Mùng 5 tháng 9, Tư Đồ Tu trở về kinh thành.
Cung Càn Thanh, Tư Đồ Hằng Thành đi qua đi lại trong điện, vô cùng tức giận nói: "Trẫm niệm tình Hàn La vất vả làm việc có công lao, đem hiệu Nam An Hầu đổi thành Võng Thế cha truyền con nối, cho hắn đại trạch của Vĩnh Bình phủ. Hắn lại dựa vào vinh quang của mình mà làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược! Suốt bảy năm trời, hắn đã là vua một cõi, ức hiếp muôn dân trăm họ mà trẫm không hề hay biết, những quan viên kia mắt mù, tai điếc hết cả rồi à? Lẽ nào lại như vậy, may mà hai người các con đến đó chém hắn, đây là đánh vào tận hang ổ của rắn độc." Nói xong, vẫn còn thở hồng hộc.
Tư Đồ Dập vội nói: "Phụ hoàng một ngày bận trăm công nghìn việc, sự vụ của Hoa quốc từ lớn đến nhỏ, chỗ nào cũng có việc cần người quan tâm, xử lý? Nhiều việc như vậy, tất nhiên sẽ có kẽ hở. Các quan viên không dám tố cáo hắn là vì Hàn La tâm ngoan thủ loạt, dùng tính mạng của cả dòng họ để áp chế họ.
Tư Đồ Hằng Thành bỗng nhiên hất đổ chung trà trên bàn: "Các đại thần trong triều mà cũng bị tiểu nhân uy hiếp sao? Tại sao lại không bẩm báo với trẫm? Chẳng lẽ, trẫm không thể bảo vệ bọn họ thật chu toàn sao à?"
Hai huynh đệ liếc nhau nghĩ thầm, tuy phụ hoàng anh minh, cơ trí nhưng có câu nói trời cao hoàng đế ở xa, cho dù là hoàng đế thì có thể làm gì, chuyện bất bình trong thiên hạ này còn nhiều lắm, Tư Đồ Tu khom người nói: "Nhi thần cho rằng, Hàn La có thể một tay che trời chắc chắn có quan hệ với việc Đô Sát Viện làm việc tắc trách. Tuy phụ hoàng thành lập mười ba nhóm Giám Sát Ngự Sử để giám sát quan viên ở các nơi, nhưng những quan viên này ở Vĩnh Bình phủ đã không hoàn thành nhiệm vụ người giao cho. Nhi thần thậm chí còn nghe nói, trong số các quan Ngự Sử ở khắp nơi có nhiều người nhận hối lộ, cấu kết với tham quan vô lại làm nhiều việc xấu. Bây giờ, chúng ta diệt trừ được Hàn La cũng chưa là gì cả?"
Nghe được chuyện này, Tư Đồ Dập giật mình, thật không ngờ Tư Đồ Tu giải quyết xong Vĩnh Bình phủ vẫn còn muốn tiếp tục tạo nên sóng gió, muốn đối đầu với toàn bộ Đô Sát Viện !
Con người hắn từ trước đến nay đều rất khiêm tốn, làm việc gì cũng chừa lại đường lui cho mình, chuyện đã giải quyết xong rồi thì thôi, nhưng đệ đệ này của mình. Haizz, chẳng trách Tư Đồ Lan lại muốn diệt trừ hắn, kiếm đã ra khỏi vỏ tất sẽ lộ ra sự sắc bén, nhưng phụ hoàng là một người hòa nhã, chưa chắc đã thưởng thức tác phong làm việc truy xét đến tận cùng này của hắn.
Tư Đồ Dập cười nói: "Thất đệ, mọi chuyện đều phải giải quyết từ từ, dục tốc bất đạt."
Ý kiến của Tư Đồ Tu lại hoàn toàn trái ngược: "Rèn sắt khi còn nóng."
Tư Đồ Hằng Thành đưa tay day day mi tâm, chỉ dựa vào một tên Hầu gia như Hàn La đã có thể khống chế Vĩnh Bình phủ, còn khuyến khích các quan viên cùng nhau quyên góp ngân lượng để cứu trợ thiên tai đã nằm ngoài dự liệu của ông . Có một số quan viên mục nát, suy đồi về phẩm chất đạo đức khiến không ít bách tính phải chịu khổ! Ông chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi là làm một vị minh quân, hôm nay đã phải nhận một đả kích lớn, cau mày nói: "Các con lui xuống trước đi."
Hắn cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng, lúc trước, Đô Sát Viện do Hứa Hầu gia quản lý, sợ rằng ông ta đã sắp xếp rất nhiều môn đệ, bằng hữu vào đây, bây giờ chắc đã một tay che trời rồi, những chuyện xấu làm ở bên ngoài chắc chắn là do mục nát từ bên trong mà ra. Có lẽ cần phải làm theo đề nghị của Tư Đồ Tu chỉnh đốn lại Đô Sát Viện thật tốt, nhưng động tới cả một cái nha môn lớn như vậy không khỏi gây ra hỗn loạn, ông cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Hai huynh đệ biết phụ hoàng còn chưa hạ được quyết định , lập tức liền lui ra ngoài.
Tư Đồ Dập cười vỗ vỗ vai Tư Đồ Tu nói: "Ta nói này Thất đệ, ở ngoài thì đệ lúc nào cũng nhớ đệ muội, bây giờ về đến kinh thành lại còn muốn thêm chuyện của Đô Sát Viện nữa à? Tranh thủ thời gian mà về nhà nhạc phụ nhạc mẫu đón đệ muội về vương phủ đi."
Tư Đồ Tu cười lên: "Đã về kinh thành rồi thì không vội, sớm muộn cũng sẽ gặp thôi."
Tư Đồ Dập chậc chậc hai tiếng: "Tiểu biệt thắng tân hôn, ta cũng không nói nhiều với đệ nữa, phải về gặp nương tử với Chương nhi đây, tạm biệt." Nói xong, hắn liền quay người bước đi. Tư Đồ Tu ra đến cửa cung liền tung người lên ngựa, vung roi chạy thẳng hướng Bùi gia.
Nghe nói hắn đã trở về, đang nói chuyện với tổ phụ tổ mẫu ở phòng khách, trái tim Bùi Ngọc Kiều vui mừng đập rộn ràng, vội vàng đi giày thêu mềm mại, vịn lấy Trúc Linh, Đinh Hương đi ra ngoài. Con đường này bình thường ngắn ngủn, vậy mà lúc này dường như dài ra, đi mãi mà không hết, nàng liên tục nói: "Nhanh lên, nhanh lên, các ngươi sao còn đi chậm hơn cả ta!"
Còn không phải sợ nàng ngã sao, Trúc Linh vội vàng nói: "Đã rất nhanh rồi ạ, nương nương đừng nóng vội, vương gia đã ở trong phủ rồi, còn sợ không gặp được sao?"
Bùi Ngọc Kiều mặc kệ nàng, chỉ mải bước đi. Vừa ra khỏi cửa hình mặt trăng liền nhìn thấy có một người đang đi tới, người đó mặc cẩm bào màu tím, từng đám mây trên vạt áo được thêu bằng chỉ vàng và kim tuyến thật sống động, lấp lánh ánh sáng như lúc nào cũng có thể bay lên. Nàng bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hắn, gương mặt giống hệt với mỗi giấc mơ nàng từng mơ, tuấn nhã, cao quý không gì sánh được .
Nàng đột nhiên khóc, nước mắt đua nhau rơi xuống, chân cũng mềm nhũn không đi nổi nữa. Hắn dứt khoát bước tới, đưa tay ôm lấy nàng, ôn nhu trách mắng: "Nhìn thấy ta không phải chuyện vui à, khóc cái gì mà khóc?" Nghe hắn nói vậy, nàng càng khóc to hơn, hai cánh tay đang ôm eo hắn siết thật chặt , dường như nàng sợ chỉ cần buông tay ra hắn sẽ lại đi mất.
Hắn cười cười, đưa tay vuốt tóc nàng, ánh mắt dừng trên bụng nàng: "Quả nhiên rất lớn, giống với những gì mà ta tưởng tượng ."
Bụng nàng đã nhô lên rồi, rất dễ dàng nhận ra. Nàng nóng lòng muốn thông báo cho hắn biết, mặc kệ nước mắt còn đầy trên má, chỉ vào bụng mình nói: "Con sẽ động đấy!"
"Nó thường xuyên động đậy à?" Hắn dán tay lên bụng nàng nói.
"Không phải, thỉnh thoảng mới động thôi, cử động nhiều sẽ mệt mỏi đó." Nàng nói tiếp: "Nhưng lúc ta mới ăn xong, hắn sẽ động đậy nhiều hơn, chắc là cũng đang ăn."
"Vậy ta chờ nàng ăn rồi lại sờ." Hắn nâng mặt nàng lên, tinh tế, chăm chú quan sát.
Nàng béo lên, khuôn mặt tròn trịa càng giống một chiếc bánh bao lớn, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp, làn da trắng mịn lại lộ ra chút hồng hào trông giống như một nàng búp bê vô cùng đáng yêu. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một chút, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua, xúc cảm mềm mại ấy thấm sâu vào tận đáy lòng, khiến máu toàn thân đều nóng lên. Hắn tưởng nhớ cảm giác này biết bao nhiêu, giờ phút này đưa tay ôm nàng vào trong ngực, tất cả nỗi nhớ thương đều được lấp đầy, hắn lại cúi đầu hôn nàng một lần nữa."
Nàng ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn, chưa bao giờ nhiệt tình như vậy. Ngay cả cơn gió nhìn thấy cũng phải thẹn thùng, không phát ra chút tiếng động nào, trong không gian chỉ có hai người họ, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, biểu đạt sự yêu thích, nhớ nhung không muốn xa rời của hai người họ.
Nàng mặt đỏ tim đập, vội vàng thở dốc, hôn đến đầu lưỡi tê dại, có chút đau nhức, hắn mới chậm rãi buông nàng ra.
"Vừa rồi tổ mẫu nói với ta là nàng mắc bệnh tương tư, bảo ta mau đến đây, ta vẫn chưa nói với người được mấy câu." Hắn không quên trêu chọc nàng: "Có thật như vậy không, vì vậy mà nàng viết thư cho ta đúng không?"
Nghe vậy, mặt nàng lại càng đỏ như tôm luộc, nghĩ thầm sao tổ mẫu lại có thể nói như vậy chứ, trên mặt không muốn thừa nhận chuyện này, quệt miệng nói: "Người lại xuyên tạc rồi, ta rất tốt mà, không có bệnh tật gì hết!"
"Vậy sao nàng lại viết thư?"
"Thế ta không được viết thư cho chàng à?" Nàng trợn mắt nói: "Thê tử viết thư cho trượng phu của mình không phải là chuyện rất bình thường à?"
Tư Đồ Tu nhìn nàng thẹn thùng, nhẹ giọng cười.
Nàng hỏi: "Chàng đã ăn cơm chưa? Bây giờ chính là buổi trưa đấy!"
"Ta chưa ăn."
"Đi, đi đến chỗ ta ăn cơm." Nàng nắm chặt tay hắn, kéo hắn đi theo.
Sợ hắn ở Vĩnh Bình phủ không được ăn ngon, Bùi Ngọc Kiều dặn phòng bếp nấu cả một danh sách thật dài những món ăn mà hắn thích. Tư Đồ Tu nhìn thấy liền cười: "Nhiều món ăn thế này, chúng ta có thể ăn hết được không, lượng ăn của nàng bây giờ lớn như vậy cơ à? Cứ như vậy, bản vương cũng không nuôi nổi nàng đâu."
Bùi Ngọc Kiều trừng hắn: "Đúng là lòng tốt không được báo đáp, tất cả đều là cho chàng ăn. Chàng nhìn mình xem đã gầy đi bao nhiêu, trước khi đi ta đã bảo chàng mang theo đều bếp mà không nghe!" Mặc kệ lãng phí thế nào, dù sao lâu lắm rồi mới có một lần, nàng lại sai nô tỳ đến phòng bếp thúc giục.
Thấy nàng quan tâm mình như vậy, Tư Đồ Tu cảm thấy ấm áp , đưa tay kéo nàng đặt lên đùi mà ôm, hai cánh tay vòng lấy eo nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng mà hắn thương nhớ đã lâu. Hắn đem cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, hơi nhắm mắt lại, mọi mệt mỏi trải qua trên đường đi đều tan biến, trong lòng là một cơ thể mềm mại, mặc dù có bụng bầu nhưng đối với hắn mà nói vẫn rất nhỏ nhắn xinh xắn. Bàn tay không tự chủ mà chậm rãi vuốt ve lên trên.
Mặc dù các nô tỳ đã biết điều tránh đi từ trước, nhưng nàng vẫn bị hành động bất ngờ của hắn vẫn khiến nàng hơi hoang mang, rối loạn. Cái tay của hắn không thành thật, đồ trên người hắn cũng không thành thật, ở dưới người đâm nàng thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Nàng bị dọa nói: "Bây giờ không thể được." Còn chưa có ăn cơm mà, với lại hắn vừa từ Vĩnh Bình phủ trở về, biết đâu lát nữa tổ phụ lại muốn nói chuyện với hắn thì sao, ai biết được.
Tư Đồ Tu cười cười, khẽ cắn vành tai của nàng: "Cái gì không được, bản vương có nói muốn làm chuyện gì à?"
Nàng buồn bực không thèm để ý tới hắn, ngọ nguậy muốn đi xuống. Hắn lại ôm lấy eo nàng không buông, hôn lên cổ nàng, may mà phòng bếp đã nấu xong cơm, hắn mới chịu thả nàng đi. Nàng cảm thấy trên người ướt sũng, nhớp nháp khó chịu, lại nghĩ đến vừa rồi hắn ôm nàng không thả liền thấy khó xử, miễn cưỡng giữ bình tĩnh cùng hắn ăn cơm.
Hắn ngồi ở phía đối diện, chậm rãi ăn cơm, mọi cử động đều vô cùng ưu mỹ. Một bữa cơm, nàng lén nhìn hắn không biết bao nhiêu lần, thầm nghĩ, trên đời sao lại có nam nhân đẹp đến thế, trước đây nàng còn không phát hiện ra nhưng bây giờ chỉ liếc một cái, tâm đã nhảy loạn như nai con. Người đẹp trai như vậy lại chính là tướng công của mình nha!
Tư Đồ Tu âm thầm buồn cười, không hề quấy rầy công cuộc thưởng thức mình của nàng, thậm chí còn cố tình phát ra mị lực. Nhất định phải khiến nàng yêu thích mình hơn nữa đi, phải khiến nàng thích đến nỗi không thể tự kiềm chế nữa mới thôi!
Sau khi hai người ăn xong, bởi vì Tư Đồ Tu đến đây để đón nàng về vương phủ, liền cùng nàng từ biệt với người nhà họ Bùi, Thái phu nhân vội nói: "Con đã ở đây lâu như vậy, cũng nên trở về rồi, đi đường cẩn thận một chút, nhưng mà vương gia nhất định có thể bảo vệ tốt cho con, chiều chuộng con."
Tư Đồ Tu cười một tiếng: "Vâng, tổ phụ và tổ mẫu cứ yên tâm, nhưng con còn chưa kịp từ biệt Nhị thúc, xin tổ mẫu hãy chuyển lời hộ con." Thái phu nhân liền vui vẻ đáp ứng. Bùi Ngọc Kiều lại tạm biệt Bùi Ngọc Họa và Lâm Tuyết Sơ. Bùi Ngọc Họa chế nhạo nói: "Nhanh đi đi, khỏi phải cả ngày ngồi mất hồn nhé."
Lâm Tuyết Sơ cười nói: " Ta nghe nói mang thai thêm một thời gian nữa, ngươi càng phải chú ý nhiều hơn. Sau này đừng có ra khỏi phủ nữa, có thời gian, chúng ta sẽ đến vương phủ thăm ngươi." Bùi Ngọc Kiều liên tục gật đầu, quay người nhìn lại Xuân Uyển rồi gọi nha hoàn vào thu thập hành lý. Một canh giờ sau, hai người lên xe ngựa trở về vương phủ.
Lần trước ngồi trên xe ngựa, lòng nàng luôn tràn ngập thương cảm, lưu luyến không rời. Lần này vẫn ngồi trên xe ngựa, nhưng nàng lại mỉm cười, hình như mang theo tâm trạng muốn được về nhà. Tư Đồ Tu nhìn vào mắt nàng, đôi mắt sắc bén càng trở nên ôn nhu, giống như hồ thu gợn sóng. Hắn đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng nói: "Nàng còn nhớ lần trước không? Vừa mới ra ngoài liền nói muốn trở về?"
Nói lại chuyện cũ, nàng có chút xấu hổ, hừ một tiếng nói: "Tại lúc đó ta mới gả cho chàng, còn chưa quen, ta rất nhớ nhà."
"Bây giờ không nghĩ thế nữa à?" Hắn nâng cằm nàng lên: "Có phải vì bây giờ nàng nhớ ta nhiều hơn đúng không?" Trong con ngươi đen nhánh ấy phản chiếu ra dung nhan mỹ lệ của nàng. Nàng nhìn hắn chằm chằm đến nỗi muốn chìm đắm vào trong đó, không có cách nào nói dối, lẩm bẩm: "Nhớ chàng hơn." Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta rất nhớ chàng, Tu ca ca, ngay cả trong mơ ta cũng nghĩ đến chàng."