Ngày tiếp theo, Miên Miên liền bắt đầu công cuộc học khinh công của nàng.
Ánh dương chiếu xuống, Miên Miên nghiêm túc luyện tập kiến thức cơ bản, còn Tiêu Trì ngồi hưởng thụ ăn mỹ vị hoa quả, dựa theo tính cách của hắn, đáng lẽ hai bên trái phải hẳn có mỹ nữ làm bạn, thế nhưng chỉ nhìn trẻ con luyện võ mà hắn cư nhiên lại có thể đối với nữ nhân khác không khơi dậy nổi hứng thú.
“Ta nhất định phải kiên trì thêm nữa, để không phải chịu sự khống chế của Tiêu Nguyệt.” Miên Miên cắn răng, chăm chú nắm chặt bàn tay nhỏ của mình.
Tiêu Trì rất kinh ngạc, vốn tưởng rằng nàng chỉ ham chơi mà nói thế thôi, không nghĩ tới, nàng cư nhiên lại có nghị lực mạnh mẽ như vậy.
Thân thể chín tuổi mập mạp tại đây đứng một ngày đêm cùng bầu trời cao lớn, cơ thể mềm mại của nàng trong khi kiên trì không ngừng luyện võ chậm rãi trở nên tinh tế thon dài.
Bởi vì có mẹ là đại mĩ nữ cùng cha là siêu mỹ nam, tướng mạo của Miên Miên sau khi lớn lên chắc chắn là địa mỹ nhân thuộc đẳng cấp cao.
Điểm này không phải Miên Miên tự mình nói, mà là do thái độ của Tiêu Nguyệt, và Dung Triệt đã nói cho hắn biết. Tiêu Trì thậm chí cảm nhận được trong ánh mắt nóng rực của Dung Triệt khi nhìn nàng dần dần thay đổi.
Chuyện học khinh công sau mấy năm gian nan cũng coi như là có chút thành công, tuy rằng so ra vẫn kém Tiêu Nguyệt và Tiêu Trì là cao thủ, thế nhưng để bắt chuồn chuồn, rình coi, chơi đùa vẫn còn thừa để sử dụng.
Tiêu Trì hầu như đã quen nhìn nàng tự khoe khoang khinh công, luôn bay đến sau hòn giả sơn nhìn hắn làm chuyện mờ ám, sau đó khi đến thời điểm mấu chốt, đem các nữ nhân đang muốn lên tới đỉnh điểm kia hù dọa chạy trốn.
Ban đầu hắn còn sợ Miên Miên nhìn loại sự tình này sẽ ảnh hưởng đến thân thể tráng kiện của hắn, kết quả phát hiện nàng không phải vì muốn xem chuyện mờ ám, thuần túy là để khoe khoang khinh công của bản thân và chơi trò hù dọa người khác, dần dà hắn tùy ý nàng, ai kêu nàng ỷ vào sự sủng ái của hắn.
Mà Tiêu Nguyệt mấy năm nay, thái độ đối với Miên Miên cũng có rất nhiều thay đổi.
Mỗi ngày đều tự mình tới Mộng Xuân các tặng điểm tâm khác nhau, mà Nguyễn Miên Miên, một nữ nhân hiện đại xuyên không về cổ đại, có mỹ thực hiếm lạ cổ quái nào mà chưa từng nhìn thấy chứ?
Căn cứ vào tương lai còn muốn cùng hắn chung sống, tạo dựng cơ sở thái độ quan hệ tốt, Miên Miên vẫn tiếp nhận bánh điểm tâm hắn đưa tới (kỳ thực cũng chính là tham ăn thôi…)
Ôm lấy bánh điểm tâm đặc biệt hắn đem tới mà ăn ngon lành, chỉ là mỗi khi ngẩng đầu, đều phát hiện Tiêu Nguyệt cười mà vẻ mặt âm hiểm.
Phảng phất như trong mắt hắn thấy được loại cảm giác đang vỗ béo nàng thật tốt.
Mà Dung Triệt mấy năm nay cũng trưởng thành, thành một thiếu niên anh tuấn mê đảo hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ.
Nhìn mức độ hắn được hoan nghênh sẽ biết, bởi vì hắn xuất hiện nên hoàng cung thường xuyên xảy ra tình cảnh như vậy:
“Aaaaaaaaa…Hạ Lan công tử đi qua đây, các ngươi mau nhìn xem.” Tiểu cũng nữ giáp trốn ở phía sau cây cột nào đó hưng phấn nói.
“Hạ Lan công tử, a…Hạ Lan công tử đang nhìn ta, ta hạnh phúc muốn chết mất.” Tiểu cung nữ ất trốn sau hòn giả sơn nào đó mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, tự mình say mê, thiếu chút nữa ngất xỉu.
( 10 can: Giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý)
“Tất cả đều trở về cho ta!” Đột nhiên xuất hiện một nhũ mẫu, hung thần ác sát mà đem các nàng đuổi đi, tiếp đó nhìn Dung Triệt, mắt tỏa ra mấy ngôi sao: “Hạ Lan công tử…”
Lúc này, bọn họ mười bốn tuổi, chỉ còn một năm nữa Miên Miên cùng Tiêu Nguyệt sẽ viên phòng.