Nàng gần như bị ánh mắt bi thương của hắn cắn nuốt.
Tiêu Trì ngã xuống, lời trong miệng còn chưa xong đã nằm trên mặt đất không động đậy. Tiêu Nguyệt ra lệnh cho đoàn thị vệ xông vào, bao vây Tiêu Trì “Xem hắn thế nào rổi?” Tiêu Nguyệt ra lệnh.
Vài thị vệ ngồi xuống kiểm tra, tình trạng hôn mê nhưng hơi thở rất yếu.
Tiêu Nguyệt gật đầu hài lòng, sau đó ôm eo Nguyễn Miên Miên thật chặt, sủng nịnh cọ vào mũi nàng “Làm tốt lắm”.
Miên Miên ngơ ngác nhìn Tiêu Trì nằm trên mặt đất, phản ứng của hắn lúc nãy rất giống thực sự bị trúng độc.
Chỉ là đóng kịch thôi mà, không phải sao? Toàn bộ đều được luyện tập rất tốt không phải sao? Đều chuẩn bị kĩ càng trước đó rồi không phải sao?
Miên Miên trong lòng thầm cầu nguyện, nhìn mọi người đưa hắn lên giường, sau đó truyền thái y đến.
Hết thảy đều diễn ra theo sự sắp xếp của Tiêu Nguyệt..
Lúc thái y đến, Tiêu Trì đã ngừng thở, chẩn đoán bệnh là do trúng độc mà chết.
Tiêu Nguyệt phái người đến bẩm báo cho hoàng đế, hoàng thượng đau lòng nhưng người cũng biết rõ ràng mọi chuyện đều do một tay Tiêu Nguyệt gây ra.
Chiếu theo phong tục trong nước, thi thể hoàng tử sau ba ngày kiểm tra sẽ được chôn cất trong lăng của hoàng tộc.
Tang lễ hết sức long trọng, hoàng thượng sai người mở đường từ ngoài thành cho đến hoàng cung.
Trong ngày tang lễ, hàng ngàn Ngự Lâm quân đều mặc áo giáp đen, đội ngũ chỉnh tề mở đường đi phía trước, một đội ngũ đằng sau hơn mười người sức khỏe cường tráng mang quan tài cẩm thạch được chế tạo đặc biệt, đi theo phía sau là các thành viên trong hoàng thất.
Miên Miên không có tư cách đi theo, hoàng đế cùng Tiêu Nguyệt đi phía trước dẫn đầu đội hoàng thất, sát phía sau là các trọng thần.
Không có tiếng nhạc buồn bã, đội ngũ yên lặng mà đi, không một tiếng ồn nào.
Hoàng đế sắc mặt bi thương, Tiêu Nguyệt không biều cảm gì, nhưng sâu trong nội tâm hắn không phải thống khoái mà là tiếc hận. Nếu Tiêu Trì không có dã tâm thì hai huynh đệ bọn họ có thể chung sống hòa bình. Sự tình hết thảy đều đã kết thúc.
Nguyễn Miên Miên thấp thỏm lo âu chờ đợi tại Tề Linh cung, ánh mắt của Tiêu Trì lúc uống chén rượu kia, nàng tin tưởng rằng hắn đã có chuẩn bị tốt.
Chỉ là mọi chuyện diễn ra quá mức chân thực.
Tiêu Nguyệt không hoài nghi Tiêu Trì ngừng thở là thật hay giả, tận mắt hắn thấy việc hạ táng, toàn bộ đều yên tâm, Miên Miên mong ít nhất là như vậy.
Cho nên nàng phải thật bình tĩnh, chờ đêm nay đi dò xét Tiêu Trì có phải ngất vì thuốc không, như vậy ngày mai đến đón, đưa thuốc giải cho hắn.
Thay đổi quần áo, đợi đến giờ tý, bóng đêm hoàn toàn bao phủ, cả Tề Linh cung đã chìm vào trạng thái yên tĩnh, Miên Miên mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Nàng biết rõ làm như vậy có bao nhiêu mạo hiểm, thủ hạ của Tiêu Nguyệt luôn ẩn nấp xung quanh, sau đó chợt xuất hiện như U Linh (âm hồn).
Nàng không thay y phục dạ hành, như vậy nếu bị bắt có thể nói là không ngủ được nên tản bộ.
Trên hành lanh im ắng, gian phòng của Tiêu Nguyệt đã tắt đèn, Miên Miên nhìn lên nóc nhà, đánh giá độ cao, sau đó nhảy lên.
Tiêu Nguyệt đang ngồi trên nóc nhà, một thân bào trắng, gió thổi làm y phục của hắn khẽ đong đưa, tăng thêm vài phần tĩnh mịch, thần sắc nhàn nhạc cô đơn làm cho người khác nhịn không được vì hắn mà đau lòng.
Nguyễn Miên Miên chưa từng thấy hắn như vậy, hắn ngồi ở đằng xa, thân thể tản ra khí tức thần bí mà an nhàn, trần thấp mà cao ngạo, lạnh lẽo như muốn đem người trong cự li ngàn dặm đóng băng, tưạ hồ lại như muốn đem mọi người hòa tan. (*loạn, loạn, rối loạn a* )
Tiêu Nguyệt nhìn thấy Miên Miên, khóe miệng nâng lên một đường, thản nhiên mỉm cười, lại như hoa rơi, nhợt nhạt vô lực.
“Nàng cũng không ngủ được sao? Hay là muốn đi làm việc gì đó?” lạnh nhạt mở miệng, tựa hồ cũng không kinh ngạc khi thấy Miên Miên trên nóc nhà.
Nguyễn Miên Miên tinh thần trấn tĩnh, dù sao cũng là có tật giật mình, đi đến bên cạnh Tiêu Nguyệt, suy đông nghĩ tây ra được lời kịch “ Đêm khuya không ngủ được nên đi luyện công, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hẳn, bất tri bất giác liền tới nóc nhà..”
Tiêu Nguyệt cười cười, mơ hồ trong ý cười tràn đầy sủng nịnh, đem nàng vây quanh “Miên nhi… ngồi với ta một chút….”
Miên Miên thành thật ngồi xuống, bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bây giờ ngồi như vậy làm sao có thể đi dò la tin tức được.
“Vương huynh chết, Miên nhi thoạt nhìn hình như không đau lòng thì phải? Còn có tâm trạng đi luyện công?” ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Miên Miên, như mắt của con chim ưng già dặn.
Nguyễn Miên Miên nắm chặt tay, tận lực không để chính mình lộ sơ hở “Thương hay không thương tâm cũng không thể nhìn bên ngoài mà phán đoán, giống như ngươi vậy..”
Tiêu Nguyệt nhướn mày, có chút tán thưởng nhìn nàng “Miên nhi à.. nàng thật sự rất thông minh, bất quá nàng biết không? Lăng mộ đã được ta phái thị vệ ngày đêm canh giữ rồi, mặc kệ Tiêu Trì có chết hay không, kết quả đều như vậy cả”
Nghe vậy, Miên Miên nắm chặt bàn tay, móng tay như cắm sâu vào lòng bàn tay. Thân thể run run.
Lời này của hắn là có ý gì? Thủ vệ ngày đêm canh gác, như vậy thủ hạ của Tiêu Trì cũng không tiếp ứng được.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy phản ứng của Miên Miên, trong nháy mắt xác định rõ mọi chuyện, may mắn là hắn cẩn thận, phái người canh gác hoàng lăng “Nàng thực sự không có giết hắn!” Tiêu Nguyệt giận dữ, nhảy xuống nóc nhà, huýt sáo một tiếng, trong nháy mắt vài chục binh sĩ xuất hiện “Đi tới hoàng lăng.”
Nguyễn Miên Miên kinh sợ, thế nhưng vào thời điểm cuối cùng lại để lộ ra sơ hở.
Tiêu Nguyệt mang theo mấy chục binh sĩ mở cổng thành, hướng lăng mộ hoàng thất chạy đến, Miên Miên bất chấp tất cả, vận khởi khinh công chạy theo sau.
Không thể để cho Tiêu Trì chết, không thể được!
Tiêu nguyệt thấy Miên Miên liều chết chạy tới như vậy liền thả người bay đến trước mặt nàng, đem nàng ôm vào lòng, lập tức bay trở về “Lần này nàng muốn tận mắt thấy hắn chết thật sao?”
” Tiêu Trì đối với ngươi đã không còn uy hiếp, sao ngươi không thể tha cho hắn”
“ Thả hổ về rừng? Ta sẽ không ngu ngốc đến mức đó đâu.”
Đoàn người đuổi tới hoàng lăng, thủ hạ của Tiêu Trì đang cùng người của Tiêu Nguyệt chiến đấu quyết liệt.
“Xem ra tới cũng không muộn..” Tiêu Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, liếc nhìn về phía binh sĩ, một động tác, toàn bộ thủ hạ của hắn lao vào vòng chiến.
Nguyễn Miên Miên nhìn mọi người chiến đấu quyết liệt, nàng thực đánh giá thấp Tiêu Nguyệt. Hắn quá cảnh giác rồi, cho dù là tận mắt thấy Tiêu Trì hạ táng, vẫn luôn lo lắng, phái người trong này trông coi. Mắt nhìn thấy người của Tiêu Trì từng người từng người ngã xuống, lần này Tiêu Trì thật sự hết cách cứu rồi.
Tiêu Nguyệt kề sát đến bên tai nàng, rất hài lòng nhìn tình hình trận chiến “Ta rõ ràng lại bị nàng lừa, lần này nàng làm vậy chính là hại chết cả hai bọn hắn.”
Nguyễn Miên Miên đẩy ra hắn, nhảy xuống ngựa, toàn thân nàng đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam.
Tất cả mọi người dừng động tác, Nguyễn Miên Miên cũng không suy nghĩ, xuất ra ngọc bích mang theo bên người, trong nháy mắt cả hoàng lăng được chiếu sáng, mọi người sửng sốt, Tiêu Nguyệt cũng sửng sốt, trên tay nàng cầm là cái gì?
Không đợi mọi người kịp phản ứng, đột nhiên theo bốn phương tám hướng xuất hiện một đám người, mỗi người mặc đồ giống nhau, đều cầm trong tay âm khí, đem binh sĩ của Tiêu Nguyệt bắn chết, ra tay hết sức âm độc.