Lời này hơi đột ngột, Bùi Ngọc Kiều nhìn qua Thường Bội, nàng ta ngồi bên cạnh Tư Đồ Uyển, người gầy gò, xương cốt trên mặt nổi lên, nhìn gần mới thấy gầy giật mình, nàng nghĩ Thường Bội không còn sống lâu, không biết trả lời thế nào.
Thường Bội nhẹ giọng cười rộ lên: "Nguyên quán ta ở Doãn Châu, ở chổ chúng ta, phần lớn trẻ con sinh ra sẽ nhận nghĩa mẫu, có điều hoàng gia ít người làm như vậy, vừa rồi không biết làm sao lại sinh ra cái ý nghĩ này, muốn Uyển nhi nhận muội làm nghĩa mẫu."
Đại khái là lo lắng cho nữ nhi của mình, sợ nàng ta chết thì sẽ không ai chăm sóc, Bùi Ngọc Kiều vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tư Đồ Uyển, "Mặc kệ có làm nghĩa mẫu hay không, Uyển nhi nên thường xuyên đến nhà muội chơi. Thật ra muội rất muốn sinh nữ nhi, dễ thương như Uyển nhi vậy."
Nàng đã làm mẫu thân rồi nên cử chỉ càng dịu dàng, nhìn Tư Đồ Uyển cũng có vẻ mặt thương tiếc, Thường Bội nói: "Uyển nhi, con nghe chưa? Thất thẩm thẩm rất thích con."
Tư Đồ Uyển cười rộ lên, kéo tay Bùi Ngọc Kiều, "Con sẽ thường xuyên đến thăm Hi nhi, thất thẩm không ngại chứ?"
"Đương nhiên." Bùi Ngọc Kiều nói, "Trong phủ thẩm hơi vắng, con nói được thì phải làm được đó."
Tư Đồ Uyển vui vẻ đồng ý, lúc nhìn Thường Bội, trong đôi mắt lại cất giấu bi thương.
Tư Đồ Uyển biết thân thể mẫu thân càng ngày càng không ổn, nhưng gần đây mẫu thân luôn gắng gượng thân thể xã giao này, xã giao kia, giống như hôm nay, tuy là trong lòng không biết rõ nhưng có thể khẳng định là mẫu thân muốn tốt cho mình, dù sao phụ thân không quan tâm nhiều, một tiểu cô nương có thể làm sao? Mẫu thân, chung quy sẽ rời khỏi.
Mấy ngày trước đây, nàng ta nghe lén được mẫu thân đã dặn hạ nhân chuẩn bị hậu sự, giọng nói trấn định lại lạnh nhạt, dường như đang nói chuyện của người khác.
Nghĩ tới những chuyện này, nàng ta suýt chút nữa khóc lên, nhưng nàng ta không thể khóc, sẽ làm mẫu thân lo lắng.
Móng tay ngoan độc bấm một cái vào lòng bàn tay, khóe miệng lại mang nụ cười nhàn nhạt.
Đoàn kịch hát nhỏ đang ra sức hát hí khúc, y y nha nha.
Hương thơm của hoa cúc lan tỏa cả khu vườn, Vi phu nhân nâng chén trà lên uống một ngụm, cười nói với thái phu nhân: "Tướng công nói danh tướng triều đại đương thời, người đứng đầu là Bùi lão tướng quân, còn Bùi tướng quân là anh hùng xuất thế, hiếm có ai trung thành bằng, cực kỳ sùng kính, hôm nay mời được thái phu nhân, đúng là vinh hạnh."
Thái phu nhân cười nói: "Khen trật rồi, đệ tử nhà tướng có trách nhiệm bảo vệ quốc gia."
Vi phu nhân nói: "Hai vị tướng quân võ nghệ cao, thật ra thì hôm nay mời thái phu nhân tới là vì đứa cháu Ứng Xuân, nó tập võ từ nhỏ, chỉ là chưa có danh sư dạy dỗ nên hay bị tướng công nói là võ mèo quào mất mặt xấu hổ, chúng ta vẫn luôn muốn mời Bùi tướng quân chỉ điểm một chút, chỉ vậy là thỏa mãn lắm rồi."
Phu nhân quan gia nói năng đều rất có chừng mực, không nói chuyện bái sư, chỉ nói chỉ điểm một chút, chừa lại đường lui cho hai bên, tướng tài Bùi gia, thân thủ võ thuật đứng đầu, thái phu nhân không tiện khiêm tốn, cười một cái nói: "Cháu ta Ứng Hồng, Ứng Lân đang còn học võ, ngày nào đó công tử quý phủ đến luận bàn, không phải là không thể."
Từ chỉ điểm biến thành hài tử so tài.
Vi phu nhân cười rộ lên, thầm nghĩ thảo nào Bùi gia từ khi Hoa quốc khai quốc vẫn vững như mặt nước, ngay cả võ mồm cũng không kém.
Đang nói chuyện, đoàn kịch hát nhỏ hát xong rồi.
Hôm nay Vi phu nhân mời Đậu lão phu nhân là do có chuyện, ngay trước thái phu nhân nhắc tới Giả cô nương: "Mười lăm tuổi rồi, cầm kỳ thư họa đều học được, thông minh biết lễ, phụ thân chết nên tìm nơi nương tựa là biểu di ta, không có thân thích nào thích hợp, ngài giao tiếp rộng, nhờ chú ý nhiều hơn."
Vi phu nhân có hai nhi tử, không có nữ nhi nào, thuở thiếu thời có tình nghĩa với biểu muội, bà ta thật lòng muốn tìm một vị hôn phu cho đứa cháu này, hôm nay mời thái phu nhân, biết bà có qua lại với Đậu lão phu nhân nên mời thêm cho náo nhiệt một chút.
Đậu lão phu nhân nhìn Giả cô nương, cười đồng ý.
Thái phu nhân mặt không đổi sắc, làm bộ không nghe thấy.
Lúc gần đi, Thường Bội dẫn Tư Đồ Uyển đi chào, Vi phu nhân trìu mến nói: "Ta càng nhìn càng thích Uyển nhi, trẻ nhỏ mau lớn, nhìn dáng vẻ này rất hiếu thảo, hoàng hậu nương nương cũng nói nó ngoan, lần trước còn nói sau này sẽ chọn hôn phu như thế nào nữa."
Tư Đồ Uyển hơi đỏ mặt.
Thường Bội cười nói: "Con bé dễ xấu hổ."
"Cô nương là nên như vậy." Vi phu nhân nói với Thường Bội, "Con nghỉ ngơi cho khỏe thân thể."
Thường Bội dạ một tiếng.
Ngồi trở lại bên trong kiệu, cả người xụi xuống, hai mắt nhắm lại, suýt chút là ngủ mất, làm sao nàng ta có thể đi, nàng ta đi, không biết ai sẽ ngồi vị trí Chu vương phi, còn Thường gia nữa, nàng ta không quá yên tâm, Tư Đồ Uyển đưa bàn tay nhỏ bé ra bóp vai cho nàng ta, nhẹ giọng nói: "Nương nên ngủ một chút đi."
"Mỗi ngày đều ngủ, gấp cái gì?" Không chừng ngày nào đó nàng ta ngủ không dậy nổi.
Tư Đồ Uyển không biết nên nói như thế nào.
Thường Bội dựa trên gối, nghĩ đến vài tiểu thiếp trong nhà, không ai có gia thế đủ để làm vương phi, còn muội muội nàng ta, một người lòng dạ hẹp hòi, nếu để muội muội làm vương phi thì e là sẽ không đối xử tốt với nữ nhi, còn một người thì không đảm đương nổi nhiệm vụ lớn, nếu như đi nhầm một bước, liên lụy Chu vương phủ, càng không ổn.
Nàng ta thấy thật khó khăn, suy nghĩ một lát, chung quy nhịn không được, đôi mắt khép lại.
Bên tai nghe tiếng Tư Đồ Uyển khóc, nhẹ nhàng thoáng qua.
Bùi Ngọc Kiều ngồi kiệu trở về, tới nhà, Tư Đồ Tu chưa về, cũng không dặn dò gì, có thể thấy chàng không coi chuyện Vi gia mời là chuyện to tát, lúc chạng vạng chàng mới về.
"Thế nào?" Chàng hỏi, tự tay cởi ngoại bào giao cho nha hoàn, rồi bế Hi nhi đùa.
Hài tử nhìn thấy phụ thân, miệng nhỏ nở nụ cười.
Chàng cầm trống lắc lắc trước mặt bé.
Bàn tay nhỏ bé giơ lên bắt.
Bùi Ngọc Kiều ngồi trên ghế hải đường, thấy phụ tử chơi đùa, thở dài nói: "Không có chuyện gì, chỉ là ngắm hoa, còn nghe đoàn kịch hát nhỏ hát hí khúc. Nhưng mà nhị tẩu..." Nàng lắc đầu, "Ta cảm thấy hơi đáng thương, Uyển nhi cũng vậy, nhị tẩu còn nói gọi muốn con bé nhận ta làm nghĩa mẫu"
Tay chàng dừng lại, nhướng mày nói: "Nàng có đồng ý không?"
"Đương nhiên là không, nhận nghĩa mẫu là chuyện lớn, sao có thể nói qua loa là xong." Nàng cười cười, "Có điều nhị tẩu muốn Uyển nhi nhận ta là vì ta thông minh."
Đời trước, Thường Bội chưa từng nói vậy.
Nhìn nàng có chút đắc ý, Tư Đồ Tu nói: "Có lẽ là thấy nàng dễ gạt, nếu không...Có ai rãnh rỗi làm nghĩa mẫu người khác, có lợi ích gì đâu."
"Chàng, chàng này!" Bùi Ngọc Kiều cắn răng, "Uyển nhi rất đáng thương, nó cũng là cháu của chàng mà."
Chàng không nói, hồi lâu mới nói: "Nàng muốn chăm sóc một ... hai ... Cũng không có gì, chỉ là khó nói chuyện tương lai."
Sau kho Thường Bội qua đời, tất nhiên sẽ có vương phi mới, Tư Đồ Uyển sẽ có mẫu thân mới, làm gì cần nàng chăm sóc? Nhưng thê tử nhà chàng nhẹ dạ, mềm lòng với tiểu cô nương, không có gì đáng trách, hơn nữa phụ thân hiểu rõ tính cách nhị ca, nhị ca không có lòng tranh đoạt, vì vậy có qua lại nhiều hơn cũng sẽ không làm ai nghi ngờ.
Hai người đang nói, bên ngoài có người bẩm báo, nói là Hứa tiệp dư cho người tặng đồ cho thế tử.
Phải nhìn xem, Tư Đồ Tu gọi người cầm vào.
Là một bọc nhỏ, bởi vì Hứa tiệp dư nuôi lớn Tư Đồ Tu, tình nghĩa ấy vẫn còn, nên Tư Đồ Hằng Thành không đến mức ngăn cản.
Bùi Ngọc Kiều tò mò, "Không biết tặng gì đây, đơn thuốc lần trước có tác dụng, chàng xem, ta gầy nhiều rồi."
Nàng không biết chuyện Hứa tiệp dư từng làm nên không có cảnh giác nhiều.
Tư Đồ Tu để Trúc Linh mở bọc ra
Có hai bộ áo lót, hai đồ chơi trẻ con, vô cùng tinh xảo, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, không ngờ Hứa tiệp dư thật tốt với Tư Đồ Tu, đến mấy thứ nhỏ vậy cũng tặng, nàng lấy đồ lót ra xem, khẽ động, lại có mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Tư Đồ Tu ngửi được, sầm mặt lại, nhét toàn bộ vào bọc, chợt ném xuống đất.
Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên, bao gồm Bùi Ngọc Kiều.
"Vương gia, chàng làm sao vậy?" Nàng hỏi.
Tư Đồ Tu phất tay gọi hạ nhân lui ra ngoài, vú nuôi ôm Tư Đồ Hi đi phòng bên cạnh.
Thoạt nhìn rất nghiêm trọng, Bùi Ngọc Kiều càng thấy lạ, dù sao Hứa tiệp dư có lòng tốt, nàng không rõ tại sao bỗng nhiên Tư Đồ Tu phát hỏa, còn đem mấy thứ đó vứt đi. Đi lên nắm cánh tay chàng, nàng nhẹ giọng nói: "Đến cùng làm sao vậy, chàng đừng làm ta sợ, triều đình có chuyện lớn gì sao?"
Chàng bỗng nhiên nghĩ đến, cho nên không vui?
"Không phải." Nhìn nàng lo lắng, Tư Đồ Tu không tiện gạt, để cho nàng biết cũng tốt, chàng ôm nàng ngồi xuống, "Vừa rồi nàng ngửi được hương thơm gì không?"
"Có." Nàng gật đầu.
"Có độc."
"Cái gì?" Nàng giật mình, "Chúng ta trúng độc? Có nên mời thái y không? Hi nhi..."
"Đừng hoảng hốt." Chàng trầm giọng nói, "Độc này chỉ nhằm vào ta."
"Vậy chàng trúng độc?" Nàng mở to hai mắt, tự tay xoa mặt của chàng, tỉ mỉ nhìn, nhưng không nhìn ra có gì khác lạ, "Khó chịu không? Xem thái y đi."
Tư Đồ Tu không biết phải nói tiếp như thế nào, chàng cảm thấy nếu như nói ra chuyện cung nhân thì trong lòng nàng khẳng định không yên ổn, lại còn suy nghĩ lung tung nữa, may mắn chàng kềm chế tốt, lại biết được nguyên nhân, nên không có chuyện gì, chỉ là bị người tính kế, chuyện này làm chàng không vui.
Bây giờ chưa phải là lúc vạch trần, chàng suy nghĩ một lát rồi nói, "Hương thơm này có tác hại với thân thể nam nhân, nữ nhân không sao."
Chỉ nhằm hại chàng, tim Bùi Ngọc Kiều đập thình thịch, cảm thấy khuôn mặt hơi lạnh, nắm chặt tay chàng hỏi: "Chàng nói Hứa tiệp dư muốn hại chàng?"
Vì sao? Không phải bà ta nuôi lớn Tư Đồ Tu sao? Nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu, nếu là vì vị trí thái tử, nhưng phụ hoàng đâu có ý muốn lập Tư Đồ Tu, sao bà ta lại làm vậy?
"Vì khống chế ta, muốn ta luôn phụ tá ngũ ca, còn bản thân không thể tự mình làm chủ." Sắc mặt chàng trầm tĩnh, từ từ nói, dường như không hề khổ sở, không hề ngạc nhiên, "Trúng độc này rồi thì sớm muộn gì ta cũng không còn phân biệt tốt xấu, chỉ nghe lời bà ta, nàng hiểu không?"
Chàng giải thích sai về độc, nhưng đã nói ra tâm tư của Hứa tiệp dư, đời trước, bà ta dùng tình thương của mẫu thân trói buộc chàng, chàng choo rằng bà ta thật lòng với mình nên cam lòng để mình biến thành một vụ khí chặt hết chướng ngại.
Giọng nói nhẹ nhàng vang ở trong phòng, giống như hạt bụi rơi xuống.
Bùi Ngọc Kiều dựa vào ngực chàng, không biết chàng dùng tâm trạng như thế nào để nói ra lời này, người nuôi mình lớn, người giống như mẫu thân, người làm như vậy chỉ vì lợi dụng chàng, nếu là nàng thì nàng sẽ rất đau lòng. Thảo nào khi đó, chàng bảo nàng không cần quá để ý Hứa tiệp dư, thì ra chàng đã sớm biết.
Biết được như vậy, mà chàng vẫn duy trì tình huynh đệ với Tư Đồ Cảnh, bình tĩnh tự nhiên đối mặt với Hứa tiệp dư, tội gì phải làm như vậy chứ? Nàng bỗng nhiên rơi lệ, vùi mình vào ngực chàng.
Sau khi gả choo chàng, nàng vẫn luôn vui vẻ, nàng nói muốn quản lý gia đình, nhưng dường như nàng không có làm cái gì, thậm chí ngay cả chuyện phiền lòng cũng không có, còn chàng thì không phải như thế.
Hoàng gia vẫn đáng sợ như nàng nghĩ, không thể tin tình cảm gì, kể cả tình cảm vài chục năm nuôi dưỡng, nàng đau lòng cho chàng, muốn khổ sở thay chàng, nhưng nàng không biết nói như thế nào.
Chàng vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: "Ta hiểu rõ, nàng nên mừng thay cho ta, nếu không... Ngày nào đó ta làm quỷ dưới đao mà không biết lý do, có phải hay không?"
Nàng ừ một tiếng, ngực buồn buồn.
Chàng cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của nàng: "Không cần đau lòng, chỉ cần nàng, Hi nhi ở bên cạnh ta là được, những người khác, ta đều không để ý."
Dịu dàng mà lạnh lùng, nước mắt của nàng nhịn không được lại rơi xuống, một lúc lâu ngẩng đầu ôm cổ chàng nói: "Chàng nên sớm nói cho ta biết, ta gặp được Hứa tiệp dư, ta sẽ nhổ nước miếng vào bà ta."
Tại sao lại có người như vậy? Nuôi lớn con chó còn có tình cảm, huống chi là người. Nàng vô cùng phẫn nộ.
Chàng nhịn không được cười: "Lần sau nàng vẫn phải nhịn, vẫn chưa tới lúc." Chàng nói, "Chổ ngũ tẩu, nàng nói muốn tặng quà mà, hôm nay tặng đi."
"Còn phải tặng quà cho bọn hhọ?" Nàng không thể tin hỏi.
"Đúng vậy, làm trò là phải diễn đủ." Chàng cúi đầu hôn nhẹ mũi nàng, "Đừng tức giận, biết chân tướng là tốt rồi, nàng nói bản thân thông minh mà."
Bùi Ngọc Kiều đành phải chọn quà tặng cho Viên Diệu Huệ, tuy rằng chán ghét, nhưng trên mặt nổi phải làm ra vẻ, dù sao lúc nàng có thai, bên kia đã tặng rất nhiều quà tới.
Tư Đồ Tu nhìn Mã Nghị, Mã Nghị hiểu ý, lấy mấy thứ, còn có đồ Hứa tiệp dư đưa, gói lại gửi tới Hoài vương phủ.
Chàng đứng lên muốn đi.
Nàng kéo chàng, chủ động ôm cổ chàng hôn.
Tư Đồ Tu cười, nàng đang an ủi chàng sao? Có điều như vậy tốt lắm, chàng luôn không từ chối được nàng, lập tức khom lưng ôm nàng đi phòng trong.