Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Nghe nói tiểu tử kia nặng tám cân, Bùi Ngọc Kiều nói: "Bé thật là mập mạp nha, thảo nào bụng muội muội lớn như vậy." Nàng cúi đầu nhìn bụng mình một cái: "Bụng ta cũng không nhỏ!"

Quả thực là không nhỏ, bụng nàng trông giống như trái dưa hấu vậy, quần áo bình thường nàng mặc đều đã được may mới một lần nữa nếu không chắc chắn là nàng mặc không vừa.

Tư Đồ Tu thấy vẻ mặt muốn được khen ngợi của nàng, liền đưa tay sờ lên bụng bầu nhô cao, khích lệ nói: "Nương tử của ta thật lợi hại." Bùi Ngọc Kiều nghe vậy, dựa trên người hắn mặt mày hớn hở.

Tư Đồ Tu hỏi: "Quà mừng đã chuẩn bị xong rồi đúng không?"

Nàng gật gật đầu, quay ra nói chuyện với Trúc Linh: "Hai ngày nữa, em mang quà mừng qua, nhân tiện thăm muội muội một chút xem thân thể muội ấy khôi phục thế nào rồi." Chỉ còn khoảng hai ba tháng nữa nàng sẽ lâm bồn, thật sự không tiện đi ra ngoài, mặc dù trong lòng nàng rất muốn đến Từ gia ôm cháu trai mình một cái.

Tư Đồ Tu nói: "Chờ đến lễ tắm ba ngày, ta tự mình đến đó một chuyến, mang theo quà mừng là được." Thấy hắn coi trọng mình như vậy, Bùi Ngọc Kiều lập tức đồng ý.

Quả nhiên ngày hôm đó, Tư Đồ Tu chuẩn bị đi.

Lễ tắm ba ngày là một nghi thức quan trọng để nghênh đón một sinh mệnh mới, cho nên vào ngày này, tất cả bạn bè thân thiết đều sẽ đến ăn mừng. Vì Bùi Ngọc Kiều không thể đi được nên Tư Đồ Tu thay nàng ngắm nhìn cháu trai thật kỹ. Tiểu tử mập rất khỏe mạnh, cặp mắt to tròn, chẳng qua mới sinh ra còn quá nhỏ nên không nhìn ra được lớn lên sẽ giống ai. Từ lão phu nhân và Từ Hàm mặt mày tươi cười rạng rỡ, Tư Đồ Tu đến đây từ sớm, phần tâm ý này khiến họ rất vui mừng, ít ra hai vợ chồng bọn không cần phải trải qua khó khăn trắc trở, hắn cười hỏi: "Hài nhi tên là gì?"

Từ Hàm nói: "Tên là Trung Ngạn."

"Bỉ kỳ chi tử, bang chi ngạn hề, tên rất hay." Tư Đồ Tu tán thưởng.

Từ Hàm cười cười, đưa hài nhi cho nô tỳ, ngữ khí ôn hòa: " Mang thiếu gia đến chỗ nhũ mẫu, sau đó mang cơm đến cho phu nhân." Nói xong mới quay ra đưa tay mời Tu Đồ Tu, đợi hai người đi đến một nơi yên tĩnh, hắn dò hỏi: "Không biết vương gia..."

"Gọi là tỷ phu đi." Tư Đồ Tu nói: "Chúng ta bây giờ là người một nhà."

Từ Hàm ho nhẹ một tiếng. Thực ra, việc gọi Bùi Ngọc Kiều là tỷ tỷ đã khiến hắn mất tự nhiên, bây giờ gọi Tư Đồ Tu là tỷ phu thì càng không quen.

Nhìn hắn lúng túng như thế, Tư Đồ Tu nói: "Để sau này gọi đi, đệ muốn nói với ta chuyện gì?"

"Người có tin tức gì ở Lưỡng Chiết không?" Từ Hàm quan tâm đến nhạc phụ đại nhân: "Nương tử lúc nào cũng nhớ phụ thân, ta nghĩ chắc vương gia ngài sẽ biết rõ tình hình."

"Cần gì phải hỏi ta,ta tin đệ cũng biết tình hình ở Lưỡng Chiết." Tư Đồ Tu nói: "Năm xưa, chẳng phải đệ sống ở Giang Nam à, chỗ đó rất gần Lưỡng Chiết, theo đệ thấy, phụ thân thống lĩnh Hỏa Binh Doanh liệu có phần thắng hay không?"

"Chỉ sợ là Hỏa Binh Doanh..." Tử Hàm lắc đầu: "Giặc Oa giỏi thủy chiến, mãi vẫn chừa loại trừ sạch sẽ, quan viên của Lưỡng Chiết không chịu hợp tác cũng là một phần nguyên nhân khiến đệ lo lắng. Mặc dù, ta tin tưởng vào sự mưu trí của nhạc phụ, nhưng đi cùng nhạc phụ còn có mấy vị tướng quân từ nơi khác đến, người còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng."

"Có Trương tướng quân, Kim tướng quân." Tư Đồ Tu vỗ vỗ bả vai hắn: "Ngoài Hỏa Binh Doanh, đương nhiên còn có chiến thuyền, đệ không cần lo lắng."

Từ Hàm nghe thấy tên hai vị kia, nghĩ rằng họ muốn phối hợp với nhau chắc chắn không có vấn đề gì, hắn hơi lộ ra ý cười.

Tư Đồ Tu hỏi: "Hơn một năm nữa là đến thời hạn đệ rời khỏi Hàn Lâm viện, đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa." Đời trước, Từ Hàm quyết định đến Lĩnh Nam, nhưng đời này hắn đã có vợ con, ở lại kinh thành vẫn thỏa đáng hơn.

Từ Hàm cũng đã nghĩ tới chuyện này liền nói: "Thấy Văn vương gia đi Vĩnh bình phủ một chuyến đã lập nên công trạng, lại muốn quét sạch Đô Sát Viện, nếu như có thể, ta nguyện đi theo tương trợ vương gia."

Tham quan đều từ nơi đó mà ra, nếu tất cả các quan viên giám sát đều tham ô thì hoàng đế sẽ bị che mắt, Tư Đồ Tu cười lên: "Tốt, rất tốt."

Quả nhiên, Từ Hàm vẫn là Từ Hàm, nếu được sử dụng đúng nơi đúng chỗ sẽ trở thành một lưỡi dao sắc, hắn nhất định có thể phát huy sở trường một cách tốt nhất. Hai người bàn luận với nhau thêm lúc nữa, Tư Đồ Tu liền trở về vương phủ.

Bùi Ngọc Kiều gấp gáp hỏi han.

"Mẹ con họ đều bình an, hai người đều trắng trẻo, mập mạp, muội muội của nàng còn béo hơn cả nàng nữa." Tư Đồ Tu xoa bóp gương mặt tròn của nàng cười nói: "Mặt muội ấy tròn hơn mặt nàng, nhưng mà nàng yên tâm, đợi mấy tháng nữa, ta khẳng định nàng so với nàng ấy sẽ lợi hại hơn!"

Hắn lại còn trêu ghẹo nàng, Bùi Ngọc Kiều buồn bực nói: "Ta mới không béo."

"Ồ, ta chỉ muốn nói bụng nàng cũng sẽ lớn mà! Béo, ta đâu có bảo nàng béo đâu nhỉ?"

Bùi Ngọc Kiều đưa tay véo hắn: "Chán ghét chàng!"

Hắn thuận thế đem nàng kéo vào lòng, nhéo mặt nàng nói: "Không ghét, khó khăn lắm ta mới nuôi được nàng mập mạp như vậy, bản vương sao có thể chán ghét đây hả bánh bao lớn?"

Nàng không thích cái biệt danh này chút nào, quay ra cáo trạng với nhi tử: "Con xem, cha con đang khi dễ mẹ này, còn gọi con là bánh bao nhỏ nữa!"

Tư Đồ Tu cười ha ha: "Đừng đổ oan cho ta, ta gọi như vậy bao giờ?"

"Chính chàng nói như vậy." Nàng lại bắt đầu chơi xấu. Hai người cãi nhau ầm ỹ đã là chuyện thường ngày.

Tháng mười một đã đi qua, mùa xuân sẽ đến rất nhanh, vì Bùi Ngọc Kiều phải yên tâm dưỡng thai nên mọi việc trong phủ vẫn do Lư Thành xử lý. Hắn làm việc rất cẩn trọng, xưa nay chưa bao giờ xảy ra sơ suất nào, quà tết cho các nhà, các phủ đều được chuẩn bị thỏa đáng. Đêm giao thừa, Tư Đồ Tu phải vào cung ăn bữa cơm đoàn viên với hoàng thượng, hoàng hậu, đáng lẽ Bùi Ngọc Kiều cũng phải đi cùng, nhưng nàng là trường hợp đặc biệt nên chỉ có thể ở lại trong phủ.

Thời gian náo nhiệt như vậy, nàng lại chỉ có thể ăn cơm một mình, Bùi Ngọc Kiều ôm bụng, có chút tủi thân, đây cũng là lần đầu tiên nàng ăn tết ở vương phủ.

"Chàng nhớ về sớm một chút nhé." Nàng nhìn Tư Đồ Tu nói. Hắn đã mặc xong áo khoác lông chồn, cẩm bào màu đen làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, ngũ quan ngày càng tuấn dật, xuất sắc, chỉ cần thoáng quay đầu cũng làm điên đảo chúng sinh.

Hắn nhìn nàng lưu luyến không rời, cười nói: "Nếu nhịn đói được thì ăn trước một chút, đợi ta về cùng ăn với nàng."

"Thật chứ?" Nàng lập tức vui vẻ, đong đưa tay hắn: "Vậy chàng nhất định phải về sớm một chút!"

"Được, ta sẽ cố gắng về sớm, trừ khi phụ hoàng có chuyện muốn bàn bạc cùng ta." Tư Đồ Tu suy nghĩ một chút, sờ đầu nàng nói: "Cứ như thế nhé, bây giờ, nàng ăn một chút đi, hơn một canh giờ sau lại ăn thêm một chút, chắc là không có vấn đề gì."

Nàng tức giận đến mức muốn đánh hắn, nhưng nghĩ đấy cũng là một ý kiến hay, gật mạnh đầu nói: "Vậy chàng cũng ăn ít thôi nhé, nửa bát cơm thôi được không."

"Haizz, sao ta lại có nương tử như nàng cơ chứ, nhẫn tâm bảo vi phu nhịn đói." Hắn thở dài.

Bùi Ngọc Kiều thổi phù một tiếng: "Chàng phải ăn cơm cùng với ta mà." Ngón tay gãi gãi lòng bàn tay hắn, ánh mắt long lanh như nước chăm chú nhìn hắn, lòng dạ cứng rắn thế nào cũng phải mềm nhũn.

"Đúng, đúng, chính ta tự làm tự chịu." Hắn cười khẽ, cúi đầu hôn phớt lên môi nàng nói: "Chờ ta trở lại."

Nàng tiễn hắn đến cửa, nhìn hắn ngồi lên kiệu rồi mới quay lại ăn cơm.

Giao thừa trong cung vô cùng náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa thật rực rỡ, các vương gia, vương phi tụ họp lại một chỗ. Vi thị khó có khi nào vui mừng hớn hở, phân phó cung nhân bày biện, chuẩn bị, Tư Đồ Hằng Thành cũng tạm dừng những chuyện đại sự của trong triều, hưởng thụ niềm vui gia đình. Chỉ có cháu trai cả Tư Đồ Chương luôn ngồi trên đầu gối ông, cười nói ngọt ngào làm cho Tư Đồ Hằng Thành vô cùng thoải mái.

Tiết Quý Lan nhìn cảnh tượng này, nhếch miệng cười. Phụ hoàng vẫn thích đứa cháu này, nhưng mà nhi tử của Tư Đồ Tu cũng sắp ra đời, đó sẽ là cháu trai thứ hai của người, không biết nó trông như thế nào? Nhưng nó không thể so sánh với Chương nhi của mình được, trẻ con mới sinh ra thì biết cái gì, muốn cướp đi sự sủng ái của phụ hoàng thì vẫn còn quá sớm đấy.

Nàng tựa vào người Tư Đồ Dập thì thầm nói chuyện, tình ý triền miên. Vợ chồng Tư Đồ Lan ở phía đối diện lại tương đối lặng lẽ. Tư Đồ Cảnh nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng nói với Tư Đồ Tu: "Lát nữa chúng ta đi thăm Tiệp dư nương nương một chút nhé." Vừa nói xong, hắn đã có chút hối hận không chịu được. Bây giờ, mẫu thân đang phải trải qua quang thời gian không mấy dễ chịu, hắn luôn luôn nghĩ tới nàng, nhưng đoạn thời gian này, hắn cũng dần dần phát hiện ra quan hệ giữa mình và Tư Đồ Tu càng ngày càng xa cách. Người đệ đện này dường như đã lãng quên mình, lúc nào cũng bận rộn, không muốn ăn với mình dù chỉ là một bữa cơm, hay nói chuyện với mình một chút. Đương nhiên, nguyên do có lẽ là Thất đệ muội sắp sinh, hắn muốn chăm sóc thê tử nhiều hơn. Hắn muốn nhân dịp này, cùng nhau đi thăm mẫu thân, bồi dưỡng tình cảm.

Nội tâm Tư Đồ Tu không thích, nhưng nghĩ lại, đi thăm một chút cũng có sao đâu? Sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian liền gật đầu đồng ý. Ăn cơm xong, hắn liền cùng Tư Đồ Cảnh và Viên Diệu Huệ đến chỗ Hứa tiệp dư. Nơi đây vẫn là Trường Xuân điện, nhưng vừa bước vào đã cảm giác được có chỗ khác thường, vắng vẻ hơn nhiều, chắc do số lượng cung nhân bị giảm sút. Ngày đông lạnh giá, các chậu than cũng ít, nội điện không còn ấm áp như trước kia, Tư Đồ Cảnh nhìn thấy mà chua xót. Viên Diệu Huệ nắm lấy tay hắn an ủi.

Hứa tiệp dư thấy bọn họ đến , rất vui mừng cười nói: "Trời lạnh như vậy, các con đến đây làm gì, ta biết các con vẫn tốt là được rồi."

Tư Đồ Cảnh hơi nghẹ ngào: "Nương nương đã ăn cơm chưa?"

"Ta ăn rồi, rất là phong phú." Hứa tiệp dư nhìn Tư Đồ Tu một chút: "Tu nhi, Ngọc Kiều có khỏe không? Chờ hài tử được sinh ra, con rảnh rỗi thì ôm đến đây cho ta nhìn một chút, ta vẫn luôn nghĩ đến việc này, đoán hài tử sẽ rất giống con ngày xưa, lúc con còn nhỏ cực kỳ kháu khỉnh, ta thường nghĩ, tại sao trên đời lại có một đứa trẻ xinh đẹp như thế!"

Ánh mắt Tư Đồ Tu né tránh bà, cúi đầu nói: "Được."

Hứa tiệp dư giật mình, nhưng rất nhanh trở lại bình thường cười nói: "À, Ngọc Kiều còn đang ở nhà chờ đấy. Con mau về đi thôi, ta rất khỏe mạnh, con không cần phải lo lắng." Sau đó nói với Tư Đồ Cảnh: "Con cũng thật là, cứ lôi kéo Tu nhi đến đây, Ngọc Kiều bây giờ đang mang thai  đó."

Tư Đồ Cảnh vội nói: "Thất Đệ à, đệ về trước đi."

Hai người đều nói như vậy, Tư Đồ Tu liền đứng dậy cáo từ. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt Hứa Tiệp Dư trầm xuống, không biết bắt đầu từ khi nào, dường như đứa nhỏ này không còn thân thiết với mình nữa. Nàng cũng không nói rõ được cảm giác đó là gì, chỉ có một loại dự cảm không lành cứ luôn ám ảnh, bây giờ Hứa gia đã suy tàn, phụ thân bị đi đày, tiền đồ của Tư Đồ Tu còn tốt hơn Tư Đồ Cảnh một chút. Trước đó không lâu, mới giải quyết chuyện ở Vĩnh Bình phủ, bây giờ Hỏa Binh Doanh lại lập công ở Lưỡng Chiết, địa vị của hắn càng ngày càng cao!

Nàng nói với Tư Đồ Cảnh: "Con nên quan tâm đến Tư Đồ Tu nhiều hơn, chớ xa cách hắn!" Tư Đồ Cảnh nghe vậy gật đầu.

Viên Diệu Huệ nói: "Nói đến Thất đệ, con thấy toàn bộ tâm tư của đệ ấy đều đặt trên người Thất đệ muội, cho nên tạm thời không cần đến tìm vương gia quá thường xuyên, chỉ là không biết sau khi đệ muội sinh hạ hài tử, hắn có còn như vậy nữa không."

Hứa tiệp dư nhíu nhíu mày, nhớ tới chuyện Tư Đồ Tu quyết tâm cưới Bùi Ngọc Kiều, có lẽ đứa nhỏ này thật sự thích nàng. Nhưng hắn càng thích Bùi Ngọc Kiều thì quan hệ với Bùi gia lại càng khăng khít, còn cả Từ gia, Bùi Ngọc Họa vừa đính hôn với Hoa gia cũng là một thế lực lớn! Tâm của nàng bỗng nhiên trở nên rối loạn, hình như lưỡi dao sắc trong tay nàng bị người cướp đi mất!

Thời điểm Tư Đồ Tu về đến vương phủ, vừa vặn qua một canh giờ, Bùi Ngọc Kiều vui mừng, hớn hở chào đón: "Ta vừa bảo phòng bếp làm đồ ăn xong." Rồi quay ra bảo Lư Thành đi đốt pháo.

Hắn cười nói: "Pháo vẫn còn chưa đốt à?"

"Phải chờ vương gia chứ." Nàng kéo cánh tay hắn: "Ta chưa từng ăn tết với chàng, lần này chúng ta phải thật náo nhiệt!"

Đời trước, chuyện gì nàng cũng không hiểu, đến tết cũng chỉ nghĩ tới người nhà, sợ hãi và xa lánh hắn. Ba năm đó, tâm trạng của hắn đối với thê tử như nàng hẳn là vô cùng cô đơn. Nhưng đời này, mọi thứ đều thay đổi.

Tư Đồ Tu nhìn nàng thật chân thành, cười nói: "Được, chúng ta ăn tết cùng nhau, đi, ra ngoài xem bọn họ đốt pháo."

Trong viện, Lư Thành sắp xếp mấy điểm đốt pháo hoa. Vừa thấy tia lửa tung tóe, phát ra từng tiếng lốp bốp, pháo hoa bay thẳng lên trời, nàng liền bịt tai trốn sau lưng hắn, cao hứng kêu lên: "Năm mới rồi, năm mới đến rồi."

Hắn nghe tiếng hoan hô của nàng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lần đầu tiên phát hiện ra bầu trời đêm cũng có thể đẹp như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui