Hứa tiệp dư thấy vẻ mặt của Tư Đồ Tu, trong lòng âm thầm cười.
Thế giới này chính là như vậy, dù Tư Đồ Tu có chung tình thế nào thì nó cũng là nam nhân, chỉ là hơi tiếc, cô nương này là vũ khí bí mật do bà ta âm thầm bồi dưỡng, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không cho ra mặt, bây giờ vì mượn hơi Tư Đồ Tu nên đành nhịn đau cắt thịt.
Có điều bà ta sẽ chủ động nói ra, bà ta cho Hinh nhi lui, "Nhị hoàng tôn vầng trán cao, vừa nhìn chính là người có phúc, rất giống thất vương gia."
Vi Thị nói: "Trán cao của bọn nhỏ là giống hoàng thượng."
Hứa tiệp dư cười một cái, lui đến phía sau.
Vi Thị lệnh Bùi Ngọc Kiều ôm con, còn có Tư Đồ Tu, mọi người cùng nhau đi theo dọc đường ngắm hoa.
Đến gần giờ tỵ, Tư Đồ Hằng Thành xử lý xong sự vụ, nghe nói Vi Thị mời phu thê Sở vương tới, ông ta rất vui vẻ, cũng tới ngự hoa viên ôm cháu, đứa nhóc mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn thẳng ông ta, trên khuôn mặt ngây thơ tràn đầy tò mò, ông ta không kìm được nở nụ cười. So với người lớn tâm cơ phức tạp, trẻ nhỏ đáng yêu hơn nhiều, ông ta nhìn đứa cháu này, dường như có thể thấy được mấy nhi tử lúc nhỏ, đáng tiếc nháy mắt bọn nó đã trưởng thành, còn không làm người bớt lo.
"Hi nhi được con dạy rất ngoan, rãnh rỗi thì dẫn nó vào cung." Ông ta phân phó Tư Đồ Tu.
Tư Đồ Tu dạ một tiếng.
Ông ta bế một lúc lâu, Hứa tiệp dư nhíu mày, xem ra Tư Đồ Hằng Thành rất thích đứa cháu này, cũng không khó hiểu, con thái tử chết non, Chu vương phi thân thể không khỏe, ngoại trừ Tư Đồ Cảnh có một nhi tử, còn mấy vị vương gia khác đều mới thành thân, sau tám năm mới có một đứa cháu trai nữa, ai cũng sẽ vui vẻ. Tiếc là cái bụng của con dâu bà ta không có ý chí tiến thủ, đến bây giờ còn chưa có tin tức, có nên để thái y xem không? Trong lòng bà ta lo lắng mà khuôn mặt vẫn lộ mỉm cười nhàn nhạt.
Tình cảm vài chục năm vẫn còn, Tư Đồ Hằng Thành tới đây vẫn nhìn qua Hứa tiệp dư.
Bà ta đứng ở phía sau, quần áo mộc mạc, thân hình hơi gầy.
Nghe nói bà ta ở Trường Xuân điện đóng cửa không ra ngoài, cũng chưa từng đi xin gặp ông ta, trước đây phong quang vô hạn, bây giờ lại thua thiệt người, đều là do một tay ông ta thúc đẩy, suy nghĩ một chút, cuối cùng có vài phần không đành lòng, quay đầu lệnh hoàng môn tặng vài cuộn gấm Giang Nam, Hứa tiệp dư tạ ơn, xoay người lại, sắc mặt lạnh băng.
Coi Hứa gia của bà ta như con kiến hôi, tặng vài cuộn gấm là bà ta sẽ biết ơn? Thiên hạ này, vô tình nhất là ông ta. Cưng chiều lúc bà ta ngoan ngoãn phục tùng, lúc không cưng chiều, e rằng không bằng một đôi giày rách. Cảm giác này, Vi Thị cũng biết, hai mẫu tử Vi Thị là minh chứng tốt nhất.
Bà ta ngồi trên giường, lấy phương thuốc trong tay áo ra đưa cho Hinh nhi: "Lúc nãy ta quên đưa cho Sở vương phi, ngươi đi đưa đi, phương thuốc này dùng cho phu nhân mới sinh con, nó sẽ vui lắm."
Hinh nhi dạ một tiếng.
Lúc này, Bùi Ngọc Kiều đang ôm nhi tử cùng Tư Đồ Tu trở về.
Trên đường đi gặp nhiều phi tần cung nhân, xuân về hoa nở, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, bóng dáng thướt tha, quần áo thơm mát, gần đây nàng luôn ở trong nhà, nhìn những khuôn mặt quen thuộc nên không có cảm giác gì, lần này đi ra ngoài mới thấy mình như gà giữa bầy hạc, nàng muốn về ngay, rồi nghĩ cách gầy lại, tới lúc dễ nhìn hơn mới ra khỏi cửa.
Kết quả vừa mới tới cửa cung, nghe một tiếng thở nhẹ tựa chim hoàng oanh ở sau lưng, Hinh nhi đuổi theo nói: "Vương phi nương nương, Tiệp dư nương nương bảo nô tỳ mang phương thuốc tới, may là đuổi kịp."
Nàng ta thở hồng hộc, ngay cả hơi thở cũng mang hương thơm.
Bùi Ngọc Kiều không thích nàng ta lắm, nàng hỏi: "Phương thuốc gì?"
"Phương thuốc cho nương nương dùng, Tiệp dư nương nương nói sau khi sinh con xong thì dùng phương thuốc này, rất nhanh sẽ trở về dáng vẻ trước kia."
Bùi Ngọc Kiều động lòng.
Hinh nhi thấy nàng ôm con nên đưa phương thuốc cho Tư Đồ Tu.
Ngón tay thon dài như cọng hành, lại giống như điêu khắc từ bạch ngọc, chàng vươn tay lấy nhìn, đúng là một phương thuốc, có điều đồ Hứa tiệp dư đưa, chàng không dám cho Bùi Ngọc Kiều dùng ngay, chàng bỏ lại trong tay áo, Hinh nhi thi lễ cáo rút.
Bóng lưng thướt tha, chàng như có điều suy nghĩ.
Hai người ngồi trong xe ngựa, trong chốc lát đều không nói gì, Tư Đồ Hi đi ra ngoài một chuyến nên mệt mỏi nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ hồng bĩu bĩu, rất nhanh thì ngủ, nàng nhìn nhi tử, chẳng biết tại sao trong đầu đều là bóng dáng của cung nhân, nàng thấy rất lạ, nàng không phải là nam nhân, làm sao nhìn một cái là mê mẩn? Mùi hương ở chóp mũi dường như không thể biến mất.
Len lén nhìn Tư Đồ Tu, chàng lười biếng ngồi, vài tia nắng xuyên qua cửa sổ rơi lên mặt bên của chàng, xinh đẹp không chút tỳ vết, nàng bỗng nhiên phát hiện lông mi chàng rất dài. Nhìn một hồi lại thấy buồn, lúc đi chàng kéo nàng thân thân thiết thiết, lúc về chàng lại không nhìn nàng.
Chàng đang suy nghĩ gì?
Không phải là giống nàng nghĩ tới cung nhân đó chứ?
Trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót, khó chịu, nàng hừ lạnh hỏi: "Lẽ nào vương gia đang suy nghĩ tới Hinh nhi?"
Tư Đồ Tu đảo mắt nhìn nàng, "Sao nàng biết?"
Đúng là đang nghĩ tới!
Nàng tức giận trợn tròn mắt.
Tư Đồ Tu không nói dối, thật sự là phản ứng của chàng giống Bùi Ngọc Kiều, trong đầu đều là bóng hình xinh đẹp của cung nhân, nhưng chàng biết rõ tình cảm của chàng với Bùi Ngọc Kiều, đời này chàng cố chấp cưới nàng, một là bởi vì đời trước chàng trút hết tâm huyết lên người nàng, hai là bởi vì thói quen làm bạn với nàng, bây giờ bọn họ đã có nhi tử, tình cảm càng hơn bình thường, đó là một loại ràng buộc sâu sắc. Theo lý thuyết, chàng sẽ không nghĩ tới nữ nhân khác, lúc Bùi Ngọc Kiều có thai, không tiện làm chuyện chăn gối, chàng chưa từng có ý định gì khác.
Mà nay, nàng đã hết ngày ở cữ, thì càng không có gì.
Đây là chỗ mà chàng khó hiểu.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng nhiều hơn là thấy lạ.
Có điều Bùi Ngọc Kiều không biết ý của chàng, cho là chàng đứng núi này trông núi nọ, nàng oán hận nói: "Chàng cảm thấy nàng ta đẹp?"
Nàng phồng má, thoạt nhìn giống như một cái bánh bao, Tư Đồ Tu buồn cười nói: "Chẳng lẽ không đẹp?"
"Không hề đẹp!" Nàng nói, "Mắt nhỏ, mũi không cao."
Chàng thản nhiên nói: "Phải không? Bản vương cảm thấy không tệ lắm, ít nhất là không mập."
Bùi Ngọc Kiều lập tức ủ rũ.
Giống như một quả cầu tròn trịa bị người ta đâm thủng, cả người xìu xuống rúc ở trong góc.
Tư Đồ Tu cười ha ha rồi dỗ nàng: "Tuy bản vương cảm thấy không tệ, nhưng bản vương vẫn thích người mập hơn." Chàng bóp bóp người nàng, "Nàng tốt hơn nhiều, da thịt mềm mại, quá gầy không tốt. Hơn nữa trước khi sinh con nàng đâu có mập."
"Chàng gạt người." Bùi Ngọc Kiều buồn bực nói, "Mới vừa rồi chàng còn nói đang nghĩ tới nàng ta."
"Nàng ghen sao?" Chàng cười, nhào nặn mặt nàng, "Thật hiếm thấy nha!"
"Ai ghen?" Bùi Ngọc Kiều nói, "Ta, ta vì muốn tốt cho chàng, đó là cung nhân, chàng thích cũng sẽ không lấy."
"Ai nói? Nếu ta thích thì tùy tiện nói một tiếng, phụ hoàng sẽ đồng ý tặng cho ta làm tiểu thiếp, nàng ta không phải phi tần, cung nhân đều giống nô tỳ."
Tim Bùi Ngọc Kiều đập lộp bộp một tiếng, giọng nói nhỏ hơn, không có chút sức lực, "Chàng thích thật sao?"
"Do một câu nói của nàng thôi." Chàng thấy vẻ mặt khổ sở của nàng, trong lòng lại vui, "Nàng nói xem, bản vương nên thích hay không thích?"
Nàng vội vàng lắc đầu: "Không thể thích." Nàng không vui chút nào, nếu cung nhân thật sự tới vương phủ thì bọn họ sẽ chia nhau ở cạnh Tư Đồ Tu, tất nhiên nàng sẽ bực mình, đừng nói làm chuyện gì khác, ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ, nàng nắm chặt cánh tay chàng, "Không được, chàng không thể thích."
Nàng bỗng nhiên nhào qua ôm cánh tay chàng, cánh tay này là của nàng, cái ôm này là của nàng, cái gì cũng đều là của nàng, nữ nhân khác không thể đụng vào.
Nhìn nàng dáng vẻ giữ chàng của nàng, chàng nhỏ giọng cười rộ lên.
Nàng lại ôm nhi tử ngồi lên đùi chàng, "Trong phủ chỉ cần ba người chúng ta, vương gia, ta và con."
Những cái khác đều không cần.
Ai cũng không thể xen vào.
Chàng đưa mắt nhìn nàng: "Nàng thích bản vương như vậy sao? Không để cho ai chia..."
Không đợi chàng nói xong, nàng ôm cổ chàng, ngẩng đầu hôn chàng.
Đầu lưỡi xinh xắn không có lực, vừa mềm mại vừa linh hoạt, nhẹ nhàng chạm lên môi, dường như có thể chạm đến tim của chàng, chàng hoàn toàn không có phòng bị liền bị nó chui vào, đó là một loại cảm giá chàng chưa bao giờ thử qua. Giống như nước suối đổ qua, lại giống như linh xà trêu chọc, mỗi một sợi dây thần kinh như bắt đầu nhảy lên, hưng phấn không thể kiềm chế. Chỉ là nàng không có bao nhiêu sức lực, đến cuối cùng vẫn bị chàng đẩy trở về, bị chàng quấn lấy, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, suýt nữa hít thở không thông.
Hai người dính chặt vào nhau, quên cả nhi tử, Tư Đồ Hi bỗng nhiên khóc lớn.
Bùi Ngọc Kiều vội đẩy chàng ra, thì ra là nhi tử bị ép đau.
Tư Đồ Tu cảm thấy đáng tiếc, đang lúc hứng thú cao lại bị nhi tử quấy rầy, chàng nghĩ lần sau nhất định không thể để con nằm giữa như thế này.
Dỗ một lát, cuối cùng nhi tử ngừng khóc, lúc đó đã đến vương phủ.
Bùi Ngọc Kiều ôm nhi tử tìm vú nuôi uống sữa, đứa trẻ cảm thấy mỹ mãn, cười tủm tỉm chơi một hồi rồi nhắm mắt ngủ. Nàng nhớ tới phương thuốc gầy, hỏi Tư Đồ Tu lấy phương thuốc, Tư Đồ Tu nói không vội, trước tiên để thái y xem có dùng được hay không, Bùi Ngọc Kiều không vội, đợi qua ngày hôm sau, chàng cho mời Trương thái y, Trương thái y nói đây là phương thuốc cổ truyền, trong cung có lưu truyền, là do một thái y tiền triều viết, không có vấn đề gì, lúc đó Tư Đồ Tu mới đưa cho Bùi Ngọc Kiều.
Ngày hôm đó liền bắt đầu, nàng dựa theo phương thuốc, lại kết hợp với lời Trương thái y nói, ăn cái gì, rèn cái gì.
Không đến mấy ngày, liên tục truyền tới hai tin tức tốt, một là Viên Diệu Huệ, một là Tiết Qúy Lan, hai người trước sau có thai, Tư Đồ Hằng Thành rất vui vẻ, ông ta cảm thấy là do Bùi Ngọc Kiều mở đầu nên con nối dòng hoàng gia bắt đầu thịnh vượng, đáng để vui mừng.
Kể từ lúc hai vị vương phi có tin vui là ít tụ họp hơn, Bùi Ngọc Kiều vui vẻ chuẩn bị tặng lễ, mắt thấy sắp đến ngày Bùi Ngọc Họa thành thân, nàng lại bắt đầu thêu khăn, lúc trước đã đồng ý tặng thì bây giờ phải chuẩn bị cho tốt.
Lúc này gần đến Tết Đoan Ngọ, từng nhà bận rộn đi thăm người thân, Hứa gia vì chuyện của Hứa lão gia mà gần một năm không có nụ cười, Hứa phu nhân ngồi trước cửa sổ, cầm kim thêu, đỏ mắt nói: "Nếu phụ thân con còn ở nhà thì nương sẽ thêu hà bao cho ông ấy, bây giờ không biết..." Bà ta nghẹn ngào.
Hứa Tranh nói: "Đã lo trước ở biên cương rồi, bên đó cũng có truyền tin tức lại, phụ thân ở đó rất tốt, sau này lo lót một chút, chưa chắc không thể trở về."
Nghĩ tới biên cương lạnh lẽo, tướng công đã lớn tuổi mà còn phải chịu khổ, lòng Hứa phu nhân đau như bị kim đâm, bây giờ nữ nhi bị hạ xuống làm tiệp dư, ngay cả người nhà cũng không thể gặp, nhất định nữ nhi sẽ tiều tụy, tất cả những chuyện này là do Tư Đồ Dập và Tư Đồ Lan ban tặng. Bọn họ trời sinh lập trường khác nhau, là kẻ thù của nhau, không giống Chu gia chỉ biết bám vào Hứa gia, bây giờ nhà họ liên lụy tới tương lai tốt đẹp vinh hoa phú quý của cháu trai Tư Đồ Cảnh, Hứa gia xuống dốc, Chu gia chỉ nói vài lời hay chứ không giúp gì hết.
Bà ta biết nữ nhi ở Chu gia không tốt, vì vậy không tin hoàn toàn lời Hứa Đại Mi nói, bà ta bí mật để tam nhi tử đi điều tra Chu gia, đúng là Chu gia có ý lên thuyền mới, còn muốn bỏ rơi Hứa Đại Mi, Hứa phu nhân cười cười: "Lòng người không còn chất phác, chúng ta chưa từng có ý kéo nhà bọn họ xuống nước, vậy mà bọn họ không buông được một nhánh cỏ cứu mạng nào, đúng là vô tình vô nghĩa."
Hứa Tranh cắn răng nói: "Còn không phải sao? Trên đường đi con gặp Chu Dịch, hắn ta không hề cho một sắc mặt tốt, thậm chí còn hận không thể không nhìn thấy chúng ta, miễn cưỡng tới đây cũng chỉ là dối trá, không ngờ trên đời lại có tiểu nhân như thế."
Hứa gia nói: "Vậy chúng ta còn chờ cái gì? Chu gia ngồi yên không quan tâm, đừng mong bọn họ có thể sống tốt."
Lúc Hứa gia bàn chuyện, Bùi Ngọc Kiều đang làm túi hương, chọn vải màu tím đậm, thêu vài cọng cỏ linh chi, rồi bỏ cỏ thơm vào, Tư Đồ Hi nằm bên cạnh nàng, mặc cái áo ngắn màu xanh biếc, nằm yên lặng ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn khắp nơi, không hề ầm ĩ.
Trúc Linh cười nói: "Thế tử thật là ngoan."
"Đúng vậy, cười híp mắt kìa, thảo nào vương gia nói nó giống phật di lạp." Cái miệng nhỏ hé ra, cứ a a, chỉ có khi rất đói bụng mới khóc, có điều bình thường vú nuôi sẽ không để nó đói.
Dường như nó có thể tự chơi một mình.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Lát nữa làm cho nó một túi hương nhỏ, làm giống hệt cái của vương gia, hai người mang túi hương giống nhau, thật là thích."
Đinh Hương hé miệng cười rộ lên.
Bùi Ngọc Kiều liếc các nàng, "Các em cũng làm đi, ta cho phép các em đưa cho vị hôn phu."
Hai người này cuối năm đều gả ra ngoài, người đã định xong.
Hai nha hoàn đỏ mặt.