Giữa mùa thu, trong ngự hoa viên, bách hoa dần dần tàn lụi, chỉ có hoa cúc là nở rộ, dùng hương thơm chào đón mùa nó yêu thích nhất.
Hiền phi ngồi một mình trong đình, trong tay cầm một nắm hạt dưa từ từ cắn, thiếu nữ từng xinh đẹp, trải qua mười năm, nhan sắc bắt đầu xuống dốc, thân hình hơi mập mạp, có thể có một phần năm xinh đẹp trước đây đã là không tệ.
Nhưng bà ta không còn chờ đợi gì nữa, Tư Đồ Hằng Thành đã sớm không còn nhớ chủ nhân của Thanh Ninh cung, dù còn xinh đẹp thì có ích lợi gì? Huống hồ ở tuổi của bà ta, tâm tư chỉ đặt lên người con cái, tiếc là nhi tử bị cấm túc, đến bây giờ vẫn chưa được rời khỏi vương phủ, Hiền phi hơi nôn nóng, mắt thấy Vi Thị lần nữa nắm quyền, phần nôn nóng này càng nghiêm trọng hơn.
Dù sao Tư Đồ Dập đang có lợi thế, nếu hắn được làm thái tử thì nhi tử bà ta, người cùng phe, sẽ có chỗ tốt không nói hết được, nhưng bây giờ, nghe nói Tư Đồ Uyên sắp được thả ra.
Bà ta ăn hết hạt dưa, đi ra trước nhìn xung quanh, một tiểu hoàng môn bước nhanh qua đây, bà ta vội vàng đứng lên, lộ ra mấy phần hồi hộp, dò hỏi: "Có chuyện gì?"
"Hoàng thượng lệnh cho thượng y cục làm triều phục mới cho phế thái tử."
Tư Đồ Uyên ở Hòa Quang cung, nhiều năm không gặp người ngoài, căn bản không cần mặc triều phục, bây giờ làm triều phục mới, xem ra lời đồn là sự thật rồi. Hiền phi nhíu mày, may triều phục mới, không chỉ là trả tự do, mà còn cho mỗi ngày lâm triều, đó là tham chính rồi.
Đây là sao?
Hiền phi không thể tin được.
Tiểu hoàng môn len lén nhìn bà ta, đôi mắt đảo vòng, khom người nói: "Nô tỳ còn có một chuyện muốn bẩm báo nương nương."
"Nói mau."
Giọng nói tiểu hoàng môn nhỏ như ruồi muỗi, ngoại trừ Hiền phi, căn bản là không ai nghe thấy: "Nô tỳ còn nghe nói, dường như hoàng thượng tin hắn bị oan, đã cho người điều tra lại."
Hiền phi trợn tròn mắt.
Tim bà ta đập bình bịch, tay siếc chặc lại, nếu thật sự oan uổng thì Tư Đồ Hằng Thành thân làm hoàng đế, sẽ không thừa nhận sai lầm trước mặt mọi người, nhưng ông ta sẽ thẹn với nhi tử này, nhất định sẽ bồi thường, vậy có khi nào sẽ khôi phục lại chức vị thái tử không? Lòng bà ta rung lên, nếu thật sự vậy thì Tư Đồ Lan chết chắc rồi!
Trước đây Tư Đồ Uyên bị nhốt, nhạc gia hắn cũng gặp liên lụy, là do Tư Đồ Lan tính tình hung ác, phải nhổ cỏ tận gốc, nên đã làm nhiều chuyện xấu.
Hiền phi cắn răng nói: "Ngươi lui xuống đi."
Tiểu hoàng môn vâng lời.
Hiền phi không ở chỗ này nữa, bà ta vội về Thanh Ninh cung, viết một phong thư, lén cho người gửi ra ngoài cung.
Hậu viện Sở vương phủ lúc này đã trồng nhiều cây ăn quả, không phải trồng từ hạt giống, vì thỏa mãn lòng hư vinh của Bùi Ngọc Kiều, có thể sớm tặng trái cây cho người ngoài, mà dời những cây ăn quả lớn đến đây trồng, còn các loại rau khác thì phải đến mùa xuân mới gieo hạt, nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ làm nàng thỏa mãn.
Nàng không có chuyện sẽ đến xem, ôm theo nhi tử, chỉ từng loại cây ăn quả, cho nhi tử làm quen.
Hôm nay nàng ôm Hi nhi đến xem bảo mã.
Con ngựa kia được nuôi béo tốt, nhìn thấy nàng, nó vui vẻ quẫy đuôi, thở phì phì, cọ cọ mũi vào lòng bàn tay nàng.
Lần đầu tiên thấy một con vật khổng lồ như vậy, Hi nhi trợn mắt tò mò quan sát, đưa tay ra chỉ, gấp đến độ trong miệng phi phi, dường như muốn nói gì đó mà không nói được, Bùi Ngọc Kiều nói: "Đây là con ngựa, là hãn huyết bảo mã."
Nàng cầm bàn tay nhỏ bé của Hi nhi sờ lên lông ngựa.
Vừa dài, lại vừa cứng, không mềm như tóc nương, Hi nhi thấy lạ, sờ sờ, bỗng nhiên dùng sức nắm.
Con ngựa chợt hất đầu.
Hi nhi cười khanh khách.
"Ngựa đau, sờ nhẹ thôi." Nhi tử còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, Bùi Ngọc Kiều giáo dục, "Con đừng nắm lung tung, cái này không giống như trống lắc, ngựa gỗ nhỏ gì gì đó, nó biết đau, giống như nương vậy. Lần trước con cào mặt nương đó, may là phụ thân con không thấy."
Nghe giọng nàng, Hi nhi nháy mắt, buông tay ra.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Thật ngoan, trẻ con là dễ dạy, chờ con lớn một chút, nương dạy con cưỡi ngựa, phụ thân dạy con võ công, tương lai con sẽ rất tài giỏi." Nàng đưa Hi nhi cho vú nuôi ôm, "Còn bây giờ nương sẽ cưỡi ngựa chơi đùa một lát."
Lúc mang thai nàng không thể cưỡi ngựa, bây giờ đã qua nửa năm, có thể cưỡi được rồi, hôm nay nàng mặc quần áo cưỡi ngựa, nhảy lên lưng ngựa, vung roi da lên.
Ở hậu viện cưỡi một lúc lâu mới trở về, trên đường gặp Tư Đồ Tu, nhìn thấy tư thế oai hùng của nàng, chàng nhướng mày nói: "Đi cưỡi ngựa?"
"Đúng vậy, quá sung sướng!" Giọng nàng rất vui sướng.
Quần áo cưỡi ngựa là quần áo cũ, tuy nàng gầy không ít, nhưng ngực vẫn căng chặc, vòng eo nhỏ hơn, chân mang ủng nhỏ, dáng người như cây hạnh trong gió, mạnh mẽ mà không mất đi xinh đẹp của nữ nhân, chàng lưu luyến nhìn, khẽ cười nói: "Ở trong nhà cưỡi ngựa không thú vị, đợi một thời gian nữa ta dẫn nàng đi Ngọc Tuyền."
Ngọc Tuyền có một thảo nguyên lớn, là nơi săn thú yêu thích của con em quyền quý, Bùi Ngọc Kiều vui vẻ, nhảy cà tưng lên khoác cánh tay chàng, "Một thời gian nữa là bao lâu?"
Đúng là nôn nóng, Tư Đồ Tu nói: "Phải xem bản vương rãnh lúc nào."
Bây giờ chàng thường xuyên xưng "Ta", lúc chàng xưng "Bản vương" là lúc chàng đang ra vẻ ta đây, nàng lắc lắc cánh tay chàng, "Tướng công lợi hại nhất, chuyện gì đến tay tướng công đều xử lý rất nhanh, vậy thì sẽ rất nhanh có thời gian rãnh."
Nàng đung đưa cơ thể, suýt nữa thì treo cả người lên cánh tay chàng, Tư Đồ Tu nói: "Còn phải xem lúc rãnh có mệt không, mệt quá là không đi."
Nàng đi theo chàng về phía trước, tay kéo tay áo chàng, "Chuyện gì, ta nghĩ cách cho chàng. Chàng mệt mỏi, ta đấm vai cho chàng." Vừa nói vừa đấm cánh tay chàng.
Chàng cười cười đi.
Nàng ra sức đấm.
Ai nhìn cũng thấy hài hước, bọn hạ nhân mím môi cười.
Chàng vẫn không nói gì, Bùi Ngọc Kiều hơi nhụt chí, có điều nghĩ lại, chàng đã nói ra thì cuối cùng cũng sẽ dẫn nàng đi. Qua ngày nữa, tới ngày nghỉ, buổi sáng, Bùi Ngọc Kiều định hỏi Tư Đồ Tu có đi không, kết quả chưa kịp hỏi là Thẩm gia gửi thiệp mời tới, Thẩm Thời Quang sắp gả đi xa, sẽ nhanh chóng rời khỏi kinh thành, vì vậy mời vài người bạn cũ là các nàng tới gặp một lần.
Đương nhiên nàng muốn đi, nàng đã chuẩn bị tốt quà tặng hồi môn. Để Trúc Linh, Đinh Hương vẽ lông mày búi tóc. Lúc Tư Đồ Tu đi tới, nàng đã chuẩn bị tốt, cười nói với chàng, "Thẩm cô nương mời, chắc là tới chiều ta mới về."
"Thẩm cô nương?" Tư Đồ Tu nhướng mày, "Thẩm gia phố Hà Tây?"
"Đúng vậy, chàng từng đi rồi." Bùi Ngọc Kiều liếc chàng, khi đó chàng ngang ngược ban đêm xông vào Thẩm gia, mạnh mẽ kéo nàng đi.
"Không phải lâu rồi không có qua lại sao? Sao bây giờ bỗng nhiên mời?"
"Đến cùng vẫn là bạn bè, hơn nữa Thẩm cô nương sắp gả đi Hàng Châu, trước khi đi tụ tập một lần là chuyện bình thường mà." Nàng đứng lên, tùy ý Trúc Linh đeo vòng tay san hô.
San hô đỏ rực rỡ làm nổi bật cánh tay như ngọc liên hoa, nàng mỉm cười nhìn chàng, chói mắt như cảnh xuân, chàng chợt nhớ tới chuyện năm ấy, nếu chàng không ra tay nhanh là đứa ngốc này phải gả cho Thẩm Mộng Dung rồi.
Bây giờ còn tới nhà hắn, tuy là hai năm qua bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng chàng vẫn biết chuyện Thẩm Mộng Dung ở Hàn Lâm Viện, thông minh trời sinh, nổi tiếng khắp nơi, bình thường vẫn được đại học sĩ tôn sùng, lần gặp này, trong lòng chàng có chút không thoải mái, nếu không cho nàng đi thì ít kỉ quá.
Chàng chưa tới mức ít kỉ như vậy.
Xoay người, chàng thản nhiên nói: "Vậy nàng đi đi."
Nàng đồng ý, cúi người xuống, hôn nhẹ nhi tử trong ngực vú nuôi.
Lúc này chàng mới nhìn về phía nàng.
Ngược sáng, bóng lưng nàng yểu điệu, chàng bỗng nhiên nghĩ chỉ là mấy nữ nhân gặp nhau, nàng ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì?