Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Nàng bảo muội ấy ngồi xuống, ân cần hỏi: "Muội làm sao vậy? Nhà mình đã xảy ra chuyện gì?"

Bùi Ngọc Họa thở dài, cầm khăn tay chấm nước mắt, nhìn hạ nhân ở xung quanh rồi thì thầm với nàng: "Hai chúng ta nói chuyện thôi nhé."

Bùi Ngọc Kiều liền bảo các nô tì lui ra ngoài.

Lúc này, Bùi Ngọc Họa mới nói: "Là chuyện của mẫu thân muội, tổ phụ muốn mẫu thân đến sống ở Vân huyện!"

Chẳng phải là muốn đưa đến điền trang ở ngoài sao? Bùi Ngọc Kiều kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại như vậy?"

Vì sự vụ trong nhà xưa nay đều do Thái phu nhân quản lý, Bùi Mạnh Kiên rất ít khi can thiệp vào, việc lần này lại do hắn trực tiếp hạ lệnh khiến nàng thấy rất kỳ quặc.

"Còn không phải là vì hôn sự của muội sao, tỷ cũng biết Tiết công tử có ý với muội, không biết hắn thuyết phục như thế nào mà Tiết gia lại đồng ý với mối hôn sự này. Nhưng tổ phụ, tổ mẫu không đồng ý, mà mẫu thân của muội luôn một mực từ chối Hoa gia đến cầu thân, lại giấu diếm hai người họ đến Tiết phủ làm khách." Bùi Ngọc Họa nói rõ mọi chuyện: "Sau khi tổ mẫu biết chuyện thì vô cùng tức giận, khiển trách mẫu thân.  Người không những không nghe theo còn nói không muốn có quan hệ với Tứ vương gia, Tiết gia là thông gia với Tam vương gia, nói Tam vương gia rất khoan dung, nhân hậu, tiền đồ vô lượng, cãi lại vài câu, tổ phụ liền hạ lệnh đưa mẫu thân đi điền trang, để người tự suy ngẫm lại bản thân."

Bùi Mạnh Kiên là người tính tình nóng nảy, nói một là một, hai là hai. Bùi Ngọc Họa nói xong liền quỳ xuống khẩn cầu Ngọc Kiều, nhưng không có một chút tác dụng nào,  Mã thị dù sao cũng là mẹ ruột của nàng, bình thường bà luôn sủng ái nàng. Nàng không thể đứng đó trơ mắt nhìn mẫu thân bị đưa đến điền trang, sau này dù có được đón trở lại Bùi gia thì cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nữa. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, liền đến tìm Bùi Ngọc Kiều, muốn tỷ ấy dùng thân phận vương phi đến khuyên nhủ Bùi Mạnh Kiên.

Nhưng Bùi Ngọc Kiều cũng không có bao nhiêu hảo cảm với Mã thị, nàng nghĩ thầm Bùi Ngọc Họa gả cho Tử Dương rất tốt mà, tại sao lại muốn mọi chuyện phức tạp như vậy, liên lụy đến cả Tiết gia? Tiết gia là nhà vợ của Tư Đồ Dập, bây giờ nàng đã gả cho Tư Đồ Tu, Bùi Ngọc Họa lại tái gả cho Tiết Cảnh Nguyên thì trật tự sẽ bị đảo lộn? Dù sao nàng cũng không thể hiểu nổi, chỉ là Bùi Ngọc Họa lo lắng, khẩn cầu một cách gấp gáp như vậy, nàng cũng không tiện chối từ.

Suy cho cùng thì ai mà chả có lỗi lầm, chỉ cần Mã thị biết sai là được, chưa kể đến lúc Bùi gia và Hoa gia xác định chuyện đính hôn giữa hai nhà thì mọi khó khăn, trắc trở cũng không còn. Nghĩ vậy, nàng đứng lên sai người chuẩn bị kiệu.

