Chương 8: Chuyện xưa
Trên đại điện, Hoàng đế cầm chén rượu nhìn sang Kinh Phong nói rõ ràng, giọng điệu có chút ân hận.
“Hoàng huynh, huynh thật tốt số, lấy được Thụy Vi làm thê tử, huynh nên đối xử với nàng tốt một chút.”
Thấy Kinh Thiên trầm ngâm, tên Hoàng đệ này vài năm nay sức khỏe khá tốt, cũng là vị minh quân tài đức hơn người, tính tình cũng lãnh đạm vô tình nhưng hôm nay lại có vẻ bất đắc dĩ này.
“Thật ra ta biết huynh hận thừa tướng lấy con gái ra để củng cố thế lực, nhưng kỳ thực nàng cũng thật tội nghiệp, mẫu thân là thứ phi nên nàng sống cùng mẫu thân như chim nhốt trong lồng, bị ức hiếp cũng không có ai bênh vực.” Ánh mắt trầm ngâm lại chuyển sang tìm Thụy Vi, uống một chén rượu lại hướng ánh mắt ra nơi vô định nói tiếp “có lần nàng bị các tỷ tỷ xô xuống hồ nước trong mùa đông chút nữa là mất mạng.”
“Tại sao người biết?” Trong tim Kinh Phong dấy lên một làn sóng lo sợ đau lòng.
“Mẫu thân của nàng vốn là kỳ nữ trong cung, được Thái hậu sủng ái, biết được kỳ nữ của mình có tình cảm với thừa tướng nên an bài hôn sự, tuy nhiên lúc đó thừa tướng đã có thê tử chính thức nên bất đắc dĩ phong làm thứ phi. Từ nhỏ nàng cũng hay cùng mẫu thân vào cung thăm viếng Thái hậu, ta cũng có gặp nàng vài lần. Lúc đó nàng là bé gái đáng yêu, như con chim yến ríu rít, lanh lợi, thấy ta ốm yếu luôn quan tâm, làm cho ta vui. Huynh cũng biết ta từ nhỏ ghét tiếp xúc với người khác, nhưng mà đối với nàng ta cũng yêu thích, không đành lòng nổi giận với nàng. Nàng đối với ta là ngoại lệ.”
Nhìn ánh mắt Kinh Phong như muốn hỏi “sao ta không biết nàng?”
Kinh Thiên cười cười nói:
“Huynh lúc đó ngoài việc chú tâm luyện võ, đọc văn thơ rồi xuất cung săn bắn ra thì có cho việc gì hay để ai vào mắt đâu” Giọng nói hàm ý trách cứ nhưng nhanh chóng chuyển sang nuối tiếc “ta vốn định lập nàng làm phi nhưng thừa tướng lại đi nói với Thái hậu ban hôn cho huynh”, Ánh mắt có chút sắc bén.
“Vậy ra là ta cướp đi phi tử của người hay sao?”
“Ha ha, xem ra huynh cũng có ý với nàng? Cũng không hẳn như thế, Thái hậu từng nói Thụy Vi là người con gái mà người đời hay gọi là nhất kiến chung tình, nàng ta suốt đời chỉ có thể yêu một người mà cũng chỉ có thể chấp nhận người đàn ông của mình chỉ yêu một mình nàng ấy mà thôi. Huynh biết ta thân là hoàng đế thân bất do kỷ, vốn dĩ không thể chọn toàn tâm toàn ý vì mỹ nhân, nên ta đồng ý ban hôn sự cho huynh, cũng là mong huynh tìm được người duy nhất của đời mình.” Kinh Thiên chăm chú nhìn người anh của mình nói ra lời nghiêm túc,
Vị huynh trưởng này vì hắn mà gánh vác trọng trách quốc gia, sau đó toàn tâm toàn lực giao lại một quốc gia rộng lớn vững vàng hùng mạnh lại cho hắn. Mà hắn cũng biết trong lòng huynh ấy cũng chỉ có thể chứa chấp một người, và Kinh Thiên hy vọng Thụy Vi sẽ là người đó.
“Người nói nàng từng bị đẩy xuống hồ băng sao?”
Ánh mắt Kinh Thiên tối đi:
“Lúc đó ta đang cùng Thái hậu ăn điểm tâm thì tin báo phủ thừa tướng cho người thỉnh ngự y Tân Quan Mặc đến xem bệnh cho tiểu thư nhà họ.” Ngự y Tần Quan Mặc là ngự y chuyên trị cho Hoàng Thái tử một bước không rời, vì lúc đó thân thể thái tử cực kỳ yếu kém.
“Thái hậu và ta biết chính nàng gặp nạn, liền cho ngự y đi ngay rồi qua lời ngự y trở về bầm báo, thì ra trong lúc cả nhà quây quần bên ao sen chuẩn bị ngắm hoa tuyết liên ngàn năm nở, Thụy Vi vì thân thể yếu đuối nên được thừa tướng ôm trong lòng. Các tỷ muội của nàng lại lấy đó làm ghen ghét, sau đó nhân lúc mọi người ngắm hoa thì ngáng chân làm nàng rơi xuống nước hồ giá lạnh, cứu sống được quả thật thần kỳ.”
Nghe đến đây tim Kinh Phong như muốn vỡ tung, cô gái như vậy lại chịu hoàn cảnh như thế.
Kinh Thiên trầm ngâm:
“Nhưng cũng từ đó nàng trở nên lãnh đạm, không còn vui vẻ, không còn hoạt bát, có vào cung cũng trốn dưới chân mẫu thân, không chơi cùng ta nữa. Ta có làm trò có trêu chọc nàng cũng chỉ nhìn ta với ánh mắt có phòng bị có sợ hãi, làm Thái hậu lúc đó rất đau lòng. Nhưng sau này ta mới biết chính là nàng sợ lại bị người thân, người nàng tin tưởng thương yêu một lần nữa làm nàng tổn thương sâu sắc, nên mới lãnh đạm như vậy. Mà đối đãi thế nhân, có như thế sẽ không bị tổn thương, không bị người khác làm cho đau lòng.”
Hai người đàn ông tuấn mỹ nhất thiên hạ nhìn về cô gái đang say sưa trò chuyện cùng Thái hậu. Ánh mắt như nước lấp lánh an tĩnh, nhưng cũng đã lâu Kinh Thiên và lần đầu Kinh Phong thấy nàng vui vẻ linh hoạt bát như vậy, xem ra vết thương lòng cũng vơi đi nhiều.