư của thừa tướng Lăng Thần – Lăng Thụy Vi, xứng đôi vừa lứa, được Hoàng thượng ban hôn. Hôn lễ tráng lệ xa hoa lớn nhất kinh thành, đèn hoa giăng khắp lối trong thành, tiệc mừng rượu quý chảy thành sông, còn có đích thân Hoàng thượng và hoàng Thái hậu chủ trì hôn sự… Thật là một dịp náo nhiệt hiếm có trong nhân gian… Nữ nhi khắp chốn thầm ghen tỵ trong lòng, không biết vị cô nương ấy có cái gì đặc biệt mà lại có được phúc phần lớn như vậy?
Hôn lễ kéo dài 3 đêm, quà cáp chất thành đống ngoài sân phủ. Không khí vô cùng náo nhiệt…
Sau ba đêm hôn lễ rực rỡ, nàng chính thức trở thành Vương phi của Vương phủ, chỉ có điều ngay cả mặt mũi phu quân quả thật nàng chưa được thấy, lại bị đưa vào Tuyết Các – người trong Vương phủ điều biết Tuyết Các ấy chính là biệt viện, nhiều năm hoang vắng ảm đạm thê lương. Năm xưa chính là thứ phi của lão Vương gia bị giam lỏng ở đây sinh bệnh mà chết… từ đó bỏ hoang…Vậy mà… nàng – một thân tôn quý cùng diễm lệ lại phải lưu lại nơi này làm nhà…
Trong gian phòng đổ nát, rêu phong, bụi bẩn, nàng thân y phục đỏ rực ngồi ở mép giường im lặng tĩnh mịch cùng thê lương. Nha hoàn theo hầu cùng nàng xuất giá chính là tiểu nha đầu từ nhỏ đã theo hầu nàng – Tiểu Mai Nhi, bên cạnh có thêm một nha hoàn của Vương phủ là do nàng bốc thăm mà trúng theo hầu Vương phi – Tiểu Nhã.
Trời đã về khuya, không gian thật im ắng, nghe được cả tiếng than thầm ai oán của nha đầu vương phủ. Tưởng chừng như thời gian cứ dừng lại một chỗ thì một tiếng nói trong trẻo vang lên khiến người nghe cảm thấy rất ấm áp.
“Mai Nhi, giờ là giờ nào rồi?”
“Tiểu thư, trời đã khuya lắm rồi…” Mai Nhi nhỏ giọng thương cảm.
“Em cho vị cô nương này trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhã Nhi có chút cuống quýt.
“Thưa Vương phi, nô tỳ không dám, nô tỳ còn phải hầu hạ Vương phi.”
“Không sao, em lui đi.”
“Nhưng mà…”
“Vương phi nói vị tỷ tỷ này hãy lui xuống nghỉ ngơi đi, bây giờ một mình ta hầu Vương phi là được rồi.” Mai Nhi nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra cửa.
Có chút ngập ngừng, rốt cuộc Nhã Nhi cúi đầu nói khẽ:
“Đa tạ Vương phi…” Rồi cất bước đi ra.
Tiếng bước chân gấp rút vang xa, nàng lặng lẽ giơ tay chậm rãi giở khăn trùm đầu tân nương. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, đôi mày cong vút, sóng mũi thật cao thanh tú, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng… đôi mắt to tròn trong trẻo tĩnh lặng như nước hồ sâu thăm thẳm…
Đó chính là mỹ nhân của Kinh Quốc, tài sắc vẹn toàn – một giai nhân ngàn năm hiếm có, cả người toát ra khí chất cao quý vô song.
“Mai Nhi, giúp ta thay xiêm y, nghỉ ngơi thôi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Chương 2: Lưu biệt viện
Đêm động phòng hoa chúc, nàng cô đơn một mình trong gian phòng đổ nát, còn phu quân của nàng không thèm để mắt tới nàng dù chỉ một cái liếc mắt. Vì sao? Vì sao mới trở thành Vương phi liền bị đưa vào biệt viện, nàng cũng không thắc mắc chỉ là có chút đau lòng.
**********
Trong Trà Hương viện, một thân ảnh cực tuấn mỹ, ngũ quan tuyệt đẹp, mắt phượng đẹp dài, mũi thực thẳng thực cao, khuôn mặt như tạc tượng tuyệt mỹ, môi hơi mỏng, lúc cười chỉ là khóe miệng hơi cong đầy tà mị, đôi mắt sắc lạnh sâu không thấy đáy, chỉ cần nhìn qua một lần là ngàn năm không quên. Đó chính là Vương gia Vương Kinh Phong, không những anh tuấn bất phàm khí chất cao quý, còn là một bật anh tài văn võ vô song.
Hắn lười biếng nằm nghiêng, một thân áo tím, dáng vẻ mê người, cũng là một bậc mỹ nhân khiến người ta động lòng, ngón tay thon dài cầm chén rượu nhấm nháp an nhàn.
“Vương, hôm nay là đêm động phòng sao người lại đến đây?” Người con gái tay rót rượu giọng nói mềm mỏng dịu dàng cực hạn.
“Không thích sao?” Tiếng nói Kinh Phong trầm ấm vang vang, có chút giễu cợt.
“Thiếp thân không có ý đó, chỉ là ủy khuất uội muội rồi.” Cô gái e thẹn nhưng cực kỳ vui vẻ hài lòng.
“Hừ, đừng nhắc đến nàng ta nữa!” Giọng nói hơi cứng lại có chút bực bội.
Cô gái kia liền im lặng, ánh mắt lóe lên tia sáng.
“Vương, hôm nay uống nhiều rồi…” Nở nụ cười sắc nước khuynh thành, tay với ra đoạt lấy chén rượu ngọc trong tay Vương gia, cả người dựa vào người Vương gia.
Kinh Phong nhàn nhạt cười, tay ôm lấy mỹ nhân, tà mị nói khẽ.
“Vậy thì ta mau đi ngủ thôi, Vương phi.”
Hắn ôm nàng vào lòng, thổ tắt đèn, một mảnh đêm đen kịt bao trùm vạn vật, thật khiến người ta không lạnh mà run rẩy…
********
Trong đêm động phòng, phu quân của nàng ở chỗ Vương phi – Hồ Tâm Nguyệt, hóa ra hắn đã có Vương phi, đó lại là Vương phi được hắn yêu quý nhất, hắn cũng vì nàng mà kháng chỉ ba lần chuyện hôn sự với Hoàng thượng. Nhưng do sức ép của Thái hậu cùng Hoàng thượng, cũng là vì hắn muốn trả thù thừa tướng. Muốn gả con gái cho hắn, được thôi, chỉ e nàng sẽ không được vui vẻ, hắn đành chấp nhận lập thêm một Vương phi.
Tâm Nguyệt cũng không giận hắn, chỉ là khiến hắn càng yêu thương nàng vì nàng không tranh chấp tình cảm. Nàng thật cao thương, thiện lương, nàng là bảo bối của hắn… Còn Thụy Vi, hắn căm ghét nàng vì cớ gì không rõ. Vì nàng mà làm cho Nguyệt Nhi buồn sao? Vì bị ép thành hôn hắn sẽ làm cho nàng thống khổ, vì thế hắn đem nàng vào biệt viện.
Nàng cũng biết hắn ba lần từ chối hôn sự, lại đã có Vương phi, nhưng vì ý phụ thân Thừa tướng cao cao tại thượng, nàng thân là con gái đâu thể chống đối, nếu chống đối chỉ sợ khổ ẹ. Mẹ một lòng thương nàng nhưng chỉ là thứ phu nhân, đành nhắm mắt nhìn nàng gả cho Vương phủ.
Nàng cũng chuẩn bị đối mặt với hôn sự này nhưng chỉ không ngờ nàng một lần cũng chưa được gặp hắn, cũng chưa nhìn thấy Vương phủ xa hoa lộng lẫy là như thế nào, chỉ thấy trước mắt khung cảnh thê lương, hoang tàn, bên cạnh chỉ là hai tiểu nha đầu. Ngày tháng trước mắt cũng không mấy sáng lạn. Nàng từ nhỏ nhu nhược sống là vì mẹ, nhưng hiện tại nàng chỉ có một mình, lại ở nơi chốn xa lạ nên cần phải can đảm một chút, bớt bi thương đi sẽ khiến hiện tại tốt lành.
Buối sáng hôm sau, nàng dậy sớm. Mai Nhi giúp nàng thay y phục, chải tóc cho nàng. Thân váy trắng, không trang điểm, tóc được búi nhẹ thành một bông hoa sau đầu còn lại buông suôn mềm xuống vai, thanh tú tuyệt trần. Nàng đi ra cửa thấy Nhã Nhi đứng nhìn nàng ngây ngốc.
“Sao vậy Nhã Nhi?” Nàng nhẹ giọng, miệng hơi cười cười.
Nhã Nhi càng ngây ngốc, cả nửa ngày mới thốt lên một câu:
”Vương phi thật là xinh đẹp…”
Thụy Vi cười – nụ cười như gió xuân.
“Tiểu thư nhà chúng ta là giai nhân khuynh quốc khuynh thành, không trách Nhã Nhi lại ngây ngốc như vậy” Mai Nhi cười tươi chạy tới nói. Không đùa đâu, chủ tử của nàng từ khi sinh ra đã là giai nhân diễm lệ khó người so bì rồi.
Bước ra bên ngoài, Thụy Vi thấy khung cảnh cũng không khá hơi bên trong. Cây cối um tùm tranh nhau mọc loạn, không có dấu hiệu như chỗ có người từng ở, xem ra kể từ khi Thứ phi gì đó mất đi nơi này quả thật chẳng ai lui tới. Nàng trầm mặc hồi lâu, thật đau lòng cho người phụ nữ ấy, bị mất con còn bị phu quân lạnh nhạt cuối cùng lại là chết trong cô quạnh.
“Mai Nhi, Nhã Nhi, từ nay các em theo ta chịu khổ thật ủy khuất cho các em.”
“Tiểu thư sao lại nói vậy, Mai Nhi tuyệt đối không rời xa tiểu thư!”
Nhã Nhi tuy mới đầu cũng rất sợ hãi, vị Vương phi vừa vào đến phủ đã bị đưa vào biệt viện chứng tỏ Vương chán ghét nàng. Nhã Nhi mới đầu lo sợ, thất vọng nhưng thấy nàng, lại có cảm giác thật tốt, thôi thì cùng nàng ở đây cũng không tệ.
“Vương phi, nô tỳ chỉ là nha hoàn trong vương phủ, được hầu hạ Vương phi là phúc phận của nô tỳ, từ nay về sau sẽ tuyệt đối theo hầu hạ Vương phi.” Nhã Nhi quỳ xuống nói.
“Nha đầu ngốc, đã vậy từ nay không cần thi lễ, cũng không cần xưng hô nô tỳ. Chúng ta cùng sống ở nơi này, đừng câu nệ lễ nghĩa.”
“Xem ra chúng ta phải sửa sang nơi này lại một chút. Mai Nhi em vào lấy hộp trang sức của ta ra đây.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Nhã Nhi, em có được phép ra khỏi phủ không?” Nàng nhìn Nhã Nhi hỏi nhỏ.
“Dạ Vương phi, tuy không ra được nhưng có thể nhờ người mua giúp, Vương phi muốn mua thứ gì?”
Chọn trong hộp nữ trang, nàng lấy ra ba cái trâm ngọc đưa cho Nhã Nhi cùng một tờ giấy ghi chú những thứ cần mua.
“Đây là những thứ chúng ta cần trong việc sửa sang một chút cùng vật dụng hằng ngày, nhưng không thể mua cùng một lúc vì như thế sẽ dễ làm người ta để ý, em cứ chia ra mua từng món một cũng được.”
Nhã Nhi cùng Mai Nhi nhìn nhau, từ khi nào Vương phi muốn mua đồ lại dùng trang sức của mình đổi lấy, lại từ khi nào lại lo lắng người khác để ý? Thì chính vì nơi này là biệt viện, là lãnh cung, là bị thất sủng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui