Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên kinh hãi đứng lên, lui về phía sau vài bước.
“Ngươi…là nam nhân?”
“Bé cưng, ngươi rốt cuộc đã nhìn ra.” Yêu Nhiêu vẫn ngồi như trước, bưng ly rượu lên, lại uống thêm một ly, khóe miệng mím chặt, ánh mắtchăm chú nhìn Miên Miên, tựa hồ như rất vừa lòng với biểu tình kinh ngạc của nàng.
Trên thực tế, tên hắn vốn không phải là Yêu Nhiêu, mà là Trà Long Tĩnh. (chika: Ầy, thế là hem phải anh TN ùi. Tiếc! Mờ sao tên anh nì giống tên trà dứa? =”=)
“Ngươi…ngươi vì sao lại cải trang nữ nhân?” Miên Miên suy nghĩ, nếu hắn là nữ nhân thật thì ít nhất sẽ không phát sinh cái chuyện gì gì kia, nhưng hắn lại là nam nhân, vậy thì đáng lo đây.
“Vì ta muốn ăn ngươi, ngươi ở khách điếm xem ta như nữ nhân, ta liền thuận theo ý ngươi, ngươi là nữ giả nam, ta là nam giả nữ, như vậy không phải xứng đôi sao?” Trà Long Tĩnh nói xong đứng lên, đi từng bước tới gần Miên Miên.
Miên Miên biết lần này mình đã bị chơi một vố thật đau, đụng phải một nhân vật quá nguy hiểm , hắn đã sớm nhìn ra nàng cải trang nam nhi.
Miên Miên từng bước lui về phía sau, mắt liếc về phía cửa sổ, nghĩ thầm, cùng lắm thì từ đây nhảy xuống vậy, dù sao ta cũng có khinh công.
Trà Long Tĩnh nhìn thấu ý nghĩ trong mắt nàng, khinh miệt cười, giơ ống tay áo lên xuất ra nội lực, tất cả các cửa sổ liền tự động khép kín.
Miên Miên vừa thấy không khỏi hoảng sợ, người này võ công cao không phải bình thường nha.
“Ngươi đừng lại đây…Ta với ngươi không quen không biết, ta chỉ vô tình nhận nhầm giới tính của ngươi, ngươi không được phép đối xử với ta như vậy, hơn nữa chính vẻ đẹp của ngươi khiến mọi người nghĩ ngươi là nữ nhân.”
Miên Miên từng bước thối lui đến chân tường, cho đến khi không còn đường để lui.
“Phải không? Bây giờ ta sẽ chứng minh cho nàng xem, ta rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân.”
Thân hình Trà Long Tĩnh nháy mắt vọt đến bên cạnh Miên Miên, giam nàng ở giữa hắn và bức tường, hơi thở ấm áp quấy nhiễu bên tai nàng, mang theo mùi hoa lê nhẹ nhàng.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, bằng hữu của ta sẽ đến cứu ta, nếu ngươi dám chạm vào ta, ta cam đoan, cả thanh lâu của ngươi ắt gặp tai ương!”
“A…Bé cưng, khẩu khí thật lớn a, vậy thử xem!” Hắn nâng cằm của nàng, “Cho ta nhìn xem khuôn mặt chân chính của nàng như thế nào.”
Nói xong, hắn kéo dây buộc tóc của nàng xuống, lại xóa đi lông mày cố ý tô vừa thô vừa đậm của nàng.
Không khí tựa hồ đông lại, Trà Long Tĩnh nhìn nàng, ngây người một lúc, hai má nàng tiếu hồng, biểu tình quật cường vừa thẹn vừa phẫn, làn môi bởi vì vừa uống rượu mà kiều diễm ướt át, cái cổ trắng nõn vì động tác của hắn mà tỏa ra hào quang mê người.(?)
Trà Long Tĩnh không chút nghĩ ngợi, cúi người, làn môi khẽ áp trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, dịu dàng mà thanh khiết bao trùm nàng, mang theo hương thơm hoa lê, hung hăng liếm mút cổ nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui