Trước kia, Tố Hòa đã được Tư Đồ Tu phân phó, dù không có mệnh lệnh của Bùi Ngọc Kiều, thì cũng không được rời khỏi nàng nửa bước, bây giờ nghe Bùi Ngọc Kiều nói vậy, nàng ta càng cảm thấy kì lạ, chắc là có người muốn hại tính mạng Vương phi. Nàng ta nghĩ lại, nàng ta làm ám về mấy năm nay, có việc gì bẩn thỉu mà chưa thấy qua, những người hoàng thân quốc thích này, bên ngoài nghiêm chỉnh bên trong che dấu dơ bẩn, cũng không biết ở sau lưng đã làm bao nhiêu chuyện xấu.
Nàng ta càng nâng cam thêm hai mươi phần tinh thần.
Bùi Ngọc Kiều ngồi trong kiệu, nàng ta ở bên cạnh đi bộ, trên đầu mang theo tám cây trâm gỗ sắc nhọn, trong tay áo cất giấu mấy chục ám khí, lúc vào cung cũng đi theo bên cạnh nàng giống như linh miêu bảo vệ chủ, vừa nhạy cảm vừa mạnh mẽ.
Đến cửa điện Khôn Ninh cung, Trúc Linh và Đinh Hương càng cẩn thận đỡ nàng đi vào.
Đi được vài chục bước, nghe thấy bên trong hỏi khẽ: "Là Sở vương phi hả?"
Giọng nói nhàn nhạt bên trong lộ vẻ cao quý, lại không thiếu nét mềm mại của nữ nhi, Bùi Ngọc Kiều nhận ra, cũng không kinh ngạc, xoau người cười nói: "Dì." Mặc dù bình thường không được gặp Tư Đồ Huyền Nguyệt, nhưng đến Trung thu, thỉnh thoảng bà sẽ được mời đến, giả sử nếu Hoàng hậu mời nàng đến, thì có thể sẽ gặp mặt.
Ánh mắt của Tư Đồ Huyền Nguyệt rơi vào bụng nàng, đã được năm tháng, bà hơi hoài nghi, bà nói: "Cẩn thận một chút, đến đây, ta đỡ con."
Bùi Ngọc Kiều hơi giật mình.
Bởi vì Tư Đồ Huyền Nguyệt tài hoa hơn người, nên quen tự phụ cao ngạo, cho nên lúc ở kinh thành, cô nương nào được bà khích khen ngợi một câu thì sẽ vinh dự vô cùng, mà trong ấn tượng của àng, bà không hề thân cận với bất kì người nào trong cung, nói là nói tụ họp, nhưng bà luôn đơn độc ngồi một mình, cũng không nói chuyện với người khác, nàng nhớ rõ, có lần Hứa quý phi hỏi bà cái gì, Tư Đồ Huyền Nguyệt giống như không nghe thấy khiên Hứa quý phi rất xấu hổ, nhưng trên thực tế, bà chỉ nói với Vi thị nhiều nhất hai câu.
Như vậy có thể thấy trong lòng bà Vi thị còn có mấy phần mặt mũi, nhưng bây giờ bà lại muốn đỡ nàng.
Nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tư Đồ Huyền Nguyệt đã đỡ cánh tay nàng, ngón tay thon dài, lực nắm không nhẹ không nặng, đỡ nàng đi về phía trước."
Nàng vội vàng nói: "Cảm ơn."
Tư Đồ huyền nguyệt nhẹ giọng cười một tiếng: "Cám ơn gì chứ, con đã gọi ta một tiếng dì, ta nên chăm sóc con một chút."
Hai người cùng đi vào, Vi thị thấy Bùi Ngọc Kiều đều cười rộ lên, bà ôn nhu nói: "Không cần hành lễ, cẩn thận một chút, con ngồi bên cạnh ta đi." Để nha hoàn sắp xếp chỗ ngồi, Tư Đồ Huyền Nguyệt và Bùi Ngọc Kiều một trước một sau ngồi phía dưới bên trái Hoàng hậu, trong lòng Bùi Ngọc Kiều lo sợ bất an, nghĩ thầm, quả thật là Tư Đồ Tu nói đúng Hoàng hậu muốn lôi kéo chàng, nên mới đốt xử với nàng tốt như vậy."
Ngồi phía đối diện là Tiết Quý Lan cười nói: "Mẫu hậu thật quan tâm đến Thất đệ muội, bất quá Thất đệ muội thật có phúc lớn, có hài tử nhanh như vậy, hình như đều sớm hơn mấy người chúng ta."
Viên Diệu Huệ nghe nàng ta nói như vậy liền không vui.
Thấy nàng cúi đầu uống trà, Chu Mân bởi vì Tư Đồ Lan, nên thấy ai cũng không vừa mắt, chỉ cảm thấy ai cũng sống tốt hơn nàng ta, liền cầm tay Viên Diệu Huệ thân thiết, cười một tiếng: "Thực ra thì rất sớm đấy, chỉ là tỷ cũng không trông cậy quá nhiều, trời sinh tướng công của muội rất phong lưu nhưng mà Ngũ đệ muội, làm sao muội còn chưa có? Nghe nói Ngũ đệ tâm tâm niệm niệm muốn cưới muội, chắc hẳn phải nhanh có tin vui chứ."
Nếu mà Tư Đồ Lan cũng có tấm lòng kia đối với nàng, mỗi ngày đều quấn quýt cùng nhau một chỗ, làm sao không có hài tử cho được?
Trong lòng Viên Diệu Huệ nóng nảy, hết chuyện để nói rồi hả, lúc nàng ta biết Bùi Ngọc Kiều có hài tử, đã rất so đo rồi, hận không thể mình cũng nhanh chóng có con, khiến Tư Đồ Cảnh càng sủng ái nàng ta, ai ngờ đến bây giờ vẫn chưa có gì, lén mời đại phu đến xem, nói thân thể nàng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, có thể nói chỉ do may mắn. Nhưng lời này nói ra khiến nàng ta khó chịu, nếu tranh luận với Chu Mân thì sẽ rất mất mặt.
Còn Vi thị nhìn Chu Mân không tốt lắm, thản nhiên nói: "Lan nhi không có quy củ, con phải khuyên nhủ nhiều hơn một chút, thỉnh kinh nghiệm của tẩu tử và muội muội.
Ý là đang trách nàng ta? Rõ ràng tính tình Tư Đồ Lan không tốt, đó là bản tính trời sinh, sao lại trách trên đầu nàng ta chứ?
Chu Mân tức giận muốn điên lên, chỉ nhìn mẹ chồng Hoàng hậu trước mắt, nhưng nàng không có gan lớn cãi lại, nên trầm mặt cúi đầu chỉnh ống tay áo.
Viên Diệu Huệ nhếch miệng, nghĩ đến tính tình của Tư Đồ Lan kia, không có người nào thích, chính Vi thị cũng nhìn không thuận mắt, Chu Mân này còn biết sống chết, tự nhiên lại thích nói bậy, thật khiến người ta chán ghét, ánh mắt nàng nhìn vào Bùi Ngọc Kiều, chỉ thấy nàng nhỏ giọng nói chuyện với Tư Đồ Huyền Nguyệt, rồi nhìn bụng nàng, hình như hơi bự, qua mấy tháng nữa là có thể sinh rồi, nghe nói còn là đối thủ của con nàng ta! Lần này Tư Đồ Tu và Tư Đồ Dập cùng đi phủ Vĩnh Bình, nghe Tư Đồ Cảnh nói, lập công là chuyện ván đã đóng thuyền, hai người họ thật đúng là thuận buồm xuôi gió.
Duy chỉ có nàng và Tư Đồ Cảnh dấn thân vào đầm lầy, hoàn toàn không có cách nào khác, ngay cả Hứa quý phi còn bị xuống chức thành Hứa tiệp dư, nghe nói từ lúc đó Hoàng thượng chưa từng đến gặp bà.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Tư Đồ Cảnh cũng mất đi năng lực tranh giành ngôi vị Thái tử!
Nàng ta lo lắng, đang suy nghĩ lung tung, rồi thấy mấy vị công chúa, trưởng công chúa lần lượt đến, Tư Đồ Hằng Thành cũng xuất hiện, đầu tiên hỏi thăm Bùi Ngọc Kiều, nghe nói tất cả đều khỏe mạnh, trước mặt mọi người ban thưởng lễ vật, còn nói sẽ suy nghĩ thật kĩ tên tôn nhi!
Mơ mơ hồ hồ lại có không ít vàng bạc châu báu, tơ lụa. Bùi Ngọc Kiều vội vàng tạ ơn.
Mọi người cùng xem ca múa, ăn xong món ăn, các nữ quyến cùng Vi thị đi ra ngoài điện đứng sau đài bái nguyệt đã được chuẩn bị trước bái nguyệt.
Huân hương nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí, Bùi Ngọc Kiều nhớ đến bái nguyệt cầu nguyện, lúc trước nàng ngu ngốc, chưa từng cầu cho tướng công, đời này đầu óc nàng đã thông minh, nhưng lần đầu tiên đến ngày trung thu, không có biện pháp bị Tư Đồ Tu ép gả cho chàng, nói đến đó cũng là một duyên phận nan giải, bây giờ rốt cuộc nàng cũng không cần đi cầu có được tướng công như ý, nàng đã có hài tử và cha bé.
Nàng sờ lên bụng, nói khẽ: "Con à, phụ cha con bình an trở về, sau đó qua mấy tháng, con có thể nhìn thấy mặt cha."
Dường như cảm giác được giọng nói của nàng, đứa bé hơi đạp đạp, trên mặt nàng đều vui vẻ.
Viên Diệu Huệ đi đến nhẹ giọng hỏi: "Đang cười cái gì thế, chắc là có chuyện gì vui hả?"
"Ừm." Nàng cười nói: "Chẳng mấy chốc vương gia sẽ trở về, một nhà chúng ta được đoàn tụ, đương nhiên là việc vui rồi."
"Đúng vậy không, thật đáng mừng." Ánh mắt Viên Diệu Huệ liếc nhìn Tư Đồ Huyền Nguyệt, giọng nói càng nhỏ: "Tỷ thấy quan hệ giữa muội và trưởng công chúa thật tốt a."
"Bà chính là dì, nhưng cũng không quen thân lắm."
"Tỷ nghe nói, bà là tiếp thiếp bên ngoài của Hoàng thượng." Viên Diệu Huệ nói: "Khó biết là thật hay giả? Muội có biết không?"
Bùi Ngọc Kiều luôn luôn hiếu kì về Tư Đồ Huyền Nguyệt bí mật này, lúc đầu là nghe lén Chu Mân nói chuyện, bây giờ lại nghe Viên Diệu Huệ nói, mà lại nói càng rõ ràng, khiến nàng khiếp sợ không thôi, Tư Đồ Huyền Nguyệt là tiểu thiếp bên ngoài của Hoàng Thượng thật ư? Nhưng hai người họ không phải là đường huynh muội sao. Tâm nàng hơi loạn, nhưng rất nhanh sau đó liền tấn tĩnh lại, đó là việc của Tư Đồ Huyền Nguyệt không có quan hệ gì với nàng.
Bây giờ việc nàng phải làm là bảo vệ tốt hài tử và tính mạng của mình, cười một cái nói: "Chúng ta quan tâm chuyện này làm gì, có rất nhiều người bên ngoài một vẻ sau lưng một vẻ? Muội không thèm để ý đến đâu!"
Nàng sẽ không hiếu kì mà đi hỏi người ta đâu.
Với lại, Tư Đồ Huyền Nguyệt đã từng giúp nàng, không phải trong kinh thành lúc đó có rất nhiều người không tin nàng thông minh hơn ư? cho nên Tư Đồ Huyền Nguyệt làm vậy thì sao, nàng sẽ không quan tâm.
Viên Diệu Huệ hơi ngượng ngùng, đương nhiên không nhắc lại nữa.
Bái nguyệt xong, Vi thị sợ Bùi Ngọc Kiều mệt nhọc, nên lúc gần đi căn dặn nàng mấy câu, sau đó nào nàng trở về, rồi cùng Tư Đồ Huyền Nguyệt ngồi ở nội điện nói chuyện, Vi thị vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vui vẻ hay tức giận, nói với Tư Đồ Huyền Nguyệt: "Ngươi có biết bây giờ ta mời ngươi đến là có chuyện gì."
Từ trước đến nay Tư Đồ Huyền Nguyệt đều mắt cao hơn đầu, nhưng trước mặt Vi thị, bà ngoài ý muốn kính cẩn nghe theo, gật đầu nói: "Có lẽ là vì Uyên nhi."
"Hắn chỉ nhỏ hơn ngươi hai tuổi, năm đó lúc ta thấy ngươi, cũng đối đãi với ngươi như nữ nhi." Vi thị nói đến đây thì không nói thêm được, nếu là tiện nhân Hứa quý phi thì không sao, bà có thể hận bà ta đến tận xương tủy, nhưng Tư Đồ Huyền Thành thì khác, lúc trước Tư Đồ Hằng Thành thích bà ta, nhưng bà ta lại khăng khăng chọn công tử nhà họ Hứa, mặc dù bà cũng từng hận, nhưng mà Tư Đồ Hằng Thành có rất nhiều mỹ nhân trong hậu cung, bà có thể hận hết được sao? Cảm tình của bà đói với Tư Đồ Hằng Thành rất phức tạp, chỉ vì con ruột, nên bà đành nguyện ý đi cầu Tư Đồ Huyền Nguyệt.
Tư Đồ Huyền Nguyệt trầm ngâm một lát: "Thực ra, Hoàng thượng cùng có ý đó, nương nương, người nên cho Hoàng thượng thêm chút thời gian."
Vi thị vui mừng, xem ra mấy năm nay ẩn núp không phải là không có tác dụng, Tư Đồ Hằng Thành vẫn dao động.
Hai người đang nói chuyện, một cung nhân từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: "Nương nương, Sở vương phi nương nương bị người khác quấy rối, suýt nữa đã xảy ra chuyện."
"Cái gì!" Vi thị kinh hãi, rõ ràng lúc Bùi Ngọc Kiều rời đi, thậm chí bà đã phải cung nhân tự mình đưa tiễn.
Làm sao có thể xảy ra chuyện này được?
Tư Đồ Hằng Nguyệt cũng đứng lên, dò hỏi: "Suýt nữa, nghĩa là còn chưa xảy ra chuyện gì hả?"
"Dạ, dạ, chỉ..." Cung nhân lắp bắp: "Có người chết, bên cạnh Thường Ninh công chúa nuôi mèo quế chi."
Thường Ninh công chúa chính là con gái ruột của Vi thị, tính tình ngang ngược, bà xác nhận trong cung có nuôi mèo, mà trong lúc con mèo kia đang được sủng ái thường xuyên đâm mạnh vào, Vi thị nghĩ thầm, nếu thực sự là do con mèo kia gây ra tai họa? Mặt bà liền biến sắc, nếu Bùi Ngọc Kiều xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không có đứa bé, không biết hậu quả sẽ như thế nào: "
Bà vội vàng đi qua đó.
Giờ phút này Bùi Ngọc Kiều đang đứng trong màn đêm, ánh mắt nhìn về phía trước, cũng không nhìn đến người đang nằm ở bên chân, nàng nhẹ giọng hỏi Tố Hòa: "Người này đến đây tìm mèo, hay là cố ý đến đụng vào ta?"
Căn bản lúc đó nàng không thấy rõ, chỉ nghe thấy phía xa có người khẽ gọi meo meo, liền biết đó là con mèo, ai ngờ trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt nàng, nếu không phải nàng luôn cảnh giác, nếu không phải Tố Hòa quyết định nhanh, chưởng một chưởng, e rằng nàng đã bị đụng vào bụng.
Như vậy, nàng sẽ té một cái, như vậy còn có thể giữ được đứa bé ư?
Nghĩ đến đó nàng liền sợ hãi, đến múc sắc mặt nàng trắng bệch.
Tố Hòa thản nhiên nói: "Đương nhiên là cố ý rồi, hoàn toàn lao về phía nương nương."
Nhưng vừa rồi nghe những cũng nhân nói, người này là cung nhân của Thương Ninh công chúa, theo lý thuyết, Thường Ninh công chúa không nên nhắm vào nàng? Không không, nàng không được đần như vậy, trong lúc nhất thời nàng đều rối cả lên, nếu Tư Đồ Tu ở đây, chàng sẽ làm như thế nào?
Ngay lúc này, Vi thị chạy đến, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa nhìn Bùi Ngọc Kiều vừa nhỏ giọng hỏi: "Con không sao chứ? Mau mau mời Thái y đến xem."
"Con không sao." Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: "Mẫu hậu, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, người đó vì tìm con màu nên đến nơi này, Tố Hòa vì bảo vệ con nên đẩy nàng ta, không biết làm sao, chắc là đụng vào bậc thang, xin mẫu hậu tha lỗi. Với lại, còn không muốn để thái y xem, con muốn về nhà."
Chắc chắn bất kì nơi nào đều an toàn hơn so với hoàng cung.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, chỉ nói là hiểu lầm, Vi thị kinh ngạc, người bên ngoài không nói như vậy, bây giờ nàng mới phát hiện đây rõ ràng là một người thông minh.
Bà cười cười cười nói: "Nếu không có chuyện gì, vậy thì mau trở về nghỉ ngơi đi, Quế Chi lỗ mãng, dám đụng vào con, cũng nên chết đi."
Bây giờ bà tự mình nhìn Bùi Ngọc Kiều lên kiệu đi ra ngoài, lúc trở lại Khôn Ninh cung, sắc mặt tràn đầy lạnh lẽo, nghiêm nghị nói: "Mau tra rõ chuyện này, ruốt cuộc là ai sai Quế Chi, bí mật tra rõ cho ta."
Bùi Ngọc Kiều trở lại Hầu phủ, rất mệt mỏi chỉ nói với trưởng bối mấy câu, nhưng việc liên quan đến Quế Chi thì một câu cũng không nói, liền trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ vào cửa ra vào Tố Hòa đang lề mề không bước vào.
Khóe miệng Tố Hòa mím chặt, chắc là vừa rồi bị hù dọa không nhẹ, nhưng nàng ta lại có thể trấn tĩnh như thế đã không dễ rồi, nàng ta cười một cái: "Người mau đi ngủ đi, em sẽ trông cửa cho người."
"Luôn nhìn chằm chằm ư?" Nàng hỏi, sau đó nàng nhìn thấy Tố Hòa ra tay, như sấm như điện đều không thấy rõ, rồi ngã trên mặt đất.
Thật là lợi hại!
Tố Hòa tựa vào khung cửa, hai tay ôm trước ngực, miễn cưỡng nói: "Khi nhìn thấy mặt trời mọc sẽ ngừng? Nương nương yên tâm, em chính là đang ngủ, nhưng nếu có động tĩnh gì thì không thể thoát khỏi lỗ tai em."
Bùi Ngọc Kiều vui vẻ, đi qua kéo ống tay áo của nàng ta: "Tốt quá, cảm ơn ngươi, ban ngày sẽ cho ngươi ngủ bù." Vì biểu hiện lòng biết ơn, nàng lấy hai khôi bánh từ trong tay áo ra: "Nửa đêm đói bụng thì ăn."
Tố Hòa dở khóc dở cười: "Cám ơn." Lấy ra một khối bỏ vào miệng.
Có cao thủ chăm sóc, nên bây giờ một chút Bùi Ngọc Kiều cũng không sợ, dù sao không thể kêu cha đến đây xem, nàng cũng không muốn người nhà lo lắng cho nên mới không nói gì.
Nàng nằm trên giường, lấy thư ở dưới gối đầu của Tư Đồ Tu viết ra xem, thầm nghĩ hôm nay nàng làm rất khá, nếu chàng ở đây nhất định sẽ khen nàng, nàng cười tủm tỉm nhét thư vào chỗ cũ, rồi an tâm ngủ thiếp đi.