Vương Phi Trắng Nõn


Nữ tử vẫn như trước cầm ly rượu, bàn tay mềm trắng mịn như ngọc, đặt ở bên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt tựa như liếc nhìn Miên Miên một cái, rồi liền không để ý tới nàng.
Ta khóc như vậy mà vẫn thờ ơ, xem như ngươi lợi hại! Miên Miên nín khóc.
“Miên Nhi,… ngươi lại đây…” Tiêu Trì hung hăng nhìn chằm chằm nàng, hai trong mắt thâm thuý nhóm lên hai ngọn lửa.
“Không lại, ngươi sẽ đánh ta.”
“Ta không đánh ngươi, ngươi lại đây.”
“Vậy ngươi phải đáp ứng ta…”
“Đều đáp ứng ngươi.”
“Tốt!” Miên Miên đi qua, sau đó cúi mình vái chào đối với mọi người đến xem náo nhiệt, “Cha ta đã tha thứ cho ta, cám ơn các vị đã quan tâm, mọi người cứ tiếp tục ăn uống.”
“Ách…” Mọi người mồ hôi chảy mãnh liệt, trong nháy mắt liền giải tán.
Tiêu Trì túm Miên Miên đến bên người, thật sự bái phục nàng.
“Đợi chút ta sẽ đưa ngươi đi, ngươi nhớ rõ theo sát ta, không có việc gì thì đừng khóc nhè.”
“Hì hì…. Đã biết, phụ thân.”
“Ngươi còn gọi ta là cha!” Tiêu Trì đè nén nghiến răng.
Vừa rồi, sở dĩ hắn thoả hiệp không phải bởi vì Miên Miên cố tình gây sự, mà là bởi vì, nàng cư nhiên chạy đến trong lòng nữ tử xa lạ kia khóc lóc kể lể.
Trực giác nói cho hắn, nữ nhân kia rất nguy hiểm!
“Ha hả…phụ thân đừng nóng giận.”
“Không biết trên dưới!” Tiêu Trì nghĩ, nếu cách xưng hô này bị Tiêu Nguyệt nghe được nhất định sẽ tức đến ngất xỉu, nếu Miên Miên kêu như vậy, Tiêu Nguyệt không phải từ đệ đệ biến thành con dâu sao?
Cũng chỉ có nàng dám vui đùa thế này, mà chính mình cũng không tức giận được.
Kỳ quái!
Tiêu Trì thanh toán tiền, rồi cùng Miên Miên hai người đi tìm thanh lâu tốt nhất.
Nữ tử ngồi bên cạnh bọn họ, thấy bọn họ đi rồi, cũng đứng dậy, khoé miệng gợn lên ý cười quỷ mị, đi theo bọn họ ra ngoài.
Miên Miên tâm tình rất tốt, dọc đường đi khẽ ngâm nga hát: “Ta có một con lừa lông ngắn, ta cho tới giờ chưa cưỡi lần nào, có một ngày ta nhiệt huyết dâng trào đánh cái mông nhỏ của nó…” (chika: =.,= cái bài j vầy nè?!)
Hai người đi đến nơi gọi là “Phố Hoa” bắt đầu xem qua từng nhà – từng nhà, xem nhà ai trang hoàng hợp với ý bọn họ nhất.
Nữ tử oanh oanh yến yến đứng ở trước các thanh lâu rõ ràng hét to, sắc mặt Tiêu Trì càng ngày càng không tốt, đến nơi này thực sự là làm giảm nhân phẩm của hắn.
“Đừng nhíu mày, làm các cô nương nhà người ta sợ tới mức không dám kiếm khách.” Miên Miên lấy khuỷu tay chọc chọc hắn.
Tiêu Trì mày càng thêm nhíu, “Nha đầu, xem chừng nơi này không có kỹ viện tốt mà ngươi muốn tìm, chúng ta trở về đi.”
“Từ từ…” Miên Miên giữ chặt hắn, “Ngươi xem kìa…” nàng chỉ tay về phía trước.
Tiêu Trì nhìn theo ngón tay nàng, chỉ thấy một toà trúc lâu tao nhã sừng sững, cùng những nhà lầu đỏ tía bên cạnh có vẻ không hợp nhau, mà trên bảng hiệu trúc lâu viết hai chữ: “Thanh lâu”
“Ha ha…thanh lâu này đủ tốt để thưởng thức! Chọn nhà này đi.” Miên Miên nói xong lôi Tiêu Trì đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui