Miên Miên sửng sốt, trong lòng tự cảm thấy có chút bất ổn, lẽ nào Tiêu Nguyệt xin lỗi nàng vì chuyện hắn phải nạp trắc phi? Với tính cách của Tiêu Nguyệt mà có thể làm ra hành động thế này, đúng là kỳ tích
~~“Miên nhi…” Tiêu Nguyệt cúi đầu gọi nhỏ tên nàng, trong lòng có cảm giác thắc thỏm không yên, đưa bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, trấn an vỗ về, đôi mắt chăm chú quan sát biểu tình của Miên Miên, tựa như sợ nàng tức giận hoặc thương tâm.
Theo bản năng, Miên Miên vội rụt tay lại, trực giác mách bảo cho nàng biết, nàng không muốn để Dung Triệt thấy động tác thân mật đó. Nàng buồn bực quay sang nhìn Tiêu Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Nguyệt, ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chờ cho ba người ngồi vào chỗ của mình, một nữ tử từ sau nội đường đi ra, trong tay bưng một ly trà.
Trông dáng vẻ thướt tha như dương liễu, vừa ngẩng đầu, người đúng y như tên, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu tựa châu ngọc trong bảo khố, đôi môi khẽ mím, đôi lông mi cong như chiếc lá, một vẻ đẹp thuần khiết không tì vết.
Miên Miên thầm suy nghĩ một chút rồi khẽ đưa tay véo má mình một cái, càng ngắm nhìn càng cảm thấy cô bé này xinh đẹp trong veo như nước, yếu ớt gây cảm giác cần được bảo vệ.
“Tỷ tỷ, xin mời uống trà.” Trang Thuần hơi cúi người, giọng nói tựa tiếng chim hoàng oanh, hai tay dâng ly trà, tư thế lẫn động tác thật lão luyện, Miên Miên nhịn không nổi thầm cảm thán, có lẽ cô bé này đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp.
Miên Miên đã suy nghĩ rất kỹ càng, gương mặt nở nụ cười rất khách khí, đón lấy ly trà trong tay Trang Thuần.
Trang Thuần lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Miên Miên, đôi tay bưng trà lúc này khẽ run lên một chút, nụ cười trên gương mặt trở nên cứng ngắc.
Chỉ liếc mắt một cái, Trang Thuần đã bị kinh động bởi dung mạo của Miên Miên, giờ nàng mới thật sự hiểu rõ vì sao thái tử phi lại được sủng ái như vậy.
Miên Miên lơ đễnh, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận ly trà rồi uống một ngụm.
Chứng kiến cảnh này, Tiêu Nguyệt ngồi một bên âm thầm đắc ý, tựa hồ rất thoả mãn với phản ứng kinh ngạc của Trang Thuần, thật sự thì từ lúc tới đây, hắn không buồn liếc mắt nhìn Trang Thuần lấy một cái.
“Miên nhi, Trang Thuần mới vừa vào cung, con thân là tỷ tỷ, lại vào cung từ năm ba tuổi, hãy chiếu cố muội muội của mình nhiều hơn một chút…” Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ vị, biểu tình trên mặt nhìn không rõ thật giả thế nào.
Lời này của ông ta, Miên Miên hiển nhiên hiểu rất rõ, ngụ ý rõ ràng là muốn các nàng không nên tranh chấp, kỳ thực đối với loại chuyện đấu đá tranh giành tình cảm, nàng căn bản chả để vào mắt.
“Vâng…. Thưa phụ hoàng, Miên nhi hiểu rõ rồi”. Vừa trả lời hoàng đế, ánh mắt vừa liếc qua nhìn Dung Triệt, bộ dáng của hắn vẫn rất thanh nhã, nhưng đôi tay thì đang bám chặt vào tay vịn của chiếc ghế ngồi.
Động tác rất nhỏ này chỉ có Miên Miên là nhìn thấy, Dung Triệt rất it khi biểu lộ vui, buồn, tức giận, mừng rỡ trước mặt người khác, lại càng không bao giờ có cảm giác tức giận thay cho một ai đấy. Sở dĩ phát hiện ra động tác biểu lộ sự tức giận của hắn là do Miên Miên đã ở chung với hắn bao năm nay.
Nhưng hắn tức giận vì cái gì nhỉ? Vì hắn cảm thấy nàng đang phải chịu sự tổn thương hay phẫn nộ vì nàng phải chịu sự bất công.