Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Hắn vừa vào xe ngựa Vô Ảnh đã đưa thư của Liễu Khiêm báo lại cho Từ Khải Tuyên tình hình ở Đại hình ty. Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Ngươi âm thầm giao tận tay bức thư này cho Tiêu Khương. Bảo hắn chuẩn bị cẩn thận cho đêm yến tiệc. Nếu không A Lan của hắn khó mà bình an.

- Thuộc hạ đã rõ.

- Điều thêm một số Cấm Vệ Quân để bảo vệ hoàng thượng và các sứ thần chuẩn bị đối diện với Tổ chức sát thủ Vương Ngọc.

- Vương gia, về tổ chức sát thủ không phải chỉ cần nói với Tiêu cô nương là được rồi sao?

- Thứ chúng ta cần là bắt tận tay tội danh mưu phản của Tạ thái sư. Nhớ chú ý phối hợp với ông ta, cho ông ta biết được cảm giác việc sắp thành lại bị thất bại ở bước cuối cùng thì sẽ có mùi vị gì.

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Vô Ảnh lách nhẹ người rời đi, xe ngựa chỉ có cảm giác nhẹ đi một chút. Từ Khải Tuyên nhắm mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát.

Bên phía Tiêu Ân sau khi Từ Khải Tuyên rời đi nàng còn đang định đến Lục Phiến Môn thì thị vệ đã vội chạy vào.


- Tiểu thư, có vị công tử họ Lục muốn gặp người.

- Công tử? Họ Lục?

Tiêu Ân nhất thời không nhớ ra ai nên cũng mất một lúc lâu sau mới nhớ ra Lục Ngọc. Mỗi lần sư phụ nàng tìm đến điều là có việc quan trọng nàng vội vàng phân phó.

- Các người mời người ấy đến thư phòng tiếp đón cẩn thận ta lập tức đến ngay.

- Tiểu nhân tuân mệnh.

Thị vệ nhanh chóng hành lễ rồi lui ra ngoài, từ lúc tiểu thư về phủ thì đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu thư có nghiêm trọng như vậy.

Thị vệ dẫn Lục Ngọc đến thư phòng, Tiêu Ân đã sớm ở trong phòng đợi ông. Nàng cho tất cả mọi người lui ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại hướng Lục Ngọc cúi người hành lễ

- Sư phụ.

- Đồ nhi ngoan đã lâu không gặp, con và tên tiểu tử ấy sao rồi?

- Ngài ấy vẫn vậy chỉ là đôi lúc có một chút hành xử hơi lạ.

- Lạ? Lạ thế nào?

- Ngài ấy lúc thì làm nũng với con như một đứa trẻ, lúc điều tra vụ án thì lại thấy có chút oai nghiêm của bậc vương gia. Lúc thì…

- Sao?

- Con thấy ngài ấy như đang cố tình tiếp cận con, đôi lúc thì lại bảo vệ con trước mặt mọi người, có khi chỉ cond hai người thì kiểu như bỡn cợt, hành vi không đứng đắn không ra dáng một vị Vương gia hay hoàng tử nên có.

Lục Ngọc nghe xong không khỏi khẽ cười nghĩ thầm tên tiểu tử đó chắc có lẽ đã ngộ ra vấn đề.

- Còn nữa nhiều lần con phạm thượng nhưng đều không bị trách phạt, có khi nào do lúc còn là hoàng tử ngài rất nhân từ với kẻ hạ nhân. Mà ngài ấy như thế thì thái độ của phụ thân và đại ca càng lúc càng lạ, giống như hai người đang cố tình để ngài ấy tránh xa con.


- Đồ đệ ngoan con không cần nghỉ nhiều chỉ cần con vui vẻ là được.

Lục Ngọc cố gắn nén cười mà xoa nhẹ đầu của Tiêu Ân. Hai người đấy sau này phải giữ Tiêu Ân mắt không rời nếu không thì có tên tiểu tử me trộm đi mất bảo bối của hai người đó rôi.

- Vâng, đồ nhi đã hiểu. Không biết sư phụ hôm nay đến tìm con là có việc gì không ạ?

- Bên phía Tạ thái sư có giao dịch với Vương Ngọc con muốn nghe không?

- Dạ muốn.

- Hắn thuê người của Vương Ngọc vào ngày tiếp đãi sứ thần của Kim Quốc ám sát hoàng thượng âm mưu soán ngôi.

Tiêu Ân kích động nhanh chóng đứng dậy.

- Không thể nào, hắn to gan thật.

- Con muốn làm gì?

Tiêu Ân cũng vội giở giọng làm nũng nắm lấy tay ông.

- Sư phụ, hôm đấy có cả Tấn Vương, đao kiếm không có mắt nếu trúng ngài ấy thì đồ nhi khá đau lòng. Người nỡ lòng nào nhìn đồ nhi như vậy.


- Dừng, dừng, Mặc dù con là đồ đệ của ta nhưng đây là việc làm ăn của Vương Ngọc lâu ta không thể chịu thiệt được.

- Sư phụ hay là người vẫn theo giao dịch ám sát hoàng thượng đi nhưng mà con sợ Cấm Vệ Quân không đánh lại Vương Ngọc lâu người hãy đao hạ lưu nhân, cố gắng giữ lại mạng cho họ. Hơn nữa đó nếu người phối hợp với binh sĩ và Tấn Vương lật tẩy tội mưu phản của Tạ Thái sư thì sẽ được hoàng thượng trọng thưởng lớn vậy là người đã hưởng được hai nguồn tiền. Người vừa không mang tiếng bội tín vừa được có tiền. Chẳng phải là một tên trúng hai đích sao?

Lục Ngọc suy nghĩ một hồi lâu cũng gật đầu đồng ý, quả thật giao dịch lần này hắn không chịu thiệt thật.

- được ta sẽ ra lệnh cho bọn chúng nương tay còn nếu vẫn đánh không lại nữa thì là do Cấm Vệ Quân không đủ bản lĩnh.

- Đồ nhi đa tạ sư phụ. Thành bại lần này đều trông cậy hết vào người.

- Ta vẫn khuyên con một điều là nếu ông ta đã dám thuê Vương Ngọc lâu để thế hành thích hoàng thượng thì hẳn là ông ta đã có chuẩn bị từ trước cẩn thận hoàng cung có khi đã bị bao vây.

- Đa tạ sư phụ nhắc nhở.

- Nếu không có việc gì ta trở về trước. Cẩn thận đêm yến tiệc.

Tiêu Ân đứng dậy hành lễ tiễn Lục Ngọc ra khỏi phủ nàng quay vào trong lập tức đến tìm Tiêu Khương và phụ thân này Tiêu Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận