Tất cả nam nhân đều nhìn nàng bằng một đôi mắt khác xưa, Miên Miên cũng chìm đắm trong màn biểu diễn, bên cạnh nàng, ánh mắt Tiêu Trì cũng lộ rõ sự tán thưởng.
Màn biểu diễn vừa hoàn tất, Yêu Nhiêu nhẹ nhàng thu thế, xoay người nhìn tất cả quan khách, hơi thở có chút gấp gáp.
“Yêu Nhiêu đã tự bêu xấu rồi…” giọng nói thoảng qua như sương khói, Yêu Nhiêu xinh đẹp lại mang theo một chút thần bí.
Tất cả nam nhân trong thanh lâu này dù là những người giỏi kiềm chế đến đâu cũng đều trở nên điên cuồng, đụng phải loại nữ nhân lúc mạnh mẽ lúc nhu hòa thế này chẳng ai cầm lòng nổi, lén nắm chặt bàn tay, thầm nghĩ đêm nay nhất định phải là người may mắn chiếm được lần đầu tiên của Yêu Nhiêu cô nương.
“Xin tất cả quan khách phía dưới chú ý, Yêu Nhiêu có một phương pháp đặc biệt để tuyển chọn người sẽ ở cùng nàng đêm nay”. Tú bà vừa giới thiệu, vừa đưa một dải lụa màu đen cho Yêu Nhiêu.
“Bây giờ Yêu Nhiêu cô nương sẽ dùng dải lụa này bịt hai mắt của nàng lại, rồi bắn ra một mũi tên, mũi tên trúng phải người nào thì đêm nay người đó sẽ được vinh dự ở qua đêm cùng nàng”.
Lời vừa nói ra, xung quanh rộn ràng hẳn lên, bịt mắt lại rồi bắn tên, như vậy thì chỉ có thể trông vào vận khí may mắn của bản thân, Yêu Nhiêu cô nương thật can đảm, nếu chả may mũi tên trúng phải một nam nhân vô cùng xấu xí, thì kẻ đó chẳng phải nên bị thiên lôi đánh chết đi ư?
“Yêu Nhiêu cô nương, ta ở chỗ này, nàng cần phải nhớ phương hướng của ta nha”.
“Yêu Nhiêu cô nương, xin hãy nhớ kỹ bắn về phía bên này…”
”Yêu Nhiêu cô nương…
Vô vàn những giọng nói liên tiếp gọi tên nàng.
Yêu Nhiêu cô nương không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng đứng yên, bình tĩnh trầm ổn, nhưng lại giống y yêu quái lẳng lơ mê hoặc lòng người.
Lấy dải lụa đen tự bịt mắt mình lại, tay cầm cung tên nhẹ giương lên cao.
Mọi người đều nín thở.
Không thể nhìn thấy cái gì qua dải lụa đen này hết, nhưng, phương vị của người nào đó, nàng đã nhớ rất rõ ràng.
Khóe miệng hé nở nụ cười mỉm, nhanh nhẹn lui về sau hai bước, nhằm về phương đã định, mũi tên bay thẳng đi.
Chỉ thấy mũi tên bay vút lên cao, rồi cắm phập vào bưc tường ngay sau gáy Miên Miên.
“Ôi…” Mọi người hoàn không thấy rõ Yêu Nhiêu đã bắn tên như thế nào, chỉ mỗi Miên Miên lúc này đang ôm lấy gáy kêu lên đau đớn.
May mắn là mũi tên đã được bịt vài, nếu như là một mũi tên thực sự, sợ rằng Miên Miên hiện tại đã bị mất mạng rồi.
Ủa có gì đó kỳ lạ? Miên Miên đột nhiên phục hồi tinh thần, mũi tên bắn trúng nàng, thế chẳng phải, đêm nay nàng nên cùng…
Nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt căm hận bắn phá nàng tơi tả.
Nhìn nhìn lại tiêu trì, lúc này vẻ mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Chúng ta mau trở về…” Tiêu Trì lôi tay nàng đi ra ngoài, thanh lâu này có gì đó thật quỷ dị, mũi tên đó sao có thể vừa vặn bắn vào sau gáy Miên Miên cơ chứ.
Có âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu!