Lăn qua lăn lại, ngày hôm sau, Bùi Ngọc Kiều ngủ thẳng tới trưa mới dậy, nhớ tới hôm qua chàng tắm cho nàng, rồi ôm nàng đút cơm, ôm lên giường, khuôn mặt nàng đỏ lên, bây giờ nàng không có sức lực, giống như người tượng vậy, làm sao phản kháng được, trong lòng thầm mắng chàng vài câu, tốt nhất mỗi ngày đều là ngày đó cho tức chết chàng.
Nàng trở mình, không ngờ hai cái đùi vẫn còn đau nhức, ai ngờ có người không để cho nàng sống yên ổn, Trúc Linh qua đây nhẹ giọng nói: "Nương nương, Vi phu nhân vừa gửi thiếp mời tới mời nương nương đi thưởng hoa cúc."
Nàng hỏi: "Vi phu nhân nào?"
Thấy nàng mơ mơ màng màng, còn không tỉnh táo, Trúc Linh không thể không nói nhiều hơn: "Tẩu tử của hoàng hậu nương nương."
"À, thì ra là Vi phu nhân đó." Nàng trợn tròn mắt, "Mời ta sao?"
Nói đến Vi gia, tuy là sinh ra một hoàng hậu, Vi lão gia được phong làm Vĩnh Xương Hầu, nhưng dòng dõi quạnh quẽ, bình thường rất ít khi mời người, vì vậy nàng mới giật mình, lại có chút không vui, hé một con mắt nói: "Có thể không đi được không?"
Trúc Linh khó trả lời, nhìn qua Đinh Hương.
Nếu bọn nô tỳ các nàng trả lời câu hỏi này thì đúng là quá phận.
Thật ra trong lòng nàng đã có câu trả lời, đây là thân thích mời, không đi không được, dù sao Vi Thị cũng là hoàng hậu, là mẫu hậu nàng, đương nhiên Vi gia coi như là nhà cậu nàng. Thở dài, từ trên giường đứng lên, vươn đôi chân dài trắng như tuyết ra, nàng nói với Đinh Hương, "Xoa bóp cho ta, đau nhức quá, ta sợ không nhúc nhích được."
Khuôn mặt Đinh Hương có hơi hồng, ngày hôm qua nghe lén, chỉ là tiếng động thôi mà nàng ta đã cảm thấy **, khó trách nương nương ăn không tiêu.
Nàng ta nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng,
Bùi Ngọc Kiều thoải mái chút ít mới rửa mặt dùng bữa, nhìn vào gương, khuôn mặt không có tinh thần cho đến khi hai người tỉ mỉ trang điểm cho nàng, lúc gần đi nàng nói: "Nếu vương gia về sớm thì nói một tiếng, ta đi Vi gia."
Đinh Hương cười nói: "Vương gia quan tâm nương nương, làm sao cần người nói, đã sớm có người đi báo rồi."
Nếu chàng đã biết thì trong lòng nàng an tâm, nàng gật đầu lên kiệu ngồi.
Năm đó Vi Thị gả cho Tư Đồ Hằng Thành, Vi gia phong cảnh một hồi, dù cho tình cảm phu thê không tốt thì vẫn còn nhi tử Tư Đồ Uyên, địa vị Vi Thị vẫn là không gì phá nổi, mà Vi gia cũng hiểu đối nhân xử thế, khiêm tốn giữ phận, nên địa vị thái tử của Tư Đồ Uyên luôn vững vàng, loại tình huống này vẫn duy trì liên tục khoảng mười lăm năm.
Dù cho Tư Đồ Uyên bị nhốt thì hoàng hậu Vi Thị vẫn không có ngã xuống, sáu năm sau, bà ta dần dần khôi phục, cho tới bây giờ, thế cục này, đối với Vi gia lại có chút khởi sắc.
Loại nghị lực này rất đáng kính, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, chỉ tiếc cho Vi Thị, đến cùng vẫn không bảo vệ được nhi tử duy nhất, nếu nàng không có nhớ lầm thì sang năm Tư Đồ Uyên sẽ chết ở Hòa Quang Cung, đối với vị phế thái tử này, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, bây giờ nghĩ tới cũng có vài phần hiếu kỳ.
Đến cùng hắn là hạng người gì?
Lúc này kiệu dừng ở Vi gia, vén màn kiệu lên, trước cổng đã có mười mấy hạ nhân chờ, đứng đầu là ma ma tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, mặt mũi hiền lành, cười hành lễ nói: "Tham kiến nương nương, mời theo nô tỳ đi vào thôi, Bùi thái phu nhân, Chu vương phi đều đã đến."
Nghe nhắc tới Bùi thái phu nhân, Bùi Ngọc Kiều ngạc nhiên, "Chẳng lẽ là tổ mẫu ta?"
"Đúng vậy, phu nhân vẫn luôn nói muốn mời thái phu nhân tới nhà chơi, chỉ là không có cơ hội thích hợp, lần này vừa lúc mời nương nương, còn có Đậu lão phu nhân."
Thái phu nhân có quan hệ rất tốt với Đậu lão phu nhân, không ngờ Vi phu nhân cũng có giao tình với Đậu lão phu nhân, chuyện có chút phức tạp, trong chốc lát nàng không rõ ràng lắm, mơ hồ đi theo vào, đi tới một chỗ vườn, thấy Thường Bội và Tư Đồ Uyển, cảm thấy gặp người thân, vội gọi: "Nhị tẩu."
Thường Bội thấy nàng có chút lo lắng thì cười nói: "Lần đầu tiên tới?"
Tư Đồ Uyển đi lên cầm tay nàng, ngọt ngào gọi: "Thất thẩm thẩm."
"Ngoan." Nàng vuốt nhẹ đầu Tư Đồ Uyển, nói với Thường Bội: "Đúng vậy."
"Thảo nào, muội đừng ngại, thật ra đó là cậu mợ chúng ta, người rất hòa thuận, muội đừng gò bó."
Bùi Ngọc Kiều gật đầu.
Đang nói, Vi phu nhân, Đậu lão phu nhân, thái phu nhân, còn có mấy vị thiếu phụ và các cô nương đi ra, Thường Bội kéo tay Bùi Ngọc Kiều lên chào, gọi Vi phu nhân là mợ.
Vi phu nhân cười nói: "Trước kia muốn mời mấy vị vương phi đến, có điều có hai vị nương nương có thai, Yến vương phi nương nương không khỏe, chỉ còn hai người, may là Đậu lão phu nhân, thái phu nhân đến."
Thái phu nhân cười nói: "Hoa cúc trong phủ ta, không biết hoa nông trồng như thế nào mà nở không đẹp, vừa nghe nói ngắm hoa cúc là ta tới ngay."
Thật ra thái phu nhân rất ít đi ra ngoài, nếu không phải cần thiết thì sẽ không tới, Bùi Ngọc Kiều tới cạnh bà, khẽ gọi tổ mẫu, thái phu nhân cho nàng một ánh mắt an tâm.
Lúc này Vi gia mời Đậu lão phu nhân, Bùi Ngọc Kiều và bà đến, hơn nữa còn không mời nữ quyến cùng theo tới, những chuyện bừa bộn thế này thì cần bà ra mặt mới tốt. Bà biết nhất định là vị trong cung kia muốn giữ quan hệ tốt với Bùi gia, chỉ tiếc đứa cháu gái lớn này của bà không tránh được, cũng bị mời tới.
Vi phu nhân cười giới thiệu mấy vị phu nhân, cô nương, đều quyến quý kinh thành, còn có một vị họ hàng Vi gia, hai mẫu nữ mới từ Liễu Châu tới, mọi người hỏi thăm lẫn nhau.
Bùi Ngọc Kiều không quen các nàng nên ngồi cạnh Thường Bội, thỉnh thoảng ăn mấy khối điểm tâm, Thường Bội tự cho là xem người chuẩn, cảm thấy Bùi Ngọc Kiều không có tâm cơ gì, trong lòng thích hơn vài phần, gọi Tư Đồ Uyển nói chuyện cùng nàng.
Hôm nay Vi phu nhân muốn náo nhiệt, thậm chí còn mời đoàn kịch hát nhỏ tới, ở vườn hoa cúc hát hí khúc, thái phu nhân và Đậu lão phu nhân quen biết đã lâu, lúc này thừa cơ hội dò hỏi: "Bà có giao tình không tệ với Vi phu nhân?"
"Nói vậy cũng đúng, có điều bà biết tính ta mà, ai tới kết giao cũng không thể từ chối." Trên mặt nổi đều tốt, bên trong thì không biết, ngay cả Đậu lão phu nhân cũng có bản lãnh này, ở kinh thành, bà ta có thể giữ quan hệ tốt với bất kỳ phu nhân phủ đệ nào.
"Đúng là lão hồ ly." Thái phu nhân khinh bỉ bà ta.
Có vị phu nhân thấy hai bà đang nói chuyện nên hỏi: "Đậu lão phu nhân thân với thái phu nhân như vậy, sao không tìm cho Bùi tướng quân một thê tử đi?"
Mặc dù Bùi Trăn có hai nữ nhi tuổi không nhỏ, lại nổi tiếng ở kinh thành, tất cả mọi người lắng tai nghe, Đậu lão phu nhân than một tiếng: "Trên đời không có cô nương thập toàn thập mỹ nào vào mắt Bùi tướng quân mắt đâu."
"Bà chỉ giỏi nói bậy." Thái phu nhân nhìn xung quanh, "Là nhi tử ta có mầm móng si tình, nhớ mãi không quên thê tử quá cố nên không chịu cưới, làm gì có chuyện mắt cao."
Bà nói rất rõ, mọi người nhao nhao tán thưởng, dù sao nam nhi như thế này rất hiếm thấy, Bùi Ngọc Kiều nghe vào trong lỗ tai, hơi thở dài, Thường Bội nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Bùi tướng quân thật là phu quân tốt, phụ thân tốt, muội có phúc."
Trong giọng nói của nàng ta có chút thổn thức, nghĩ đến tương lai mình qua đời, không biết Tư Đồ Dụ sẽ như thế nào, vì vậy trước khi chết, nàng ta phải an bài cho xong việc này.
Bùi Ngọc Kiều gật đầu: "Đúng, phụ thân tốt nhất trên đời."
Mọi người nói chuyện, vài vị cô nương cũng nghe thấy, có một cô nương ngạc nhiên nói: "Có nam nhân tốt như vậy sao? Bình thường làm gì có, nhị thẩm ta chết, nhị thúc ta vội vã cưới vợ."
Giọng nói nàng ta đặc trưng địa phương, là Giả cô nương tới từ Liễu Châu.
Chúng cô nương nghe đều hé miệng cười, có người tốt tính nhìn nàng ta một cái, thấy đôi mắt sáng nhìn qua nhìn lại liền nói cho nàng ta biết: "Rất tuấn tú, có lần ta ngồi trên xe ngựa thấy, lúc đó Bùi tướng quân lĩnh binh hồi kinh, thật là uy phong lẫm liệt, đáng tiếc, ông ấy đáng tuổi phụ thân ta, nếu không..."
Nàng ta thấp giọng cười.
Giả cô nương có chút không tin, có người chỉ Bùi Ngọc Kiều cho nàng ta xem: "Nhìn đi, Sở vương phi là nữ nhi của ông ấy, cô nhìn xem, có phải rất đẹp không?"
Bùi Ngọc Kiều đang ngồi, quay đầu nói chuyện cùng Tư Đồ Uyển, mặt bên như chạm ngọc, không tỳ vết, một cái nhăn mày một tiếng cười chọc người yêu thích, Giả cô nương nói: "Thật sự như vậy."
Nàng ta cúi đầu, phụ thân nàng ta vừa chết, mẫu nữ các nàng không còn chỗ dựa, ở trong tộc bị người bắt nạt, chỉ đành phải dựa vào biểu tỷ mẫu thân Vi phu nhân, không biết Vi phu nhân sẽ tìm dạng tướng công gì cho nàng ta, Giả cô nương thở dài.
Bên này, Thường Bội thấy Bùi Ngọc Kiều và Tư Đồ Uyển hợp ý, nhớ tới Tư Đồ Uyển ở nhà nói rất thích Thất thẩm, bỗng cười nói: "Không bằng Uyển nhi nhận thất thẩm làm nghĩa mẫu đi."