Miên Miên lập tức đọc được sự nguy hiểm trong mắt hắn, giống như hắn đang nói: “Con cừu nhỏ, ta biết ngươi đang giả bộ, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào!”
Tiêu Nguyệt ôm lấy Miên Miên đang giả bộ yếu ớt, để chiếc đầu nhỏ của nàng đặt trên vai mình, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Trì, rồi không quay đầu lại mà đi thẳng.
Giấc mơ nhỏ bé run rẩy theo sát Phi Sắc, có điều Phi Sắc thông minh hơn trèo lên vai Tiêu Nguyệt, như vậy đỡ phải đi đường, mà Giấc mơ nhỏ bé đáng thương xét thấy hai năm trước Tiêu Nguyệt đối với nó rất hung ác thì lại lo lắng cho chủ nhân của mình chỉ có thể từng bước nhảy theo ở phía sau.
Miên Miên lặng lẽ mở to mắt, xa xa còn thấy bóng dáng của Tiêu Trì đứng bên hồ nước, hướng hắn ném một ánh mắt an ủi, ý muốn nói: “Không cần lo lắng, Tiêu Nguyệt sẽ không làm gì ta đâu.”
Tiêu Trì cười cười, nàng cư nhiên còn nhớ an ủi hắn, thật là một nha đầu thú vị, tuy rằng biểu tình hiện tại của nàng giống như uỷ khuất vậy.
Hướng nàng hơi lắc lắc đầu, ý là: “Tiểu nha đầu, hãy tự chăm sóc thân thể cho tốt.”
Nhìn ra được, Tiêu Nguyệt vì nụ hôn vừa rồi mà sinh tức giận.
Miên Miên gắt gao nhắm mắt lại, kiên quyết quán triệt phương châm quyết giả vờ hôn mê bất tỉnh tới cùng, cứ như vậy, Tiêu Nguyệt muốn trừng phạt nàng thế nào cũng không được.
“Tham kiến điện hạ…” chung quanh có thanh âm của cung nữ vang lên.
“Ừ, đem Phi Sắc mang về Linh Tê cung, mặt khác phân phó ngự thiện phòng đem một sọt cà rốt cùng cải thìa lại đây.” Tiêu Nguyệt ra lệnh.
Cà rốt? Cải thìa? Làm cái gì vậy? Miên Miên không hiểu gì, Tiêu Nguyệt vẫn đang ôm nàng lên bậc thềm.(?)
Hơi mở một mắt, nhìn thấy Giấc mơ nhỏ bé cũng theo tới, như vậy ít nhất mình còn có bạn.
“két” một tiếng, thanh âm cửa gỗ bị mở ra, Tiêu Nguyệt ôm nàng vào bên trong.
Miên Miên chỉ cảm thấy nhiệt độ tăng lên vài phần, chung quanh còn có tiếng nước tí tách, hơn nữa cả không gian đều tràn ngập mùi thơm.
Nơi nào đây? Miên Miên bắt đầu có dự cảm bất an.
“Đừng giả bộ ngủ, mở mắt ra đi.” Tiêu Nguyệt đem nàng đặt trên mặt đất, “ Ngươi bất tỉnh nữa, ta sẽ cởi áo tắm rửa cho ngươi đấy.”
Miên Miên giật mình, cởi áo tắm rửa? Lặng lẽ mở to mắt, nàng giật mình sợ hãi, cư nhiên là một bể tắm lớn.
Quyết định vừa rồi nháy mắt bị những lời của hắn đanh bại, thành thật mà mở to mắt.
“Đây là cái gì?” Diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, làm bộ ánh mắt nhu nhu, mê man nhìn hắn.
“Đây là bể tắm của bản điện hạ, vừa rồi ngươi bị rớt xuống hồ nước, giờ nên ngâm nước ấm.” Tiêu Nguyệt từng bước tới gần nàng.
“Ha ha…chuyện này…không cần đâu, kỳ thật…ta chả sao hết…” Nguyễn Miên Miên từng bước lui ra phía sau.
“Phải không?…Miên nhi không phải mới vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh nhân sự sao?”
“Ha ha…ta vừa rồi hôn mê sao? Ha ha, tắm rửa à, ta cùng Giấc mơ bé nhỏ tắm.” Miên Miên nhìn tứ phía, nàng nhớ Giấc mơ bé nhỏ có theo tới, tỷ tỷ cả ngày mang ngươi đi ăn chơi, nên đây là lúc ngươi báo đáp tỷ tỷ.
“Tìm con thỏ sao? Nó ở đây!” Tiêu Nguyệt cười tà ác, ngón tay thon dài, chỉ tới góc bể, hắn lần này đã biết đối phó với con thỏ không thể cứng rắn, nếu không Miên Miên sẽ khóc, cho nên hắn đã nghĩ dùng thực vật hấp dẫn nó.
Có rất nhiều cách để hấp dẫn một con thỏ.
Miên Miên nhìn theo ngón tay hắn, thiếu chút nữa thì ngất, chỉ thấy Giấc mơ bé nhỏ đang nằm cạnh một đống cải trắng gặm cà rốt, căn bản không thèm liếc tới bên này một cái.
Một sọt cà rốt lớn, hừm! cứ ăn no tới chết luôn đi!