Vương Phi Tiểu Tướng

Từ lúc ra khỏi kinh thành nàng chia thành ba nhóm thay phiên nhau đi do thám đề phòng vạn nhất. Mọi người còn đang tò mò vì hành động của nàng thì rất nhanh người nàng cử đi đã quay lại báo tin. Càng đi đến gần khu vực thành An Tây người dân chạy nạn ngày càng đông, rất dễ làm náo loạn lòng quân.

Lăng Thanh Tiêu vì để trấn an người dân nên đã đi trước một bước đến thành An Tây người hoàng thất đã đến thành tất nhiên sẽ không bỏ họ một mình. Quân thủ thành từ sớm đã nhận ra nàng vội chạy đến tiếp đón. Binh lính sĩ khí đang tăng cao muốn trực tiếp tham chiến nhưng đều bị nàng từ chối.

- Vương gia, sĩ khí bọn họ tăng cao là điều tốt nhưng chúng ta vừa đi một chặn đường dài ai cũng đã thấm mệt vẫn là nên nghỉ ngơi trước.

- Nghe nàng.

Lăng Thanh Tiêu nhìn sang sắc mặt từng người trên mặt ai cũng thấm vẻ mệt mỏi đi đường dài.

- Bổn vương biết mọi người muốn lại tức tham chiến, nhưng thể lực mọi người hiện tại không đủ. Trước mắt đại quân đã đến thì cứ nghỉ ngơi một canh giờ sau chúng ta tham chiến.

Sở Ngọc một bên chuẩn bị trang bị cho nhóm nàng súng được Lăng Thanh Tiêu thay bằng nỏ cầm cũng khá tiện tay không khác biệt gì mấy. Suốt dọc đường đi nàng có hướng dẫn bọn họ về cách dùng dây thừng leo trèo nên nắm được cũng kha khá kĩ năng. Nàng mải mê tập trung không để ý đến hắn, Lăng Thanh Tiêu từ sau lưng nàng đi tới ra hiệu cho bọn họ rời đi.

Hắn luồn tay qua eo nhỏ của nàng cúi người xuống hõm vai nàng nhẹ giọng nói.


- Ngọc Nhi, lần này thực hiện nhiệm vụ vũ khí thô sơ có phần nguy hiểm nàng nhất định phải cẩn thận.

Sở Ngọc ban đầu đột nhiên bị ôm nên có phần giật mình muốn đẩy ra nhưng khi biết người đến là hắn cũng để mặc hắn tùy hứng.

- Tư Kỳ, ta biết rồi ta từng dùng một tiểu đội đánh thắng một đại đội rồi chàng yên tâm. huống chi đây là cổ đại chỉ cần bắt giữ kẻ cầm đầu là có thể khống chế cục diện.

- Ngọc Nhi không nên khinh địch. Nàng mang này theo người đi.

Hắn đưa cho nàng một mảnh lệnh bài khác của vương phủ lần này trông khác trước lệnh bài có khắc cả tên nàng.

- Đây là…

- Lệnh bài của Tề Vương phi. Hay là ta để vào túi trên áo giúp nàng.

- Lưu manh.

Lăng Thanh Tiêu vừa đưa lệnh bài vừa nhướng mày về phía hộ giáp trước ngực của nàng cực kì ám muội. Sở Ngọc vỗ nhẹ tay hắn khiến hắn buông tay ra.

- A Kỳ, ta giao Tiểu Vân cho chàng nhớ bảo vệ muội ấy muội ấy như muội muội ta.

- Ta cũng đã giao tiểu đệ ta Tư Kiệt cho muội rồi có qua có lại, nhưng mà phải có gì đó là lộ phí chứ.

Hắn buông tay nàng ra hai người cùng bước vào doanh trướng chủ soái để coi lại địa hình trận chiến.


- Bác sĩ Hứa về hiện đại ta nhất định điều tra lý lịch của chàng không thể một bác sĩ tầm thường lại có thể đến đội đặc chiến được, còn cả tài liệu thông tin về đội Phi Ưng chàng điều biết rất dễ dàng.

- Thôi mà, có gì đâu mà xem. Mọi người còn hai khắc nữa để chuẩn bị lên đường nhớ cẩn thận.

Lăng Thanh Tiêu định ra ngoài để cho nàng tự nhiên tay hắn đột nhiên bị Sở Ngọc kéo lại, nàng nhón chân lên hôn hắn. Lăng Thanh Tiêu bị hành động của nàng làm cho bắt ngờ trước đây toàn là hắn chủ động lần này lại là nàng.

Sở Ngọc còn muốn đẩy hắn ra để nàng ra ngoài chuẩn bị. Lăng Thanh Tiêu vội giữ nàng lại

- Lần này đến lượt ta.

Hắn hơi dùng lực một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, một tay để sau gáy nàng cúi người xuống mạnh mẽ hôn xuống môi nhỏ hồng của nàng. Sở Ngọc hơi bất ngờ nhưng rất nhanh nàng đã theo kịp tiết tấu của hắn lần này nàng không đẩy ra mà chấp nhận hắn, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn đáp lại nụ hôn đấy.

Lúc này bên ngoài doanh trướng xuất hiện mười cái đầu thập thò hóng hớt có kẻ còn cá cược với nhau. Có người thì như kẻ xem kịch trông vô cùng đặc sắc Tiểu Vân thấy cả đám nam tử cùng nhiều chuyện trước doanh trướng nàng cũng lại tìm hiểu sự việc thì thấy bên trong là tiểu thư nhà nàng đang hôn Tề Vương. Tiểu Vân muốn lập tức vào trong nhưng đã bị đám nam tử phía trước ngăn cản.

- Tiểu Vân, hai người họ trai chưa vợ, gái chưa chồng điều này thiên kinh địa nghĩa với lại nếu Tề Vương là cô gia của cô thì chuyện này càng tốt chứ sao.

- Cô có thể tùy lúc qua Tề phủ đi chơi với bọn ta


- Còn có thể rủ Vô Kỵ tướng quân ra ngoài.

- Hơn nữa, sau này ai dám trêu chọc cô đều có bọn ta chống lưng.

- Cô nghĩ thử xem ra đường mà được đội quân thiện chiến của Tề Vương chống lưng oách đến cỡ nào.

Tiểu Vân suy nghĩ một chút đứng ngoài đợi, Tử Kiệt nắm tay nàng kéo qua một bên.

- Tiểu Vân, hôm đấy ta sai. Xin lỗi muội, là ta không đúng không nên lợi dụng lúc muội không phòng bị mà –

- Ngài im miệng cho ta.

Tử Kiệt còn đang định nói thêm vài lời đã nhận lệnh lập tức lên đường. Nhóm của nàng thay y phục hắc y nhân theo sắp xếp ban đầu của Sở Ngọc mà hành động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận