Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Tết Đoan Ngọ, lại đến thời gian đua thuyền rồng, năm ngoái nàng gả cho Tư Đồ Tu, mang thai ngay thời gian này, căn bản là không thể ra cửa, nhưng năm nay có thể ra ngoài chơi rồi.

Nàng làm xong túi hương, nằm ở trên giường tập vài động tác rèn luyện cơ thể.

Tuy nàng rất muốn gầy, nhưng Trương thái y nói không thể nóng vội, nếu không... Mỗi ngày đi nhiều một chút, hoặc là đi luyện công, đều có thể nhanh chóng gầy xuống, còn bây giờ chỉ có thể làm vài động tác nhẹ nhàng.

Nàng nằm thẳng ở trên giường, duỗi cánh tay lên cao, rồi duỗi sang ngang, đồng thời điều chỉnh hô hấp, khi Tư Đồ Tu trở về, nàng vẫn còn đang chăm chỉ luyện tập. Chàng ra dấu cho nha hoàn đừng quấy rầy nàng, chàng cởi áo bên ngoài ra, nhẹ chân đi tới, đứng bên cạnh bình phong ngọc thạch nhìn nàng.

Bên trong màn thêu hoa điểu màu xanh, nàng chỉ mặc một cái áo nhỏ màu hồng nhạt, lộ ra hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, trên dưới lay động, từ góc độ của chàng có thể nhìn thấy cả khuôn mặt nàng, trong trắng lộ hồng, phảng phất như hoa mẫu đơn, khuôn mặt dính mồ hôi giống như giọt sương trong đêm rơi xuống.

Cánh tay nàng di chuyển, trước ngực rung rẩy làm chàng không dời nổi mắt, cổ họng cuộn lên, chàng đi tới, bỗng nhiên nắm cánh tay nàng.

Nàng hô một tiếng, thấy là chàng liền cười nói: "Chàng đã trở về."

Nàng muốn đứng lên nhưng đứng không nổi, chàng đè nửa người xuống, "Lần sau tập sớm một chút."

"Vì sao?" Bùi Ngọc Kiều mê man, suy nghĩ rồi hỏi: "Trách ta không tới đón chàng? Nhưng ta không biết là chàng về, bọn Trúc Linh không có nói."

Nàng gầy hơn trước đây một tí, khuôn mặt không còn tròn nữa, ngoài ý muốn lộ ra sự quyến rũ của nữ nhân, hoặc là bởi vì nàng biết dỗ nam nhân, thỉnh thoảng sẽ có lúc quyến rũ người, chàng hôn môi nàng, "Không phải vậy, là vì cái này." Bàn tay to lớn đặt xuống chỗ làm chàng xao động.

Nàng còn chưa nói gì là chàng bắt đầu làm xằng làm bậy rồi.

Bữa tối bất đắc dĩ trễ nửa canh giờ.

Hai người từ phòng tắm đi ra, ngồi bên bàn cơm, nàng mặc quần áo vừa mới xông hương, mùi thơm thoang thoảng bay vào chóp mũi, đáng ra chàng phải thỏa mãn, nhưng trong nháy mắt chàng lại nhớ tới cung nhân Hinh nhi.

Chàng hơi nhíu mày, nhịn không được nhìn Bùi Ngọc Kiều, nàng vừa mới gội đầu, lau khô tóc chứ chưa búi lên, mái tóc đen thả dài, nàng an tĩnh ăn cơm, nhìn rất dịu dàng. Đương nhiên chàng vẫn thích nàng, nhưng trong chốc lát bỗng cảm thấy hoang đường, chẳng lẽ chàng là người đa tình?

Không có khả năng, chàng lắc đầu, miễn cưỡng ăn xong, chàng gọi Mã Nghị vào thư phòng.

"Ngươi biết vài thứ bàng môn tả đạo, bản vương hỏi ngươi, trên đời này có hương thơm gì mà làm người ta luôn nhớ tới một người vừa gặp?" Chàng nghi ngờ hương thơm trên người cung nhân.

Mã Nghị suy nghĩ một chút: "Thuộc hạ không biết, nhưng trời đất bao la, chuyện lạ gì mà không có, vương gia." Hắn cẩn thận hỏi, "Vương gia ngửi được mùi hương gì lạ sao?"

"Ừ, ngửi được trong cung. Ngươi đi điều tra Hứa tiệp dư xem bà ta có quen biết gì loại người này không?" Vừa nói xong chàng lại nghĩ Hứa tiệp dư không thể ra cung, theo lý thì chuyện này phải do người Hứa gia làm mới được, "Còn có Hứa gia, đừng để sơ hở."

Mã Nghị dạ một tiếng.

Tết Đoan Ngọ, Bùi Ngọc Kiều dậy sớm, thấy Tư Đồ Tu mặc quần áo xong, nàng lấy túi hương ra như dâng vật quý, "Ta làm vài ngày mới xong đó, đẹp không?"

Chàng cười rộ lên, thật ra chàng đã sớm biết, chỉ là chàng không nói ra mà thôi, chàng đang đợi phần vui vẻ này.

"Đẹp, đeo lên cho ta đi."

Nàng cúi đầu đeo túi hương bên hông chàng, lúc ngẩng đầu lên, chàng đang đưa tay ra, trên bàn tay rộng lớn là một cái mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền hình con rắn, cái đuôi cuộn lại, cái đầu ngẹo qua, giống như đang nhìn nàng, nó không hề đáng sợ như con rắn trong tưởng tượng, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, mập mạp, bề ngoài đẹp mắt, lấp lánh như màu sắc mùa xuân. Nàng cực kỳ vui mừng kêu lên: "Mặt dây chuyền này cho ta?"

"Ừ, vốn định tặng nàng vào ngày sinh nhật, nhưng làm chưa xong, Tết Đoan Ngọ cũng là ngày đuổi ngũ độc, nàng đeo nó, một là con vật cầm tinh của nàng, hai là..." Mắt chàng hiện lên tâm tình phức tạp, chàng dịu dàng nói, "Đuổi rắn độc, sẽ không bị rắn cắn."

Đời này nàng không nên chết như vậy, nàng phải sống cho thật tốt.

Nàng nghe câu này, đôi mắt đỏ lên, suýt chút nữa rớt nước mắt, trong chốc lát không nói lên lời, nàng vòng tay ôm hông chàng, vùi đầu vào trong ngực chàng.

Không biết có phải trùng hợp hay không mà chàng nói câu này, giống như chàng đang an ủi thê lương lúc nàng chết, nghĩ tới những chuyện này, bỗng nhiên thấy nó không còn đáng sợ nữa, nàng nhẹ giọng nói: "Chàng đeo lên cho ta."

Chàng lấy sợi dây đỏ vòng qua cổ nàng.

Không dài không ngắn, mặt dây chuyền vừa lúc rơi ở giữa cổ, lành lạnh, cái lạnh đầu hạ làm người thoải mái.

Nàng nhón chân hôn lên mặt chàng một cái, dịu dàng nói: "Cám ơn tướng công."

"Cám ơn cái gì, không phải là trả lễ sao?" Chàng sờ sờ đầu nàng, "Đi thôi, đi vào cung vấn an phụ hoàng mẫu hậu, lát nữa chúng ta sẽ đi xem thuyền rồng."

Nàng gật đầu, gọi vú nuôi ôm Tư Đồ Hi tới, đeo cho nó một cái túi hương, "Nhìn xem, giống nhau như đúc."

Chỉ nhỏ hơn một chút, rất dễ thương.

Tư Đồ Tu cười, một tay ôm nhi tử, một tay nắm tay nàng, ba người đi ra ngoài.

Trong cung năm nay rất náo nhiệt, Vi Thị dặn ngự thiện phòng làm nhiều bánh chưng, bọn họ đi qua, vừa lúc gặp Tư Đồ Chương đang ăn, thấy Tư Đồ Hi, Tư Đồ Chương vui mừng chạy tới: "Đường đệ đệ, lần đầu tiên ta gặp đệ đó."

Tư Đồ Chương lột bánh chưng ra đưa tới miệng Tư Đồ Hi hỏi: "Đệ có ăn không?"

Bùi Ngọc Kiều cười ha ha, "Chương nhi, Hi nhi còn nhỏ, không thể ăn cái này, chỉ uống sữa."

"Ah, thì ra là vậy." Tư Đồ Chương nhìn Bùi Ngọc Kiều, "Thất thẩm thím, cho thẩm ăn, con đã ăn mấy cái rồi, không ăn nổi nữa."

Nàng không từ chối, cười nói cám ơn.

Tư Đồ Uyển cũng ở đó, nàng ta đã lớn hơn một chút, nhìn thành thục hơn Tư Đồ Chương, nàng ta khen Tư Đồ Hi dễ thương rồi nói với Bùi Ngọc Kiều, "Nương con nói muốn mời thất thẩm tới chơi mà thân thể nương không khỏe, sợ thất thẩm không vui, nên chờ thêm một thời gian nữa."

Thật sự là thân thể Thường Bội không khỏe, nhưng đời trước có mời bọn họ vài lần, Bùi Ngọc Kiều gật đầu: "Được, chờ nương con khỏe hơn thì chúng ta sẽ tới thăm."

Tư Đồ Uyển cười híp mắt gật đầu.

Tư Đồ Hằng Thành tới, mọi người nhao nhao đi tới hành lễ, sau đó theo ông ta ra ngoài cung, đến Bạch Hà xem thuyền rồng, có điều Tư Đồ Hi còn nhỏ, ở bên ngoài sẽ không tốt nên Bùi Ngọc Kiều gọi Trúc Linh và vú nuôi ôm về vương phủ trước, nàng nhỏ giọng nói với Tư Đồ Tu, "Chắc chắn hôm nay hai muội muội có tới, chỉ là không biết ở đâu."

"Chuyện này không khó, ta cho người đi hỏi, lát nữa nàng đi tìm muội muội tụ họp."

Nàng dạ một tiếng, vui mừng lắc lắc tay chàng.

Bên bờ Bạch Hà có rất nhiều người. Năm nay, mấy vị trưởng công chúa cũng tới, Bùi Ngọc Kiều đi chào bọn họ, nàng liếc mắt liền thấy Diêu Trân đứng cạnh trưởng công chúa Khánh Dương, nhớ tới mặt dây chuyền, nàng hừ một tiếng, cố ý lấy mặt dây chuyền để bên ngoài, nàng muốn Diêu Trân biết bây giờ nàng có mặt dây chuyền đẹp hơn của nàng ta.

Tư Đồ Tu nhìn thấy, suýt chút nữa bật cười.

Dấm chua năm xưa còn chưa tan nữa đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui