Tiêu Nguyệt chạy như điên trên đường, cố gắng tới thật nhanh, từ xa đã chứng kiến cảnh Tiêu Trì bế nàng ra khỏi mặt nước.
Trái tim như trùng xuống mất một nhịp, khi thấy Tiêu Trì dùng miệng thổi khí vào trong miệng nàng.
Trái tim run lên, trong lòng như có ngọn lửa hừng hực cháy và thiêu đốt tất cả.
Nàng là thái tử phí của hắn, tất cả mọi người đều biết nàng là của hắn,thế mà môi của nàng lại bị nam nhân khác nhấm nháp qua.
Nhanh nhẹn bước tới, đẩy Tiêu Trì ra, ôm Miên Miên vào trong lòng, lớn tiếng quát: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”.
Tiêu Trì chứng kiến thần sắc trên mặt Miên Miên đã khôi phục vài phần, chưa kịp mừng thì lại nhìn thấy Tiêu Nguyệt đang lên cơn giận điên cuồng, trong lòng lập tức hiểu rõ, lạnh lùng đáp lời: “Ta cứu nàng”.
“Nàng là thái tử phi của ta, không phiền tới hoàng huynh phải nhọc sức cứu.” Giọng nói Tiêu Nguyệt có chút trào phúng, trong đôi mắt loé lên đốm lửa đỏ, ý của hắn rõ ràng là muốn mắng hành vi của Tiêu Trì không hợp với lễ tiết.
Tiêu Trì đối với lời nói của Tiêu Nguyệt làm ra bộ mắt mù tai điếc, chỉ chăm chú theo Miên Miên đang nằm yên trong lòng hoàng đệ.
Vừa rồi hắn đã cố giúp Miên Miên loại bỏ hết nước ra ngoài, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa tỉnh.
“Miên nhi. . .” Tiêu Nguyệt cũng sốt ruột kêu tên nàng.
Kỳ thực nàng đã tỉnh, thân thể cũng dần dần khôi phục tri giác, chỉ là nàng không dám, cũng không có ý mở mắt ra.
Mấy lời bọn họ nói nàng nghe thấy hết, Tiêu Trì vì cứu nàng, nên đã hôn môi nàng.
A A A A… nụ hôn đầu tiên hết sức quý giá của nàng đã đem cho Tiêu Trì mất rồi.
Tiêu Trì à Tiêu Trì, thật khổ thân huynh, bị Tiêu Nguyệt vu cho tiếng oan là dâm ô, mà cũng khổ thân ta, hai năm qua dù trong lòng rất muốn nhưng cũng chả dám tới tìm huynh chơi đùa, không ngờ sau hai năm gặp lại, nụ hôn đầu tiên đã bị huynh cướp mất.
Thật không biết là nên tạ ơn huynh, hay là nên oán trách huynh đây.
“Theo lý thuyết thì nàng hẳn là đã tỉnh rồi mới phải.” Tiêu Trì có chút sốt ruột, tiến lên một bước, định lắng nghe hơi thở của nàng.
Không ngờ Tiêu Nguyệt lập tức ôm nàng lui về phía sau một bước, cười khẩy nói: “Không dám phiền hoàng huynh phải nhọc sức”.
Đặt Miên Miên nằm trên bãi cỏ, đưa tay kiểm tra mạch của nàng, Tiêu Nguyệt thủa nhỏ có học y thuật, nên biết bắt mạch cũng không có gì lạ hết.
Nha đầu này, rõ ràng đã không sao nữa rồi, lẽ nào đã tỉnh lại nhưng đang giả bộ ngủ?
Phi Sắc âm thầm quan sát một chút.
Phi Sắc rất thông minh, đi tới trên đầu Miên Miên, dùng chiếc đuôi rậm rạp của mình đảo qua đảo lại trên mặt nàng.
“Át xì….”. Miên Miên nhịn hết nổi, đành hắt xì một cái, rồi mở mắt ra, gương mặt của hai nam nhân lập tức đập vào mắt nàng.
Đôi mắt Tiêu Trì như có sóng nước mênh mông, đôi môi khẽ nhếch, phảng phất hé lộ nụ cười khi nhìn thấy bộ dáng thú vị của nàng.
Gương mặt Tiêu Nguyệt thì lại lộ ra sự đắc ý, dường như hắn đã nhìn thấu quỷ kế của nàng, đôi mắt đầy ý nghĩa khẽ lưu chuyển, nhìn nàng đầy thầm ý.
Trong lòng Miên Miên thầm cảm thấy sự nguy hiểm, dường như Tiêu Nguyệt đang muốn nói: “Con cừu nhỏ à! Ta biết ngươi giả vờ mà, để rồi xem ta sẽ phạt ngươi thế nào”.