Thấy Ngọc Kiều không phản đối chút nào mà lập tức giúp đỡ mẹ mình, Bùi Ngọc Họa nắm chặt tay của nàng nói: "Muội biết muội đã làm khó tỷ, bây giờ tỷ còn đang mang thai nữa. Từ trước đến giờ, mẫu thân đều rất thương yêu muội, lần này chỉ là làm chuyện hồ đồ thôi, đại ca lại đi Lưỡng Chiết, phụ thân thì không dám phản đối quyết định của tổ phụ, mọi chuyện đều nghe theo người."

"Tỷ biết, tỷ sẽ cố gắng khuyên tổ phụ." Nàng an ủi Ngọc Họa: "Bây giờ, thân thể tỷ đã ổn định rồi, về nhà một chuyến cũng không có vấn đề gì." Dựa vào tính cách của Bùi Ngọc Họa, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không đến đây cầu tình. Mặc dù mẹ đẻ của nàng đã qua đời nhưng nàng cũng hiểu được phần tình cảm không muốn xa rời của con gái với mẫu thân. Hơn nữa, Bùi Ngọc Họa là người rất yếu mềm, dù Mã thị làm chuyện sai trái nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm để mẫu thân mình phải chịu khổ.

Trúc Linh che dù, đỡ nàng ngồi vào trong kiệu. Bùi Ngọc Họa thì ngồi vào trong một cái kiệu khác, trước khi đi còn nhiều lần dặn dò kiệu phu phải cẩn thận, may mà trời mưa nhỏ, người đi đường cũng thưa thớt, rất nhanh đã đến Bùi Gia.

Nàng vịn Bùi Ngọc Kiều xuống kiệu, hai người vừa đi đến cửa liền gặp Hồ ma ma người  hầu phòng của Thái phu nhân tự mình ra đón, bà dùng ánh mắt khiển trách liếc Bùi Ngọc Họa một cái mới nói: "Thái phu nhân không ngờ người sẽ đến, chắc chắn là đi Sở vương phủ, người lệnh cho ta tới đây đón nương nương. Haizz, tam tiểu thư à, tính tình của Hầu gia tiểu thư còn không hiểu sao, phải là Hoàng Thượng giá lâm thì mới thay đổi được chủ ý của người!"

Ý của bà là cho dù mời Ngọc Kiều đến khuyên nhủ Hầu gia cũng vô dụng. Trong lòng Bùi Ngọc Họa cảm thấy không ổn.

Bùi Ngọc Kiều đi vào gặp Thái phu nhân, lại thấy Bùi Ngọc Kiên đang ngồi cạnh bà, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng, nàng nhẹ nhàng nói: "Tổ phụ."

Biết rõ mục đích của nàng khi đến đây, chắc chắn là để cầu tình cho Mã thị, Bùi Mạnh Kiên lạnh lùng nói: "Đừng nói nữa, Ngọc Kiều, nhị thẩm của con ý đồ bất chính, hưởng lợi từ cả hai bên, dám tự ý kết thân với Tiết gia, thật là gan to bằng trời! Không dạy dỗ nàng một chút, nàng còn không biết trong nhà này ai mới là người làm chủ đâu!" Ông nhìn Bùi Ngọc Kiều một chút nói: "Nhưng con đã đến đây rồi thì ở lại ăn bữa cơm rồi hãy về, Trăn nhi, Ứng Hồng đều đi Lưỡng Chiết, con về đây chơi làm tổ mẫu con vui vẻ chút." Không cho nàng chút cơ hội để nói chuyện, Bùi Mạnh Kiên lập tức đứng lên, phất tay áo rời đi. Nhìn bóng lưng thôi cũng nhận ra người đang vô cùng tức giận.

Hỏa khí thật là lớn, Bùi Ngọc Kiều nhìn về phía Thái phu nhân: "Nhị thẩm đã quản lý sự vụ trong nhà nhiều năm, cuối cùng cũng có chút công lao chứ tổ mẫu?"

"Con tưởng rằng ta chưa khuyên ông ấy sao?" Thái phu nhân gọi Bùi Ngọc Họa ngồi xuống, thở dài nói: "Dù tốt hay xấu, nàng cũng đã sinh cho Bùi gia ba đứa con, vì công lao này cũng nên tha thứ cho nó một lần. Nhưng tính tình của Hầu gia, ông ấy căm ghét nhất là tác phong làm việc của Tiết gia, các con có biết tại sao Tiết gia lại đồng ý cưới Ngọc Họa không? Bọn họ là muốn có được sự hậu thuẫn của Hầu phủ, là coi trọng thế lực của Hầu phủ chúng ta. Đến lúc đó, Ngọc Họa bị kẹt trong mối quan hệ giữa hai phủ, khó xử như thế nào có biết không, chỉ cần đi sai một bước thì chính là thịt nát xương tan!"

Bùi Ngọc Họa nghe xong thì kinh hãi, khóc không thành tiếng nói: "Mẫu thân chỉ là không suy tính kỹ càng, chứ người nhất định không dám nghĩ bậy đâu."

Thái phu nhân thản nhiên nói: "Sao nó lại không biết? Nó biết hết đấy, chẳng qua là vì vinh hoa phú quý mà thôi, bây giờ Hầu gia không chịu thay đổi ý kiến, cứ để nó đến điền trang cũng tốt, đợi sóng yên biển lặng rồi về cũng được."

Biết không thể nào thay đổi được quyết định của tổ phụ, Bùi Ngọc Họa cảm thấy bi thương, lại giận mẫu thân mình không biết cố gắng, làm tổ phụ tổ mẫu giận.

Thái phu nhân thở dài, vỗ vai nàng nói: "Con là một đứa bé ngoan, đừng buồn nữa."

Bùi Ngọc Kiều cũng không biết nói gì, chỉ liên tục thở dài.

Cùng lúc này, Tư Đồ Tu đang ngồi trong cung Khôn Ninh, Vi thị lấy cớ quan tâm đến thân thể của Bùi Ngọc Kiều để triệu hắn vào cung, thực ra nàng sợ sự kiện lần trước sẽ khiến Tư Đồ Tu ghi hận trong lòng, nàng cười tủm tỉm nói: "Nghe Trương thái y nói, mạch tượng của cả hai mẹ con đều ổn định, có thể sinh nở thuận lợi, bình an."

"Vâng, ăn được ngủ được." Tư Đồ Tu tiếp lời.

"Tiếc Trung thu lần trước con không đến, lại xảy ra chuyện không hay, ta sợ Ngọc Kiều bị kinh hãi, nên cứ lo lắng mãi." Vi thị nói.

Hắn cũng là người thông minh, thuận theo hỏi: "Sau đó con đã tìm được con mèo kia rồi?"

"Tìm thấy rồi à." Vi thị nâng chén trà lên, cầm cái nắp nhẹ nhàng gạt hết lá trà sang một bên nói: "Nó ham chơi, chạy loạn khắp nơi, ta cũng thấy phiền, đã bảo Thường Ninh mang ra ngoài cung. Lại nói về nô tì tên Quế Chi kia, đó là người tính tình qua loa, cẩu thả mới bị người ta lợi dụng, bản thân đã đập đầu vào bậc thềm chết rồi, cũng thật đáng thương, nàng còn có mẫu thân và đệ đệ. Đệ đệ đó là một tên lưu manh, lăn lộn sinh sống ở khắp các ngõ ngách, có quan hệ với một tiểu thái giám chuyên ra ngoài cung mua đồ tên là Thang Thực."

Thang Thực? Tên nghe rất lạ, Tư Đồ Tu nhất thời không nhớ ra được.

"Là người hầu ở Thanh Tĩnh cung."

Người này thì Tư Đồ Tu biết, vị chủ nhân của Thanh Tĩnh cung kia đã từng rất được sủng ái, được tấn phong làm Hiền phi. Sau này bị thất sủng, tuy nàng vẫn còn nắm giữ một trong bốn phong hào Đại phi tử nhưng hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, nàng là mẹ đẻ của Tư Đồ Lan, Hồng thị. Mẹ đẻ của Tư Đồ Dập địa vị không cao, chỉ là một vị Chiêu nghi, người cực kỳ dịu dàng, thấu hiểu lòng người, tuy chưa từng được phong hào cao nhưng thỉnh thoảng Tư Đồ Hằng Thành vẫn đến thăm người. Xem ra, chuyện này do Hiền phi sắp đặt, thật sự nằm ngoài dự đoán của Tư Đồ Tu.

Vi thị thản nhiên nói: "Chuyện này bản cung sẽ lưu ý, những lần hội họp sau này, ta sẽ đặt an toàn của người nhà lên hàng đầu, không để xảy ra sơ suất nào nữa."

Tư Đồ Tu gật đầu: "Mẫu phi vất vả rồi."

Vi thị nói: "Đây là việc ta nên làm, người làm mẹ sao có thể mong con mình sống không tốt được? Nếu mẹ ruột con còn sống , chắc chắn cũng sẽ như ta, đáng tiếc." Vi thị mím môi, thở dài nói: "Nhớ năm đó, quan hệ của mẹ ruột con với Hứa tiệp dư cũng rất tốt, tâm sự với nàng mọi chuyện. Hứa tiệp dư lúc đó tuổi còn trẻ, cũng hay kể những chuyện thần bí trong cung cho mẹ con nghe..." Bà dừng một lát rồi nói: "Con xem ta này, đúng là người lớn tuổi rồi có khác, toàn nói chuyện lung tung. Con ở chỗ này của ta cũng lâu rồi, Ngọc Kiều chắc chắn đang ở nhà chờ con về cùng dùng bữa đấy, mau mau trở về đi."

Tư Đồ Tu đứng dậy cáo từ. Trời đã tối, mưa đầu mùa đông làm tăng lên cảm giác lạnh buốt, trong đầu quanh quẩn câu nói vừa rồi của Vi thị, nhưng hắn biết, những lời này bà có nói với mình hay không cũng không quan trọng, vì hắn đã biết sự thật rồi. Ra đến cửa cung, hắn liền ngồi kiệu trở về.

Quay lại Hầu phủ thì gặp Bùi Ngọc Kiều cũng vừa trở về, hai người gặp nhau trên đường, hắn đi lên nắm chặt bàn tay mang theo hơi lạnh của nàng, giọng nói có chút trách cứ: "Ta nghe nói nàng về nhà mẹ đẻ, thời tiết như thế này sao nàng còn chạy loạn ở bên ngoài? May mà trời mưa nhỏ, chẳng lẽ mưa to thì nàng cũng ra ngoài à?"

"Tất nhiên phải xem thời tiết bên ngoài như thế nào đã!" Bùi Ngọc Kiều nói: "Ta cũng rất quan tâm đến con, chỉ là..." Nàng thở dài, nhẹ nhàng nói: "Nhị thẩm bị tổ phụ đưa đến điền trang, nể tình Tam muội đã đến đây khẩn khoản cầu xin sự giúp đỡ nên ta mới ra ngoài."

"Lại có chuyện như vậy?" Tư Đồ Tu hơi giật mình: "Nhị thẩm của nàng đã làm sai chuyện gì?" Dù sao, Bùi Mạnh Kiên không phải người không phân biệt tốt xấu.

"Bà muốn gả tam muội cho Tiết Cảnh Nguyên, còn vụng trộm đến làm khách ở Tiết gia."

Khóe miệng Tư Đồ Tu giật giật, không hề nể mặt nói: "Ngu xuẩn! Chuyện này không thể trách tổ phụ của nàng được!"

Bùi Ngọc Họa gả cho Tiết Cảnh Nguyên chính là âm mưu của Tiết gia, đến lúc đó mình sẽ như thế nào? Bị buộc trở thành thông gia với Tư Đồ Dập. Bà ta không suy nghĩ một chút xem phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào, Bùi Gia liền lúc muốn kết thân với mấy vị vương gia, rõ ràng là một ngọn cỏ đầu tường muốn đầu cơ trục lợi đây? May mà đầu óc của tổ phụ còn cơ trí, nếu không để mình biết được, cũng phải ngăn cản.

"Ta cũng biết Nhị thẩm làm sai, nhưng tổ phụ trách phạt như vậy cũng hơi nặng, Tam muội và đệ đệ cũng thảm rồi, không có mẹ ở bên cạnh."

"Tam muội không còn là tiểu hài tử nữa, chắc năm nay cũng sẽ đính hôn. Đệ đệ của nàng là nam nhi có Nhị thúc trông nom là được rồi, Nhị thẩm có ở bên hay không cũng không quá khác biệt." Tư Đồ Tu lý trí hơn so với nàng nhiều, dắt nàng vào trong nhà, vừa bảo nha hoàn thay cho nàng một đôi giầy ấm áp vừa nói. "Nàng đừng quá lương thiện, Nhị thẩm đã tẩu hỏa nhập ma rồi, không dạy dỗ là không được! Bà ấy đi rồi cũng tốt, nếu không Tam muội của nàng bị hại cũng không chừng. Tiết Cảnh Nguyên chẳng phải là loại người tốt lành gì, thứ khiến hắn coi trọng thì không dễ dàng buông tay đâu." Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên gọi Mã Nghị tới: "Ngươi đi truyền lời cho Bùi lão Hầu gia một tiếng, Tam tiểu thư của Bùi Gia nên sớm gả đi thì hơn, bảo người nhất định phải đề phòng Tiết gia thật cẩn thận." Mã Nghị lập tức vội vã bước đi.

Bùi Ngọc Họa ngồi trong phòng Mã thị, nhẹ nhàng an ủi: "Tổ mẫu nói chỉ để người ở đó một thời gian thôi, đợi tổ phụ nguôi giận sẽ đón người trở về."

Mã thị khóc, nước mắt đầy mặt. Lúc bà nghe thấy mình bị đuổi đến điền trang đã sợ đến nỗi chân tay mềm nhũn, co quắp nằm trên mặt đất. Bà thực không ngờ, Bùi Mạnh Kiên sẽ tuyệt tình như vậy, nghẹn ngào nói: "Cho dù Ngọc Kiều đi cầu xin cũng vô dụng? Bây giờ ta phải làm sao mới tốt! Ngọc Họa, mệnh của nương thật khổ, tân tân khổ khổ đi qua nửa đời người lại rơi vào kết cục này."

"Nương, người cũng thật sự làm sai rồi, nữ nhi đã từng nói không muốn gả cho Tiết gia." Bùi Ngọc Họa thở dài: "Người đến điền trang suy nghĩ cho thật kỹ, hiểu rõ mọi chuyện, tổ phụ tổ mẫu cũng sẽ không so đo với người."

"Con cũng thấy ta làm sai sao?" Mã thị càng khóc to hơn: "Ta chỉ muốn tốt cho con thôi!"

"Người chỉ vì tốt cho bản thân thôi." Bùi Ngọc Họa cuối cùng cũng tức giận: "Người không hề quan tâm xem con thích ai. Nếu người còn tiếp tục nói như vậy thì đừng trách con không quan tâm người!Người đến điền trang, con, con cũng không đi thăm. Chờ ca ca về, con sẽ nói chuyện này, người nghĩ xem ca ca sẽ cảm thấy người làm đúng sao?"

Thấy nữ nhi tức giận muốn bỏ đi, Mã thị vội vàng nói: "Vâng, vâng, vâng, nương đã sai rồi, không nên trộm đến Tiết gia, không phải nương đang nhận lỗi đây à!"

"Vậy đi thôi." Bùi Ngọc Họa thở dài, cho người thu thập hành lý: "Sớm mai, con với đệ đệ sẽ tiễn người đi. Nương, chuyện đến nước này người cũng đừng trách ai, coi như ra ngoài giải sầu một chút là được."

Mã thị còn có thể nói cái gì, sắc mặt trắng bệch, chán nản ngồi trên ghế. Bà đi chưa đầy nửa tháng, Bùi gia và Hoa gia đã đính hôn, mà lúc này lại có tin tức tốt truyền đến, Bùi Ngọc Anh đã thuận lợi sinh ra một đứa con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui