Trong phòng trên lầu hai, tứ phía dều chạm ngọc, phía đông đặt giường, lấy sa mỏng ngăn cách, mơ hồ có thể nhìn thấy màn che màu xanh thanh lịch trên giường, cách bố trí thật hư ảo.
Mỹ nhân buông Miên Miên đang giãy dụa xuống, lui lại mấy bước dừng trước mặt nàng, ánh mắt giống như đang ngắm vật cưng.
“Công tử, muốn uống chút rượu không?”
Mỹ nhân bưng từ trên bàn một bình rượu lê đã sớm chuẩn bị từ trước, tao nhã rót đầy hai chén, nháy mắt, mùi rượu hoa lê nhàn nhạt lan toả khắp phòng, mùi hương làm con người vui vẻ.
Nhưng Miên Miên nào có tâm tư quản rượu thơm hay không thơm, trên cơ bản nàng còn chưa phục hồi lại từ tình huống vừa rồi.
Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, sao cứ phải ép nàng làm chuyện kia?
Hơn nữa xem tư thế này, đêm nay không cùng nàng làm chuyệngì gì đó, nàng ta rất có thể sẽ cưỡng bức nàng không chừng.
Mấu chốt là, võ công của nàng còn rất cao, Tiêu trì lại bị bọn người kia cuốn lấy, hiện tại biện pháp duy nhất là lấy tĩnh chế động, xem có thể kéo dài thời gian hay không, nàng tin tưởng vào võ công của Tiêu Trì, đả bại những người đó không thanh vấn đề.
“Ha hả…Uống chút rượu trước…” Miên Miên ra vẻ trấn định ngồi xuống.
Mỹ nhân bưng chén ngọc, đưa cho Miên Miên “Công tử, rượu hoa lê này ấm thân khử hàn, thật thích hợp để thưởng thức lúc này.”
Miên Miên tiếp nhận ly rượu, ngửi một chút, một mùi hương tự nhiên tiến vào xoang mũi, nhẹ uống một ngụm, quả nhiên hương vị ngọt ngào thuần khiết.
Mỹ nhân cũng nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, gương mặt lộ ra màu hồng nhạt quyến rũ, nhìn Miên Miên, trong mắt đầy vẻ trêu đùa.
Miên Miên cảm thấy ánh mắt này quá kỳ quái, mỹ nhân kia mỗi lần nhìn nàng, đều như dã thú đang nhìn con mồi, mà biểu hiện của nàng ta hiện tại cứ như là đang chơi đùa với con mồi của mình.
“Thêm một chén…” Mỹ nhân lại rót đầy cho Miên Miên, thời điểm đưa rượu cho nàng, tay như cố ý như vô tình chạm nhẹ một cái.
Miên Miên như bị điện giật rụt tay về, nàng xem động tác vừa rồi chính là cố ý, đây là khiêu khích, sự khiêu khích hết sức trắng trợn.
“Ta lại kính chàng một ly.” Mỹ nhân bưng ly rượu, đen tối nhìn nàng, cười mê hoặc.
Miên Miên cảm thấy càng ngày càng không thích hợp, chỉ có thể nhận rượu, cũng không hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng ta, muốn nhìn ra manh mối gì đó.
Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
Mỹ nhân cười càng lúc càng giống yêu quái, bưng ly rượu lên, chậm rãi uống cạn.
Miên Miên cứ nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng ta uống từng chút từng chút rượu, rượu theo cổ họng ừng ực vài cái, mới vào trong cơ thể.
Miên Miên rốt cuộc nhìn không ra chỗ nào sai, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân bốc lên, cảm thấy nguy hiểm!
Mỹ nhân này, thời điểm nàng ta uống rượu vừa rồi, nàng rõ ràng thấy yết hầu nàng ta đang run rẩy, chỉ có nam nhân mới có yết hầu thôi mà.
Đồ khốn nhà ngươi dám lừa ta, chơi ta nửa ngày nay, trông tuyệt sắc như vậy, hoá ra lại là một tên nam nhân!