Đáng tiếc, trong mắt nàng tràn đầy kiên định, không thèm đếm xỉa đến hắn, ngón tay không ngừng ma sát chiếc nhẫn phỉ thúy. Đến tẩm cung của Tiêu Trì, thanh lãnh như cũ. Hai người đi vào đại sảnh, hạ nhân bẩm báo nói Tiêu Trì vẫn còn chưa rời giường.
“A… hắn ta ngược lại quá là nhàn nhã a”. Tiêu Nguyệt khóe miệng khẽ nâng “Đi gọi hắn rời giường đi.”
Qua một lúc lâu Tiêu Trì mới tiến vào, một thân trường bào màu tím, thể hiện khí chất cao quý, nhàn nhã đi đến trước mặt Tiêu Nguyệt, tiêu sái làm hành động cúi người “Không biết thái tử điện hạ cùng thái tử phi sáng sớm đã tới đây, chậm trễ chậm trễ a.”
Tiêu Nguyệt thấy thái độ của hắn như vậy cũng không giận dữ, nhìn con chim trong lồng bắt đầu đấu võ mồm.
“Chim chóc dậy sớm có côn trùng để ăn, thời tiết đẹp như vậy, vương huynh lại thức dậy muộn như thế.” Tiêu Nguyệt xẹt qua tia âm độc.
“Sâu dậy sớm bị chim ăn? Thái tử, mới sớm ra không phải là đến cùng ta thảo luận vấn đề này chứ?” Tiêu Trì ngồi xuống, nhìn Miên Miên, trong mắt mang theo ý cười, dịu dàng đến yên lòng.
Nguyễn Miên Miên từ khi tiến vào, tim đập bịch bịch, hai người này vừa mới mở miệng đã có mười phần thuốc súng, làm nàng càng thêm khẩn trương.
“Phụ hoàng phái ta tới nhìn xem ngươi thế nào, Miên nhi nghe vậy cũng muốn cùng đi theo, tốt xấu gì ngươi cũng là sư phó dạy khinh công cho nàng mà…” Tiêu Nguyệt bưng lên chén trà trên bàn, nhấp miệng, khẩu khí lạnh lùng, hai mắt lộ ra hàn khí lạnh như băng bắn về phía Tiêu Trì.
Tiêu Trì cười to “Phụ hoàng thật là một người nhân hậu, thái tử phi thật có lòng a.”
Miên Miên hướng hắn gật gật đầu, bộ dạng tươi cười thản nhiên.
Tiêu Nguyệt nghe ra châm chọc trong lời nói của hắn cũng cười theo “Vương huynh vừa rời giường, chắc hẳn còn chưa dùng bữa sáng a.”
Tiêu Trì hiểu ý, quả nhiên là đến Hồng Môn Yến (đại khái là bữa tiệc k có ý tốt), không có khả năng hắn cùng mình dùng bữa sáng, ngươi hãy chờ xem “ Mời thái tử và thái tử phi cùng dùng bữa sáng a.”
Nói là ăn sáng mà độ sang trọng còn hơn cả yến tiệc xa hoa, Tiêu Nguyệt phái hạ nhân phân phó Ngự thiện phòng làm các món ăn ngon nhất.
Ba người ngồi vào phòng ăn, Tiêu Trì cũng rất tùy ý, cũng không khách sáo, tự mình gấp thức ăn lên dùng.
Nguyễn Miên Miên cầm đũa tùy tiện động vài cái, vốn là không có hứng thú, huống chi trước khi đi đã dùng bữa.
Tiêu Nguyệt ngược lại rất có nhã hứng, còn gắp cho Miên Miên một chút điểm tâm.
Nguyễn Miên Miên cảm thán, người cổ đại cùng người hiện đại đúng là không khác gì, nâng chén rượu lên cười nói nhưng đằng sau chứa đầy âm mưu, nhìn hai người kia bình tĩnh phối hợp diễn trò kìa.
“Miên nhi gần đây có còn luyện khinh công không?” Ngồi vào bàn ăn Tiêu Trì không giữ nhiều lễ nghĩa nữa, gọi thẳng tên thân mật của nàng, câu có câu không cùng nàng trò chuyện
“Cũng thỉnh thoảng …”
“Miên nhi.. lại nói tiếp Tiêu Trì là sư phó của nàng, hai người chắc là chưa cùng dùng bữa đi, hôm nay nàng hẳn là nên kính mời sư phó một chén rượu đi.”
Tiêu Nguyệt lên tiếng, Nguyễn Miên Miên nghe ra rốt cuộc hắn hết kiên nhẫn rồi.
“A.. đúng vậy a… ta nên kính sư phó một ly.” Nguyễn Miên Miên phụ họa nói
“Miên nhi như thế nào lại cười ngây ngốc như vậy a?” Tiêu Trì nhịn không được trêu chọc, thần sắc thoạt nhìn không chút bất an.
Nguyễn Miên Miên biết Tiêu Nguyệt đưa rượu cho nàng là muốn nàng động thủ, Tiêu Trì như thế nào lại còn cười hi hi ha ha, nàng lại không dám cùng hắn nháy mắt ra hiệu, Tiêu Nguyệt khôn khéo hơn người, vạn nhất nháy mắt bị hắn phát hiện ra, vậy toàn bộ kế hoạch thất bại trong gang tấc.
Phân phó hạ nhân đi lấy rượu, đoán chừng Tiêu Nguyệt đã chuẩn bị hoàn hảo trước đó, một bình rượu nhỏ màu xanh biếc được bưng lên, đường nét tinh xảo, rượu này không quá nặng, đủ để Miên Miên uống mấy chén cũng sẽ không say, như vậy có thể không ngừng tìm lý do mời rượu.
Nguyễn Miên Miên không khỏi cảm thán, Tiêu Nguyệt đúng là cẩn thận chu đáo.
“Miên nhi kính sư phó..” bưng ly rượu lên, Miên Miên trịnh trọng đứng dậy uống cạn. Tiêu Trì trên mặt tươi cười vui vẻ, đáy mắt lại nhanh chóng lóe lên tia sắc lạnh, bưng ly rượu, trước mặt Tiêu Nguyệt uống cạn sạch. Tiêu nguyệt rất hài lòng, như vậy xem ra Tiêu Trì đối với Miên nhi quả nhiên không có phòng bị.
Tiêu Nguyệt cũng nâng ly rượu “Ta cũng kính vương huynh một ly, cám ơn vương huynh đã quan tâm, chiếu cố Miên nhi.” Tiêu Trì không từ chối, cầm lấy ly rượu, sắc mặt nghiêm lại “Tiêu Nguyệt, vương huynh muốn nói với ngươi vài câu thật lòng.”
“Vương huynh cứ nói không sao, ta xin rửa tai lắng nghe.” Tiêu Nguyệt khách khí trả lời.
“Thắng nhỏ dựa vào trí, thắng lớn phải dựa vào đức, muốn làm cho vạn dân tôn kính thì vua một nước không nhất định phải có thế lực cường đại nhưng nhất định phải biết nhìn xa trông rộng cùng tấm lòng bác ái.”
Tiêu Nguyệt sửng sốt, dường như không dự liệu được hắn sẽ nói những lời này, tuy nhiên không thể không thừa nhận Tiêu Trì nói rất đúng, thậm chí còn chỉ ra những điều hiện tại hắn đang thiếu.
“Nói rất hay Tiêu Trì!” Nguyễn Miên Miên đứng bên cạnh vỗ tay, ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Địa vị khác nhau nên cách nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau, Tiêu Trì và Tiêu Nguyệt đều có năng lực nhưng Tiêu Nguyệt so với Tiêu Trì thì tính cách thô bạo hơn, còn Tiêu Trì so với Tiêu Nguy thì hơn vài phần trầm tĩnh.
Miên Miên cảm thấy Tiêu Trì có lẽ thích hợp làm hoàng đế hơn, ít nhất hắn sẽ là một vị vua chính trực, nếu hôm nay Tiêu Nguyệt cùng Tiêu Tri đổi vị trí cho nhau thì Tiêu Trì tuyệt đối sẽ không hạ sát Tiêu Nguyệt.
Không phải hắn lòng dạ mềm yếu mà là ánh mắt của hắn rất sắc bén, thu phục được một người có tài năng so với việc diệt trừ một người tài thì càng thêm có lợi.
Hô.. nghĩ xa quá rồi…. Miên Miên vỗ đầu một cái, vấn đề hiện tại còn chưa giải quyết được đây.
Tiêu Nguyệt lấy ly rượu của Tiêu Trì đưa cho Miên Miên, đôi mắt lạnh lóe lên tia dao động “Vừa rồi vương huynh nói rất có lý, Miên nhi, nàng hãy rót rượu cho vương huynh, chúng ta cùng kính huynh ấy.”
Nguyễn Miên Miên cầm ly rượu liều mạng kiềm chế cánh tay run rẩy.
Tiêu Trì, chính là chén rượu này, ngươi có biết không? Nàng không dám nhìn Tiêu Trì, sợ nội tâm không khống chế được lại làm hỏng việc. Miên Miên lấy bình rượu rót đầy ly. Tiêu Nguyệt đem toàn bộ quá trình nhìn cận kẽ, trong mắt không một tia gợn sóng.
Nguyễn Miên Miên đưa ly rượu cho Tiêu Trì, trên mặt bảo trì vẻ thản nhiên, nàng cảm giác được ánh mắt Tiêu Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, xem ra nàng không thể có bất cứ hành động khác lạ gì.
Nguyễn Miên Miên cũng rót rượu vào ly của mình cùng Tiêu Nguyệt, sau đó cùng Tiêu Nguyệt hai người nhìn nhau- nâng ly.
“Kính vương huynh. . . . . .”
Nguyễn Miên Miên tim đập nhanh, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Tiêu Trì, tâm bỗng dưng thắt lại một cái, chính là ánh mắt giao nhau này.
Nàng biết hắn đã hiểu rõ hết mọi chuyện.
Tiêu Trì trịnh trọng nâng chén lên, dùng tư thế lấy tay áo che mặt cạn sạch chén rượu.
Tiêu Nguyệt cười to “Hảo… Rất tốt…”
Tiêu Trì không rõ, nhìn vẻ mặt cuồng vọng của hắn bỗng dưng hiểu được.
Hắn đứng dậy, còn chưa đi được hai bước liền chóng mặt đứng không vững, nhìn Miên Miên với vẻ mặt không thể tin được, ngón tay chỉ vào nàng, trong mắt tràn đầy bi thương thống thiết “Miên nhi….”
Miên Miên hoảng sợ run tới mức đứng dậy, Tiêu Nguyệt đem nàng ôm vào ngực.
Nguyễn Miên Miên thật sự sợ hãi, phản ứng của Tiêu trì nếu nói là giả thì cũng thật quá.
Nàng cơ hồ cũng bị cuốn vào trong mắt hắn.