Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Nàng nắm lấy tay hắn cẩn thận dò mạch tượng không khỏi tức giận.

- Ta bị sư phụ chơi một vố lớn rồi, Lục Ngọc hôm qua đã giải độc cho chàng rồi.

- Ý nàng là mấy bát nước đó sao?

- Đúng vậy, nếu biết trước ta đã không bị giày vò một đêm thành bộ dạng như này.

Nàng oán hận mà nói không chú ý Từ Khải Tuyên lúc này mặt đã đỏ lên tận mang tai, hắn ho khan vài tiếng.

- Khụ, khụ, lần sau ta sẽ tiết chế hơn.

Tiêu Ân giương mắt nhìn hắn ngờ vực, cao giọng.

- Cảm tạ lòng tốt đầy nghi ngờ của chàng.

Đúng như nàng dự liệu một lần làm cầm thú cả đời không muốn làm lại quân tử, đêm vừa đến người nào đó lại mò đến bên giường nàng năn nỉ.

- Tiêu Ân, chỉ đêm nay nữa thôi.


Cứ vậy mà lặp đi lặp lại cả tuần, Tấn Vương gia uy vũ cứ vậy mỗi sáng lại bị Tấn Vương phi đạp lọt giường. Không những vậy mà còn mặt dày mày dạn theo sau Tấn vương phi mà xin tha lỗi.

Hôn lễ kết thúc Tân Vương trở lại triều đình ra sức dọn dẹp tàn dư của Tạ Thành, không những thế còn giúp Tiêu tướng quân trấn giữ biên ải.

Hoàng thượng trên triều không ngớt lời khen ngợi Tấn Vương gia còn trọng thưởng hậu hĩnh cho hắn. Tiêu Ân trở lại Lục Phiến Môn đã đi thẳng vào phòng luận án, nàng tìm những vụ án nào xa kinh thành nhất có thể mà đi. Liễu Khiêm còn đang không hiểu chuyện gì ông còn định đi lên hành lễ với nàng dù sao giờ thì nàng là Tấn vương phi thân phận tôn quý không nên sơ sài

- Tham kiến vương…

- Liễu đại nhân, ngài làm như vậy ta sẽ không nói chuyện với ngài nữa. Ta dù sao cũng là bổ khoái của Lục Phiến Môn ngài làm như vậy ta rất tổn thọ.

Tiêu Ân nhanh tay không cho ông quỳ xuống nàng cũng vội nói. Ánh mắt nàng dừng lại trên một bản án còn đang dang dở trên tay Liễu Khiêm.

- Liễu đại nhân, án này để thuộc hạ đi.

- Nhưng mà, Tấn Vương…

- Ngài ấy rất khỏe, thuộc hạ sẽ đi.

- Nhưng mà…

Không đợi ông trả lời bóng người đã sớm mất dạng.

- Án này Lục Phiến Môn cùng Cẩm Y Vệ tra án ngươi phải đi cùng Tấn Vương.

Liễu Khiêm chỉ nói trong vô vọng ông bất giác mà nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý.

Trên đường trở về nàng gặp không ít nạn dân chạy nạn trên người không ít mụn đỏ. Tiêu Ân nắm một người lại thử kiểm tra mạch tượng một chút cũng hơi kinh hãi là Dịch hạch, nếu ở thời hiện đại thì đây không phải chuyện to tác chỉ là thời cổ đại thì tiêu rồi. Nàng vội lớn tiếng.

- Vô Ảnh các ngươi không mau xuất hiện.

Lời vừa dứt hơn mười người lập tức xuất hiện bọn họ là ám vệ Từ Khải Tuyên cử theo để bảo vệ nàng.

- Mau điều tra bọn họ từ đâu đến đây, nhớ mang bịt mặt và giữ khoảng cách với họ. Còn nữa Vương gia đang ở đâu.


- Bẩm vương phi, vương gia đang ở Cẩm Y Vệ.

Lời vừa dứt bóng nữ tử đã nhanh chóng biếng mất. Khinh công của nàng thật đúng là khó ai bằng.

Lúc này Từ Khải Tuyên bên trong còn đang bận xử lý công vụ, nàng không nói không rằng đã vội chạy vào.

- A Tuyên, nguy rồi.

Từ Khải Tuyên vội bỏ quyển sách trên tay xuống mà đến phía trước đỡ nàng.

- Vương phi có chuyện gì sao?

- Kinh thành xuất hiện dịch hạch, ta đã cho nhóm người Vô Ảnh giữ lại chàng mau vào bẩm với hoàng thượng đi

- Dịch hạch?

- Đúng vậy, bệnh này nguy cơ lây nhiễm rất nhanh lại có thể chết người nữa, phong tỏa kinh thành cách ly bọn họ đi.

- Hoàng thượng biết rồi, đã sớm hạ chỉ cho Cẩm Y vệ đi rồi

Tiêu Ân nhanh chóng trở về chỗ Vô Ảnh mà không cẩn thận làm rơi án thư vừa lấy chỗ Liễu Khiêm. Hắn nhặt án thư lên xem không khỏi khẽ cười, chuyện này với dịch hạch cùng một nơi đến nàng hẳn chưa đọc án thư này rồi.


Từ Khải Tuyên vội vã chạy theo nàng, hắn một tay năm lấy cổ áo nàng một tay cầm án thư.

- Vương phi, dạo này nàng có công vụ bận rộn vậy có cần ta theo phụ nàng không?

- Không, không cần đâu, vương gia chàng trăm công nghìn việc sao ta dám làm phiền.

Hắn cầm án thư gõ nhẹ lên trán nàng từ trong tay áo đưa ra cho nàng một án thư của Cẩm Y vệ.

- Đoạn đường phía trước phải nhờ Tiêu bổ khoái chiếu cố nhiều rồi.

Tiêu Ân mở án thư hắn đưa tới ra xem ý định đánh bài chuồn của nàng sụp đổ trong nháy mắt.

- Vương gia, mọi chuyện không như chàng nghĩ đâu, nghe ta giải thíchhhhhh

Nàng trong tuyệt vọng mà gào thét, bên Từ Khải Tuyên đã cho người mời Lục Ngọc đến chữa trị cho những người trong kinh thành và sai người hồi phủ căn dặn quản gia thu xếp sẵn hành lý của hắn và nàng.

Hai người cứ vậy lên đường tiếp tục cuộc sống điều tra phá án, trên hành trình của họ có nhau cùng bầu bạn mãi đến một ngày của sáu tháng sau. Khi họ lần nữa trở lại kinh thành trong tiết trời mát mẻ ấm áp Tấn vương đã lập lức cho người vào cung thông báo Tấn vương phi có hỉ.

Hoàng cung vui mừng tổ chức tiệc ăn mừng, Lục Ngọc lập tức đến vương phủ để làm đại phu riêng của nàng. Mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên mấy tháng sau nàng thuận lợi hạ sinh tiểu Tấn Vương thành một nhà ba người cùng du ngoạn giang hồ và điều tra phá án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận