Thanh âm tinh tế, triền miên vờn quanh tai làm lòng hắn nhộn nhạo, nhỏ giọng nói: "Ta cũng rất nhớ nàng." Rất, rất nhớ nàng.
Hắn âu yếm hôn lên môi nàng, cánh tay nàng vòng lên ôm cổ hắn, đáp lại hắn mặc kệ xe ngựa đang xóc nảy. Hắn buông ra nhưng nàng lại tiếp cận đến, mặc dù không nỡ để nàng mệt mỏi nhưng dường như hai người không thể nào tách rời nhau được, nụ hôn kéo dài mãi đến khi xe ngựa chạy chậm dần rồi dừng lại trước cửa vương phủ. Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
Hắn chỉnh lại đầu tóc đang rối bời của nàng, ý vị thâm trường nói: "Ngày hôm nay vẫn còn rất dài đấy." Sau đó nắm tay dắt nàng vào phủ, bọn hạ nhân mang hành lý đi theo phía sau.
Vương phủ lại khôi phục sứng sống của nó, khắp nơi đều bận rộn. Tư Đồ Tu phong trần mệt mỏi trở về liền lập tức đến Tịnh phòng tắm rửa từ sớm. Bùi Ngọc Kiều ngồi trên giường mà suy nghĩ trong đầu cứ như nai con chạy loạn, hắn đã tắm xong lâu rồi mà không đến phòng ngủ, lại đi nói chuyện với Lư Thành về tình hình của vương phủ thời gian qua, những chuyện này có cái gì mà phải gấp gáp như vậy đâu. Nàng hơi tức giận, một mình ngồi trước thư án đọc sách chứ không đi vào, chỉ sai người chuyển lời cho Tư Đồ Tu, bảo hắn ra ngoài nhớ mang theo áo khoác.
Tư Đồ Tu không nhịn được cười, người khác đều đã về rồi nàng thực sự quan tâm đến quần áo à? Hắn vội vàng bàn giao công việc cho Lư Thành rồi nhanh chóng quay về phòng.
"Ta đã mang theo áo khoác rồi, có cần ta lấy ra cho nàng xem không." Hắn chững chạc, đàng hoàng trả lời nàng.
Ánh mắt Bùi Ngọc Kiều liếc mặt hắn một cái nói: "Chàng và Lư quản gia nói chuyện gì vậy?"
"Chỉ nói chút việc vặt thôi."
Đã là chuyện vặt thì sao không để ngày mai hẵng nói? Bùi Ngọc Kiều trộm nghĩ, hừ.
"Nương tử còn có chuyện gì nữa không?" Hắn cố tình trêu đùa nàng.
Bùi Ngọc Kiều có thể nói gì nữa, đành trả lời không có, nhìn hắn đi tới cửa có vẻ lại muốn ra ngoài, nàng lại sốt ruột kêu lên: "Có!"
Hắn vòng trở lại: "Chuyện gì thế?"
Hắn đứng bên người nàng, trên áo bào còn vấn vít mùi hương thơm ngát của bồ kết, đi ra ngoài lâu như vậy mới trở về, bây giờ nàng muốn lúc nào cũng được ở cạnh hắn, cùng hắn hòa quyện vào nhau, một khắc cũng không thể tách rời. Nàng còn chưa mở miệng thì mặt đã ửng hồng, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm nói: "Đừng đi..."
Nhìn nàng nắm chặt lấy ống tay áo mình, vì thẹn thùng mà đôi mắt rũ xuống, hàng mi nhẹ nhàng lay động, hắn liền cười to, kéo nàng từ trên ghế đứng lên: "Bản vương vừa mới nói, thời gian hôm nay còn rất nhiều. Nàng lại nôn nóng vậy làm gì, đợi ta bàn giao công việc cho hạ nhân xong thôi cũng không được à?"
"Không được, ta không đợi được đấy!" Tâm sự của mình bị nói trúng, nàng dứt khoát chơi xấu nói.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào đang vểnh lên của nàng, cùng lúc đó bàn tay lại nhẹ nhàng cởi đai lưng bằng ngọc. Chờ đến khi hai người đi tới bên giường, trên người chỉ còn có quần áo trong, hắn ôm nàng đặt lên giường, ngậm lấy thùy tai nàng nói: "Để khen thưởng việc nàng biết chủ động với bản vương. Bản vương nhất định sẽ chiều theo mong muốn của nàng, đừng gấp gáp, chúng ta phải thật từ từ."Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, rút đi đai lưng của nàng.
Cánh cửa đóng chặt, ngăn cách mọi âm thanh với bên ngoài. Hai nha hoàn thấy tình hình như vậy đã đi ra ngoài từ lâu. Lúc này, Trúc Linh đang cầm gáo tưới hoa, mấy chậu đỗ quyên đặt trước cửa sổ bị phơi nắng lâu ngày hơi héo một chút, may mà mình trở về, đỗ quyên được uống no nước thấm đẫm trong đất, cành lá đang ủ rũ lập tức tươi tắn lại.
Chẳng biết đến lúc nào, Tư Đồ Tu mới dừng lại động tác, thời tiết đầu thu mát mẻ nhưng toàn thân hai người ướt sũng, Bùi Ngọc Kiều ngả vào lồng ngực hắn, mắt hơi lim dim, bàn tay nhỏ bé còn không thành thật, ở trên người hắn sờ tới sờ lui, giống như đang nghiên cứu, tìm tòi cơ thể của hắn. Bắt lấy bàn tay không an phận của nàng đặt lên miệng cắn một cái, hắn ranh mãnh nói: "Hình như nàng còn chưa mệt có phải không..."
Nàng vội vã lắc đầu: "Mệt, rất mệt." Tuy rất dễ chịu nhưng cơ thể thực sự rất mệt, căng cứng đến tận khi hắn phóng thích, toàn thân nàng đều co rút lại, thiếu chút nữa là ngất đi. Nàng nhấc đầu lên tựa trên bả vai hắn, nhìn chằm chằm vào mặt hắn giống như một đứa bé con phát hiện ra một thế giới mới.
Hắn bóp má nàng: "Không nhận ra ta hay sao mà nhìn như vậy?"
Nàng liền lẩm bẩm: " Chẳng qua là thấy hơi kỳ lạ, hình như bây giờ ta mới giống thê tử của chàng."
Khóe môi hắn cong lên, đưa tay sờ bụng nàng nói: "Sao lại là hiện tại được, phải là từ rất lâu, rất lâu trước kia mới đúng, chứ không sao bản vượng lại cưới một nha đầu ngốc nghếch như nàng chứ?" Nếu như không có đoạn chuyện xưa kia, hắn tuyệt đối sẽ không muốn cưới nàng, cũng sẽ không mặt dày mày dạn như bây giờ: "Chắc chắn là kiếp trước đã định."
Nghe hắn nói vậy, nàng liền cười lên, dùng sức gật đậu: "Có lẽ vậy!"
Đáng tiếc hắn không biết, kết quả của hai người bọn họ đời trước không tốt chút nào, nhưng kiếp này nhất định sẽ viên mãn, nàng đưa tay lên vui vẻ nắm cái mũi của hắn.
Bàn tay hắn vẫn đặt trên bụng của của nàng, chợt cảm nhận được bên trong có cái gì đó đang động đậy, không biết là tay nhỏ hay chân nhỏ của nhi tử, đang cách cái bụng chạm vào tay hắn một chút. Hắn suýt nữa từ trên giường bật dậy, hô lớn: "Thật sự động này, vừa rồi, nó mới chạm vào tay ta đấy."
Hóa ra là con đang động đậy, hắn không hình dung được cảm giác của mình lúc này, vừa vui vẻ vừa thỏa mãn tràn đầy trong ngực.
Nhìn hắn trấn động như vậy, Bùi Ngọc Kiều bỗng cười lên: "Chàng thật sự chưa từng thấy à?"
"Ta có thể thấy ở trên người ai đây." Tư Đồ Tu thầm nghĩ, chẳng lẽ lại thấy trên người thê tử của người khác, hắn còn có thể đi đâu để sờ đây!
"Lúc ở nhà ta đã thấy rất nhiều lần rồi, nghe nói sau này hắn sẽ đạp mạnh hơn nhiều." Nàng nhỏ giọng nói chuyện với hài tử: "Vừa rồi là cha con đấy!" Mặt mũi tràn đầy từ ái, dịu dàng như sợ quấy rầy hắn. Tư Đồ Tu cười lên, đây đúng là dáng vẻ của người làm mẹ.
Hắn cũng đưa tay sờ bụng nàng: "Nhi tử, mau lớn lên đi, sau khi ra ngoài, vi phụ..." Hai đời mới được làm phụ thân một lần, lúc nói ra từ này hình như hắn có thể cảm thấy được một sự tự hào và thật nhiều khát vọng, không biết con của hắn có hình dạng thế nào, tính cách ra sao, học hành có nhenh nhẹn hay không, liệu có văn võ song toàn giống như hắn không? Hắn nghiêm mặt nói: "Con và mẹ con phải thật khỏe mạnh để sau này còn gặp mặt vi phụ đó, có biết không?" Thời khắc này, hắn cũng chỉ giống như một đứa trẻ.
Hai người nói chuyện một lúc lâu mới ra ngoài, Bùi Ngọc Kiều tắm rửa xong liền cảm thấy mệt mỏi, được Trúc Linh đỡ đi nghỉ ngơi, Tư Đồ Tu đứng dưới mái hiên nói chuyện với thuộc hạ: "Nghe nói tiết Trung thu, phu nhân có vào cung một chuyến nhưng đã xảy ra chuyện gì?"
"Cung nhân của Thường Ninh công chúa ra ngoài tìm mèo, suýt thì đụng vào nương nương, đã bị thuộc hạ đánh chết rồi." Hắn cung kính bẩm báo.
Tư Đồ Tu sầm mặt lại. Vậy mà có kẻ dám đánh lén nàng? Đời trước, nàng từng bị rắn độc cắn, mặc dù hắn không tin đó là chuyện ngoài ý muốn, như vì trở về muộn nên không thể tìm được chút manh mối nào. Mãi đến trước khi chết, hắn mới nghi ngờ chuyện đó là do Hứa Quý phi gây ra, vì lúc Bùi Ngọc Kiều đi lại trong cung, chỉ tiếp xúc với một mình Hứa Quý phi, vậy lần này chả lẽ lại là...
Chắc chắn không phải là Vi thị, tiệc Trung thu là do bà chủ trì, Bùi Ngọc Kiều xảy ra chuyện thì trách nhiệm sẽ thuộc về bà, mà bình thường, bà chỉ quan tâm đến ca ca mình là Tư Đồ Uyên, theo lý mà nói bà không có lý do gì để hại Ngọc Kiều, chân mày hắn nhíu lại thật chặt, đây hẳn là mượn đao giết người, hắn hỏi: "Mọi người xử lý như thế nào?"
"Nương nương và Hoàng hậu nương nương đều nói là ngoài ý muốn, vì bề ngoài chuyện này giống như ngoài ý muốn, dù sao cung nhân kia cũng đã chết rồi, thuộc hạ hộ chủ không chu đáo, ai cũng không trách được."
Tư Đồ Tu gật gật đầu, cười nói: "Các ngươi làm rất tốt."
Hắn cũng thản nhiên đón nhận sự khích lệ của Tư Đồ Tu, tiếc hận nói: "Đáng tiếc bây giờ thuộc hạ chỉ là một nô tỳ, nếu không đã vào cung dò la chút tin tức rồi."
Tư Đồ Tu đáp: "Cung nhân chết, chúng ta liền mất đi manh mối, nếu như không chết, chỉ sợ sẽ đổ tội cho Thường Ninh." Hắn dừng lại một chút: "Mẫu hậu ta chắc chắn đã điều tra rồi, ngươi không cần phải để ý nữa."
Giả sử Vi thị muốn thu phục lòng người, sao có thể không nói cho hắn biết? Chỉ sợ chuyện này, người gấp gáp nhất chính là Vi thị, bây giờ Hứa Quý phi bị giáng xuống thành Hứa Tiệp dư, không được quản chuyện lục cung, nàng mới được lên nắm quyền trở lại, tất nhiên muốn xây dựng uy tín. Ai ngờ lại có người dám lợi dụng công chúa Thường Ninh để gây án, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được.
Thuộc hạ dạ một tiếng rồi cáo lui. Tư Đồ Tu lại một lần nữa trở về phòng. Bùi Ngọc Kiều đã ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện ra hắn đang đến gần. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ, thầm nghĩ, nương tử cuối cùng đã lớn thật rồi, không uổng công hắn vun trồng. Sợ đánh thức nàng, hắn nhịn xuống xúc động muốn hôn nàng, xoay người ra ngoài ngủ thiếp đi.
Qua một thời gian, đợi Hỏa binh doanh thao luyện thỏa đáng rồi, Hoàng thượng liền hạ chỉ triệu Bùi Đạt đến chờ lệnh xuất chinh, đi Lưỡng Chiết để diệt giặc Oa. Bùi Ngọc Kiều nghe vậy liền vô cùng lo lắng, trước đây, nàng đã không muốn phụ thân phải đi đánh trận,bây giờ người đã đầy đủ vinh quang, còn đi liều mạng làm gì, nên ở nhà nghỉ ngơi mới phải!
Nhìn vành mắt nàng đỏ hồng, Tư Đồ Tu nói: "Trận này đánh không khó, lúc này giặc Oa đã bị đánh đến nỗi rút lui rồi, nhạc phụ lại am hiểu trận pháp, chuyện này không phải dễ như trở bàn tay à?"
"Chàng nói nhẹ nhàng linh hoạt thế, đó là đi đánh trận đấy! Ta phải đi khuyên nhủ phụ thân mới được!" Nàng nói xong liền đứng dậy, ai ngờ còn chưa đi bước nào đã thở nhẹ một hơi, lại ngồi xuống ghế, cau mày kể với Trúc Linh: "Lại bị rút gân, đau quá!" Thân mình nàng ngày càng cồng kềnh, không thể xỏ được mấy đôi giày trước kia Lục thị may cho, đôi khi chân nàng còn sưng phù như cái màn thầu, hơi tí là rút gân.
Trúc Linh còn chưa kịp tiến lên đã nghe thấy Tư Đồ Tu nói: "Để đó cho ta." Hắn cúi người xuống bóp chân cho nàng làm nó nhanh chóng dễ chịu hơn một chút, thấy nàng vẫn còn muốn đi, liền kéo lại: "Nàng đi đâu? Phụ hoàng cũng đã đồng ý rồi, nàng còn ngăn cản cái gì? Đừng lo lắng, nhạc phụ là người từng trải, đã chinh chiến sa trường nhiều năm, trải qua vài trăm trận đánh, còn có thể bại bởi một đám giặc Oa sao? Hơn nữa, nhiệm vụ của nam nhi là bảo vệ nước nhà, nhạc phụ có hùng tâm tráng chí đương nhiên sẽ muốn theo đuổi ước muốn của người!" Đã là nam nhân thì không thể chỉ quan tâm đến nữ nhi tình trường. Hắn hiểu suy nghĩ và nhiệt huyết của Bùi Đạt, cho dù có thể rơi vào hoàn cảnh da ngựa bọc thây chắc cũng không hối hận.
Bùi Ngọc Kiều bị hắn dọa cho đến nỗi muốn khóc, dụi mắt một cái nói: "Ta vẫn rất lo lắng cho cha, còn cả đại ca nữa, hắn vừa mới kết hôn xong thì đi đánh nhau cái gì!"
"Có nhạc phụ chiếu cố, không có chuyện gì." Hắn kéo tay nàng: "Nàng vẫn không tin phụ thân của chính mình sao? Không tin người có thể thắng trận sao?"
Phụ thân vô cùng uy vũ, trong trận đánh ở Đại Đồng, dưới tình hình ác liệt, khó khăn như thế mà người vẫn có thể chiến thắng trở về, nàng đương nhiên tin tưởng và sùng bái người, nhưng vẫn sợ hãi. Nàng lùi lại dựa sát vào lòng Tư Đồ Tu, lầm bầm: "Thật sự là không việc gì đúng không?"
"Sẽ không." Hắn nói: "Nếu nàng vẫn không yên lòng thì ta cũng đi cùng?"
"Không không, không được!" Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu lên một chút, mở to hai mắt nhìn hắn: "Không được, hai người đã đi rồi, chàng có để cho ta sống hay không!"
Hắn bỗng cười to, xoa bóp gương mặt nàng nói: "Có lẽ, cuối năm nhạc phụ đã trở về rồi!" Thấy hắn dự đoán như vậy, nàng mới thoáng thả lỏng. Sau khi Bùi Đạt tới thăm nàng, liến nhanh chóng lãnh binh tiến về Lưỡng Chiết.
Tháng mười đã đến, thời tiết dần dần lạnh hơn, ngày hôm đó trời mưa lâm thâm, Tư Đồ Tu vừa cho người đến báo, hắn phải vào trong cung một chuyến, chắc sẽ về muộn. Bùi Ngọc Kiều ngồi trước cửa sổ, may áo cho nhi tử. Trên chiếc tiểu sam màu xanh nhạt thêu ba cái hồ lô béo, lớn nhất chính là Tư Đồ Tu, nhỏ hơn một chút là nàng, còn cái nhỏ nhất chính là con trai.
Nàng giận hừ hừ, ai bảo cái tên Tư Đồ Tu già kia nói nàng giống như một con búp bê béo, nên khi thêu áo, nàng muốn biến hắn thành một con búp bê cực kỳ béo, nhưng ra tay hung ác quá, cái hồ lô lớn nhất dường như không có hình thù gì. Đúng lúc này, nha hoàn bẩm báo, nói Bùi Ngọc Họa tới, nàng vội vàng bảo mời vào, ai ngờ màn cửa vừa được vén lên, đập vào mắt nàng lại là hình ảnh một cô nương hai mắt đỏ bừng đang đi tới.
Nàng lấy làm kinh hãi thầm nghĩ, đã xảy ra chuyện gì mà một người mạnh mẽ như tam muội cũng phải rơi lệ?