Đương nhiên Diêu Trân thấy mặt dây chuyền, mắt thấy Bùi Ngọc Kiều khí thế dâng cao đi tới, nàng ta xoay người muốn đi.
Bùi Ngọc Kiều bây giờ, sinh một nhi tử, trong cung ban thưởng vô số, kinh thành ai không biết? Lúc đầu, nàng ta khoe tình cảm thời bé với Tư Đồ Tu, còn có mặt dây chuyền nữa, nhưng giờ Bùi Ngọc Kiều cũng có, nàng cái gì cũng có, còn nàng ta có cái gì mà so nữa?
Chỉ có thể giả vờ không thấy nàng rồi bước đi khỏi nơi này.
Ai ngờ trưởng công chúa Khánh Dương kéo nàng ta lại, nhẹ giọng khiển trách: "Con đừng không hiểu chuyện, con đã là cô nương sắp thành thân rồi. Sở vương phi sinh nhi tử, con phải tới chúc mừng mới đúng, đừng đắc tội nó như lần trước." Cháu gái không thể gả cho Tư Đồ Tu, nhưng trưởng công chúa Khánh Dương còn có quan hệ tốt với Hứa tiệp dư, tất nhiên là muốn nối quan hệ tốt với Tư Đồ Tu, bà ta không cho phép Diêu Trân làm xấu mặt.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Diêu Trân bị cô ngăn lại, thật sựu không thể đi, đành phải dạ một tiếng.
Hai người bước lên, nàng ta gọi một tiếng nương nương nhỏ như muỗi kêu.
Bởi vì không cam lòng nên gương mặt hơi đỏ lên.
Bùi Ngọc Kiều thấy nàng ta như vậy thì không còn ý khoe khoang nữa, nàng tới chào Tư Đồ Huyền Nguyệt.
Hiếm khi có dịp tới xem thuyền rồng.
Tư Đồ Tu có chút ngạc nhiên.
Tư Đồ Huyền Nguyệt cười nói: "Hoàng thượng tâm tình tốt, gọi chúng ta cùng đi, ta không từ chối được, đã nhiều năm Đoan Ngọ chưa từng tới đây, bây giờ đi cũng không sao." Bà ta gọi Bùi Ngọc Kiều ngồi kế mình, lấy một chuỗi ngọc lưu ly trong suốt lấp lánh từ trong tay áo ra cho nàng, "Đồ lặt vặt, con lấy chơi đi."
Vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, trong cung không có nhiều, Bùi Ngọc Kiều có ý từ chối, nhưng thấy dáng vẻ cho phép lấy của Tư Đồ Tu, nàng lập tức nói cám ơn rồi lấy.
Tiết Qúy Lan và Viên Diệu Huệ vì có thai nên không tới. Hai người Tư Đồ Dập, Tư Đồ Cảnh ngồi chung, ân cần thăm hỏi tẩu tử đệ muội. Tư Đồ Tu đi tới, chúc mừng vài câu rồi ngồi bên phải Tư Đồ Cảnh, tai nghe tiếng chiêng trống vang lên trên sông, thuyền rồng lần lượt ra tới, đậu thành một đường thẳng đợi ra lệnh. Chàng bỗng nhỏ giọng hỏi Tư Đồ Cảnh: "Ngũ ca, lúc ca vào cung, có từng gặp một cung nhân tên là Hinh nhi?"
Tư Đồ Cảnh khó hiểu hỏi: "Cái gì Hinh nhi? Chưa từng nghe nói."
Xem ra là bỗng nhiên xuất hiện hoặc là vẫn luôn bị Hứa tiệp dư giấu, chỉ đợi chàng tới là thả ra, Tư Đồ Tu cười cười, Hứa tiệp dư quá coi trọng chàng, nhưng lại xem nhẹ chàng ở mặt này, bà ta cho rằng chỉ cần một tiểu mỹ nhân là có thể làm chàng thần hồn điên đảo, xin tới làm tiểu thiếp, rồi bị nàng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?
Chàng thản nhiên nói: "Lần trước vào cung thấy, rất đẹp, đệ thấy lạ, trước đây chưa từng thấy qua."
Tư Đồ Cảnh cười rộ lên: "Hiếm khi thấy đệ khen người đẹp, nhất định rất đẹp."
"Được, lần sau ngũ ca vào cung, nhớ hỏi nương nương xem có người như thế không?"
Tư Đồ Cảnh bị chàng gợi lên lòng hiếu kỳ, dù sao Tư Đồ Tu vẫn luôn lãnh đạm, muốn nghe nữ nhân gì đó từ trong miệng chàng là rất khó, hắn ừ một tiếng: "Lát nữa ta muốn vào cung, cái thai của nương tử không ổn định, thái y nấu bí dược, ta sợ bọn họ làm không tốt nên tới xem, sẵn tiện đi thăm nương nương luôn."
Dù sao Hứa tiệp dư đã từng sinh con, có một số việc hắn muốn học hỏi kinh nghiệm.
"Vậy ca phải chú ý chăm sóc ngũ tẩu nhiều hơn rồi." Tư Đồ Tu nói.
"Đúng vậy, may là gần đây ta không có chuyện gì nhiều." Giọng nói Tư Đồ Cảnh có chút buồn bã, hắn bị Hứa gia liên lụy, trong thời gian này Tư Đồ Hằng Thành không trọng dụng hắn, chỉ phân cho hắn làm một vài việc lặt vặt trong nha môn, trong lòng hắn hiểu rõ, nhưng sự chênh lệch như vậy làm hắn thấy buồn trong lòng.
Tư Đồ Tu im lặng một chút mới nói: "Qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, coi như ca có thời gian dành cho ngũ tẩu."
Nghe chàng an ủi, Tư Đồ Cảnh cười một cái, vỗ vỗ bả vai chàng, "May là ta còn đệ."
Năm chữ ngắn ngủi lại giống như có cái gì đó khứa ngang lòng chàng.
Tư Đồ Cảnh vĩnh viễn sẽ không biết chuyện của Hứa gia có sự thúc đẩy của chàng, thật sự có chút châm chọc. Đời trước, chàng bị người lừa gạt trọn đời. Đời này muốn trả lại, nhưng cảm giác của chân tướng giống như thuốc nước ngũ vị, uống một ngụm, làm người ta vừa dễ chịu lại vừa khó chịu.
Chàng nhìn Bạch Hà mênh mông trước mắt, nước sông thong thả trôi, vĩnh viễn không dừng lại, giống như chàng lúc lạc bước trong cõi trần, lạc nhưng không thể dừng bước.
Khóe miệng chàng nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Đúng, còn có đệ."
Tiếng trống cao vút vang lên, đua thuyền rồng bắt đầu.
Chàng nhìn một lát rồi quay lại ngồi cạnh Bùi Ngọc Kiều.
Nàng đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, thấy chàng tới, nàng bắt đầu thấy ngồi không vui, nàng kéo tay chàng nói: "Chúng ta ra bờ sông xem được không? Tuy chỗ này thoải mái, nhưng mà hơi xa, bên kia náo nhiệt hơn. Không biết phụ hoàng có đồng ý không?"
Tư Đồ Hằng Thành đang ngồi ở trước bỗng quay đầu lại nói: "Đi đi, trẫm có thể giữ các con sao? Tìm du thuyền đi chơi đi."
Không ngờ hoàng thượng nghe, Bùi Ngọc Kiều giật mình, trợn tròn mắt: "Con nói rất nhỏ mà..."
Tư Đồ Tu buồn cười.
Tư Đồ Hằng Thành nói, "Người luyện võ ai không tai thính mắt tinh? Trẫm còn chưa già lãng tai đâu."
Bùi Ngọc Kiều khen: "Phụ hoàng còn trẻ lắm, phụ hoàng thật lợi hại."
Tư Đồ Tu cáo lui với Tư Đồ Hằng Thành rồi kéo nàng đi.
Nàng lo sợ bất an: "Lần sau phải nói nhỏ hơn mới được, may là không nói bậy."
Chàng phì cười.
Hai người đi rồi, Tư Đồ Hằng Thành quay đầu lại nhìn, Tư Đồ Huyền Nguyệt đang lười biếng ngồi ở chỗ kia, thấy ánh mắt của ông ta, bà ta mỉm cười, nhìn không ra có thích hay không.
Trước ta ông ta có thể nhìn ra được, nhưng sau khi bà ta thành thân, rồi hòa ly, hai người bên nhau lần nữa là ông ta không còn đoán được tâm tư của bà ta. Chỉ có ông ta dây dưa chuyện cũ, nhớ thần giao cách cảm ban đầu, nhớ tình đầu ý hợp tốt đẹp, còn bà ta đang suy nghĩ gì, ông ta không biết.
Nhắc tới cũng nực cười, ông ta là vua của một nước, dạng nữ nhân nào mà không có, nhưng người làm ông ta động tâm chỉ có một mình Tư Đồ Huyền Nguyệt, không phải Hứa tiệp dư và Hiền phi, đám người có dung mạo, có tính tình thẳng thắn được ông ta yêu thương một thời gian. Tư Đồ Huyền Nguyệt hiểu ông ta, chuyện gì ông ta cũng có thể bàn với bà ta, không chỉ cầm kỳ thư họa mà còn có đại sự triều đình, ông ta cũng có thể nhờ bà ta gợi ý này nọ, bà ta là một kỳ nữ tử, đến cùng vẫn là nữ nhân, khó có thể bày ra sở trường.
Ông ta từng tiếc hận thay bà ta, thậm chí còn vọng tưởng cho bà ta một chức quan, nhưng bà ta nói không cần miễn cưỡng.
Đúng, không thể miễn cưỡng, bởi vì bọn họ là bà con xa, là cùng họ, ông ta không thể cưới bà ta làm thê, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ta gả cho Hứa Ôn.
Qua nhiều năm, ông ta có được bà ta, nhưng đến cùng vẫn không xóa được chuyện đã xảy ra.
Ông ta quay đầu, bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Mũ vàng trên đầu chói mắt không gì sánh được.
Tư Đồ Huyền Nguyệt nhìn bóng lưng của ông ta, rũ mắt xuống, cũng nhấp một ngụm rượu. Chuyện sai lầm nhất đời này của bà ta là gặp Tư Đồ Hằng Thành ở trong cung, càng về sau tình cảm cảm sâu, lại không thể không đi, càng sai hơn khi vì muốn rời khỏi ông ta mà gả cho Hứa Ôn. Sai thêm lần nữa, dù cho hai người có duyên phận thì cũng chỉ có kết cục bi thảm.
Bây giờ bà ta còn có thể cầu cái gì?
Có tình thì bên nhau, không nói tới lâu dài, nếu cuối cùng vẫn không duyên thì bà ta sẽ không oán không hối, đời này bà ta khó có cơ hội làm lại lần nữa.
Còn chuyện ông ta hy vọng như lúc ban đầu, bà ta không cho được.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ai có thể không thay đổi? Có lẽ có một ngày, bà ta sẽ hoàn toàn buông được ông ta, rời khỏi kinh thành, lần nữa ra ngoài ngắm phong cảnh.
Chín con thuyền rồng trên Bạch Hà lao đi như mũi tên, đến lúc chạy nước rút, Tư Đồ Tu kéo Bùi Ngọc Kiều chạy dọc theo bờ sông xem.
Tiếng cười của nàng như chuông bạc: "Đây là lần đầu tiên ta xem thuyền rồng như vậy."
"Chơi vui không? Vui hơn đứng xem không?"
"Ừ, chơi thật vui, nếu chạy nhanh một chút... Không đúng không đúng, quá nhanh ta theo không kịp." Bùi Ngọc Kiều nhìn vai chàng, "Nếu có thể giống như khi còn bé, cưỡi trên vai thì tốt rồi."
Trong trí nhớ của nàng, lúc phụ thân dẫn nàng ra ngoài chơi, có đôi khi phụ thân sẽ làm vậy.
Khóe miệng Tư Đồ Tu giật giật.
Ban ngày nhiều người, sao chàng có thể cho nàng cưỡi? Không đến thời gian một nén nhang, toàn thành đều biết, sao chàng còn dám ra cửa?
Bùi Ngọc Kiều biết nàng quá phận: "Nếu ta cưỡi thật thì chàng cũng không đỡ nổi, chỉ có trẻ con mới cưỡi được."
Quá coi thường sức lực của chàng, Tư Đồ Tu hừ lạnh, buổi tối cho nàng thử, chỗ này thì quên đi, chàng dừng bước lại, cười nói: "Sắp có kết quả rồi."
Nàng nhìn ra phía trước, quả nhiên là sắp kết thúc, thuyền rồng hạng thứ ba xông thẳng lên, vượt qua thuyền rồng hạng thứ nhất thứ hai, giống như bay, nhảy lên hạng nhất, mạo hiểm kích thích, bên bờ sông đều là tiếng hoan hô ủng hộ, thật lâu không tan.
Mã Nghị đi tới nói với Tư Đồ Tu: "Vương gia, du thuyền Bùi gia ở phía đông."
Nàng nóng lòng muốn đến.
Tư Đồ Tu cười nói: "Đi thôi, đi gặp đệ đệ muội muội, không chừng gặp được nhạc phụ nữa."
Hai người đi về phía đông.
Bùi Ngọc Họa đang ở đầu thuyền nói chuyện với Bùi Ứng Hồng, "Đến tháng tám muội sẽ thành thân, không thể để mẫu thân ở thôn trang nữa, hay là muội đi xin tổ phụ? Đã lâu rồi còn gì, hơn nữa ca chưa gặp mẫu thân."
Qua một thời gian, Bùi Ứng Hồng đã hết giận, hắn nghĩ có lẽ mẫu thân đã thông suốt, hắn gật gật đầu nói: "Ca đến thôn trang xem trước, sau đó chúng ta sẽ đi gặp tổ phụ tổ mẫu."
Hắn vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh, hôm nay Hoa Tử Dương mặt dày mày dạn tới, từ nãy đến giờ, hắn ta luôn nhìn chằm chằm muội muội, khóe miệng hắn giật một cái, nhẹ giọng nói: "Muội phu không phải yêu râu xanh thật chứ? Sao mà ca càng nhìn càng thấy lo, hắn không có thông phòng tiểu thiếp thật sao?"
Bùi Ngọc Họa cười phì một tiếng, có chút đắc ý nói: "Đương nhiên là không có, nếu có thì muội đánh chết hắn rồi."
Hoa Tử Dương ngoan ngoãn phục tùng Bùi Ngọc Họa, bây giờ hắn ta chăm chỉ học hành, Hoa lão gia vui mừng, ông ta rất vừa ý cô con dâu này, cảm thấy cuối cùng cũng có một người có thể trị đứa con này, lần nào Hoa Tử Dương tới Bùi gia, Hoa lão gia luôn gọi hắn mang nhiều lễ vật, cho tới bây giờ đều rất hào phóng.
Thấy nàng ta nhìn sang, trong mắt hắn ta đều là tình cảm nồng nàn, Bùi Ứng Hồng ngán ngẫm, hắn và Lâm Sơ Tuyết là phu thê mà đâu giống như bọn họ, hắn lắc đầu né ra, lúc lên boong thuyền, thấy Tư Đồ Tu và Bùi Ngọc Kiều tới, hắn vội vàng kêu Bùi Trăn: "Đại bá, đại muội và đại muội phu tới."