Mấy ngày trôi qua, Bùi Ứng Hồng cưới Lâm Sơ Tuyết.
Bùi gia tổ chức một bữa tiệc thật lớn, dù sao huynh ấy cũng là cháu đức tôn, nên rất náo nhiệt, trong nhà bày tất cả năm mươi sáu bàn, tân khách người đến người đi, bởi vị có quan hệ với Tư Đồ Tu, nên Tư Đồ Cảnh cũng đến chúc mừng, thực ra Tư Đồ Du cũng muốn đến, ai ngờ xảy ra chuyện của Tưởng Lân, khiến trong lòng hắn không vui, sợ gặp Tưởng gia cho nên chỉ đưa lễ vật tới.
Bùi Ngọc Kiều mang thai nên không lộ diện, chỉ đến lúc động phòng, nàng cùng mấy nữ quyến cùng nhau nhìn tân nương, trong đó có miệng của Bùi Ngọc Họa nói không ngừng, đùa giỡn làm cho khuôn mặt của Lâm Sơ Tuyết đỏ bừng, nên bị Bùi Ứng Hồng đủi hết mọi người đi. Mặc dù Bùi Ngọc Hoạ phàn nàn huynh ấy thấy sắc quên quên nghĩa, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Bởi vì nàng ấy rất hài lòng Lâm Sơ Tuyết, nghĩ đến Bùi gia không nhiều người, tương lai sau này có ca ca và tẩu tử khai chi tán diệp sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Đến ngày thứ hai, hai người ra kĩnh trà, nhìn rất hòa thuận, các trưởng bối đều cho lễ vật, cũng nhóm người ngang hàng nói chuyện, lúc đầu hai nhà là thân thích nên bây giờ thân càng thêm thân, giữa mọi người không có xa lạ gì, sau đó Bùi Ngọc Họa liền lôi kéo Lâm Sơ Tuyết chơi đùa với các nàng.
Trái lại, Lâm Sơ Tuyết là người thành thục ổn trong nói với các nàng: "Tỷ chỉ ở đây một lát thôi, bây giờ tỷ không còn là biểu tỷ của các muội, mà đã trở thành con dâu trong nhà, nào có đạo lý không hầu hạ bên cạnh trưởng bối đâu? Tỷ không được vào phòng chính, không được thăm hỏi mẫu thân, chắc là sẽ có phân công việc gì đó."
Bùi Ngọc Họa cảm thấy mất hứng: "Ngày đầu tiên, nhất định mẫu thân sẽ làm khó tỷ? Có muội ở đây, vậy thì nói chơi đùa với chúng muội đi."
"Người khác có trách hay không là một chuyện, nhưng tỷ phải tự mình làm tốt mọi chuyện." Lâm Sơ Tuyết rất có nguyên tắc, hoàn toàn không bị lời nói của Bùi Ngọc Họa mê hoặc, sau đó nhanh chóng tạm biệt.
Bùi Ngọc Họa hận không thể vò đầu bứt tai: "Tỷ ấy vẫn muốn làm cô nương tốt."
"Về sau, không phải muội cũng như vậy chứ." Bùi Ngọc Kiều trêu ghẹo nói: "Bây giờ, muội nên học hỏi tỷ ấy, để tránh sau này không thể thích ứng được."
Bùi Ngọc Họa phỉ nhổ nàng, bĩu môi nói: "Bây giờ xem ra, vẫn là tỷ tốt nhất rồi, mẹ chồng của tỷ đều ở trong cung, nên không cần mỗi ngày phải gặp mặt, với lại thân phận của Vương gia cao nhưng lại không khó hầu hặ." Nàng ấy ngừng một lát, chế nhạo cười: "Đúng rồi, tỷ viết thư cho đại tỷ phu rồi hả?"
Nghe muội ấy hỏi đến việc này, Bùi Ngọc Kiều vội vàng đứng lên: "Không có, mấy ngày nay tỷ rất bận."
Rồi nàng biến mất như một làn khói.
Bùi Ngọc Họa cười sau lưng nàng, thấy dáng vẻ giật mình của tỷ ấy, nhất định đã viết thư rồi.
Đi thẳng đến vườn phía đông, Bùi Ngọc Kiều mới dừng lại, Trúc Linh nói nhỏ: "Không thể không gặp người khác, nương nương tránh làm gì? Thê tử viết thư cho trượng phu, đây chính là đạo lý hiển nhiên mà."
Đúng là như thế, nhưng trước đây nàng luôn miệng nói không viết thư, kết quả vừa mới quay người, một ngày cũng không muốn trì hoãn liền vết thư cho chàng, nàng sợ bị Bùi Ngọc Họa giễu cợt, lại sợ muội ấy hỏi nàng trong thư viết cái gì, nên đành phải trốn, ngồi trên băng ghế đá trong vườn hoa, nàng từ nói một mình: "Không biết thư đã được đưa đến chưa."
Nhận được thư, không biết chàng thấy được sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Sẽ hồi âm lại cho nàng ư?
Nàng vô cùng mong đợi.
Phủ Vĩnh Bình quản lý địa bàn huyện Đại Khánh, hai huynh đệ Tư Đồ Tu và Tư Đồ Dập cùng nhau liên thủ, vừa mới bắt được thủ lĩnh đạo phỉ, nên hai người uống mấy chén rượu ăn mừng, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe nói Tri phủ phủ Vĩnh Bình treo cổ tự sát trong nhà lao, có thể đoán được hắn ta sợ tội tự sát, ngón tay Tư Đồ Dập gõ nhẹ mặt bàn, vừa trào phúng vừa kiêng dè nói: "Có thể làm một quan tứ phẩm trở thành như vậy, e rằng nhất định nhân vật này rất khó giải quyết."
"Phủ Vĩnh Bình chỉ là một địa phương hơi lớn, cũng không khó đoán lắm." Tư Đồ Tu uống một hơi cạn sạch rượu: "Chỗ này giao lại cho Tam ca, đệ đi gặp hắn."
"Được, nhưng không được xúc động, chờ huynh giải quyết công việc ở đây tốt sẽ tụ họp với đệ."
Đại sự trước mắt không cần tính toán chuyện quá khứ, mới có thể thuận lợi hoàn thành công việc, Tư Đồ Tu nhìn Tư Đồ Dập một chút, thầm nghĩ nói đến tài giỏi thì Tư Đồ Dập một giọt nước cũng không lọt phong cách hành sự biết tròn biết méo, chỉ tiếc gặp phải tên điên không cần mạng Tư Đồ Lan, nên cuối cùng cũng bị hắn liên lụy, nhắc đến thực đáng tiếc Chàng lên tiếng rồi quay người đi xuống tửu lâu.
Chàng tập trung nhìn, chính là vương phủ hộ vệ Trần Chính Vi đến.
Bàn tay vô ý thức nắm chặt cương ngựa, toàn thần đột nhien căng thẳng, chàng sợ nghe được tin xấu, giọng nói cũng trở nên hơi chát: "Vì chuyện gì mà ngươi đến đây?"
Trần Chính Vi lấy phong thư từ trong tay áo ra: "Lư quản gia phải tiểu nhân đến đây, là vì đưa phong thư Vương phi nương nương viết đến đây."
"Vương phi ư?" Chàng hơi giật mình, bàn tay từ từ thả lỏng, có chút không dám tin: "Nàng viết cho ta sao?"
"Dạ." Trần Chính Vi vì đưa thư nên mới đến đây.
Mã Nghị tiếp nhận, rồi cầm đưa cho Tư Đồ Tu đang ngồi ở trên cao.
Trên phong thư màu nâu nhạt được phong kín là sáu chữ viết to "Thân gửi Sở vương điện hạ, chàng nhìn một chút khóe miệng đều vểnh lên, đây đúng là chữ của nàng là do tự tay chàng dạy, nên tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, nhưng không biết tại sao chàng lại có cảm giác không giống thật, giống như đang nằm mơ vậy."'
Nàng, thực sự là nàng viết thư cho chàng ư?
Ngón tay vuốt nhẹ phong thư, thời gian trôi qua một chút, chàng mở phong thư ra, lấy ra tờ giấy viết thư màu vàng, phía trên là dòng chữ được viết chỉnh tề "Không biết Vương gia có thấy được lá thư này không, sợ lúc đó Vương gia đang trở về, thiếp vừa hi vọng Vương gia về chậm một chút thì có thể nhận được thư. Đây là lần đầu tiên thiếp viết thư, tổ mẫu, phụ thân đều chưa từng được thấy." Tư Đồ Tu thầm nghĩ, đều là nói nhảm, rồi nhìn tiếp xuống dưới: "Đứa bé của chúng ta thực sự có chuyển động." Ý cười lập tức xuất hiện, sẽ chuyển động thực ư? Đáng tiếc chàng không có bên cạnh.
Trên giấy viết thư cũng có viết "Đáng tiếc vương gia không lử bên cạnh."
Tựa như có thể nghe thấy nàng đang thở dài, nhưng nàng lại viết tiếp "Nếu đi làm việc, hi vọng vương gia có thể vạn sự thuận lợi, không cần vội vã trở về, trên người thiếp đều khỏe mạnh, chỉ là hơi nhớ chàng, sợ chàng bị thương, nếu như chàng có thời gian hồi âm, đừng quên báo một tin bình an cho thiếp"
Câu cuối viết "Thiếp nghĩ thiếp viết thư cho chàng thì cũng được tính là thê tử tốt? Mặc dù trong lòng thiếp rất muốn nhìn thấy chàng sớm, nhưng việc này không đúng, mỗi người đều phải quản lí chức vụ của mình, nếu làm xong mọi chuyện được giao thì mới có thể thích làm gì thì làm nấy, hi vọng Vương gia có thể làm tốt việc được giao, sau đó bình an trở về, thiếp ở kinh thành chờ chàng."
Xem xong, chàng chậm rãi gấp phong thư lại, cẩn thận đặt vào tay áo, phân phó Trần Chính Vi: "Ngươi ở lại đây, tối nay ta có hồi âm muốn ngươi lập tức đưa đến tay Vương phi."
Trần Chính Vi đáp ứng.
Tư Đồ Tu giơ roi ngựa lên, đánh vào người còn ngựa.
Tuấn mã rời đi như cung tên.
Ở trên lưng ngựa, chàng nhìn xuống sự mừng rỡ như điên tùy ý thoát ra từ trên người, giống như ngay lập tức có thể nở rộ thành bông hoa, nở dưới ánh mặt trời.
Thật xa, Mã Nghị có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của chàng.
Chủ tử vui sướng đến phát điên rồi, trong lòng hắn nghĩ, việc gì nương nương cũng từng làm, bây giờ nương nương mới viết một phong thư, mà chủ tử đã vui sướng như vậy, chỉ sợ lúc đứa bé được sinh ra thì sẽ được chủ tử sủng đến lên trời luôn. Hắn giơ roi ngựa, đuổi theo, vẫn nên tranh thủ thời gian cùng chủ tử giải quyết hết mọi việc ở đây thì mới có thể nhanh chóng trở về kinh thành.
Thấy sắp đến Trung thu, vì muốn mọi người nếm thử tuyệt chiêu của Tưởng đầu bếp, Bùi Ngọc Kiều sai ông làm rất nhiều bánh Trung thu bát bảo, nàng cũng rất thích ăn cái này, trước đó mỗi ngày nàng đều ăn rất nhiều mà vẫn không ngán, Thái phu nhân sợ ăn nhân bánh mặn nhiều quá không tốt, nên cách một ngày sẽ đổi sang táo đỏ, bánh trung thu nhân hạt sen, ngọt mà không ngán.
Ngày hôm đó đang ăn điểm tâm chiều, thì một nha hoàn vội vã chạy đến, giao cho Đinh Hương một vật, Đinh Hương nhìn một chút rồi vui vẻ kêu lên, nói với Bùi Ngọc Kiều: "Nương nương, nương nương, Vương gia hồi âm."
"Hả?" Bùi Ngọc Kiều đứng lên ngay lập tức.
Trúc Linh vội vàng đỡ nàng: "Nương nương, đừng vội."
Đinh Hương đưa cho nàng, cười nói: "Rất dày ạ."
Không phải chứ, Bùi Ngọc Kiều nhìn sang, quả nhiên là một cái phong thư rất dày, nàng đợi không kịp, muốn mở phong thư ngay, nhưng tay vừa để lên phong thư thì thấy dòng chữ, con mắt nàng nhìn chằm chằm mấy chữ đó: "Nương tử thân ái." Không giống như nàng viết là Sở vương điện hạ thấn ái, mà chàng trực tiếp viết nương tử.
Nàng nhịn không được cười, mặt đỏ ửng lên, vậy lần sau nàng có nên viết là tướng công thân ái không, nhưng chàng không sợ bị người khác thấy ư?
Thấy nàng cười ngốc nghếch, Đinh Hương nhịn không được thúc giục: "Nương nương, mau nhìn thư đi."
Nàng ử một tiếng rồi mở ra, đếm, có đến sáu tờ giấy viết thư, tất cả đều kín mít!
Chàng tại sao lại có thể viết nhiều như vậy?
Câu nói đầu tiên chính là "Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đầu tháng sau ta sẽ về."
Chỉ còn lại hơn nửa tháng.
Thiếu chút nữa nàng đã vui vẻ mà nhảy dựng lên, không có kéo dài mà nói rõ mọi chuyện thẳng thắng, nàng tiếp tực nhìn xuống, nhìn một lát, cả khuôn mặt nàng đều đỏ lên, khoát tay cho hai nha hoàn ui ra ngoài: "Các ngươi đừng ở đây ầm ỉ, ta sẽ từ từ xem, các ngươi không được vào."
Hai người nha hoàn đều cười trộm, rồi lần lượt lui ra ngoài.
Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, không thấy nàng có phản ứng gì, Trúc Linh nhẹ nhàng đi vào, đã thấy nàng nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi, trong tay còn đang nắm chặt thư, mặc dù sáu là thư rất dày, nhưng cũng không phải chỉ xem một lần, có thể là do xem rất nhiều nên mệt mỏi.
Thấy khóe miệng nàng vểnh lên, giống như đang trong mộng đẹp, Trúc Linh đắp chăn mỏng cho nàng, trong lúc vô tình khóe mắt liếc nhìn lá thư, trên dó có câu nói "Có mỹ nhân này, đã gặp sẽ không quên. Một ngày không thấy thì nhớ như điên."
Bùi Ngọc Kiều ngủ một giấc đến chạng vạng tối, đến phòng khách cùng mọi người ăn cơm, Thái phu nhân thấy khuôn mặt nàng đều rạng rỡ, bà đã biết Tư Đồ Tu viết thư đến, âm thầm buồn cười, còn nói không có bệnh tương tư, nhìn xem, mới đọc thư một cái đã vui vẻ rồi, nhưng trong lòng bà cùng vì nàng mà vu vẻ, chỉ mong tiểu phu thê này có thể mãu mãi tâm đầu ý hợp.
Ai ngờ đang ăn cơm, lại có người trong cung đến truyền lời, mời Bùi Ngọc Kiều vào cung, đây là lệ cũ của Hoàng gia, trung thu mỗi năm đều phải cùng nhau tề tụ, mà bây giờ Bùi Ngọc Kiều đã được bốn tháng, cái thai tương đối ổn định, chỉ cần tới lui cẩn thận một chút nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Thái phu nhân biết không thể thoát được chuyện này, sợ là Hoàng thượng và Hoàng hậu đều muốn gặp nó, dù sao cả hai người đều không ở Vương phủ.
Chỉ là Bùi Ngọc Kiều hơi bận tâm, đời trước Tư Đồ Tu không ở đây, nàng đến hoàng cung một chuyến thì đã mất mạng? Còn lần này thì sao?
Lúc gần đi, nàng hỏi Tố Hòa: "Vương gia nói ngươi biết võ công, ngươi thực sự có thể bảo vệ được ta."
"Đương nhiên."
"Nhưng trong cung không cho phép mang vũ khí."
Tố Hòa nghe vậy, tùy ý lấy nhánh cây dưới chân lên, rồi vung tay lên phía trước, nhánh cây đó liền cắm ngay vào thân cây, Bùi Ngọc Kiều trợn mắt há hốc mồm, nếu cái này cắm vào trên người, nhất định rất ghê gớm.
Nàng siết chặt bàn tay: "Vậy ngươi phải theo sát ta, mặc kệ có cái gì muốn đả thương ta, ngươi nhất định phải ngăn lại." Nghĩ đến độc rắn đó: "Dù việc liên quan đến tính mạng ngươi cũng không được chùn bước.
Nàng nhất định phải bảo vệ mình và đứa trẻ, chờ chàng trở về!