Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Bùi Ngọc Anh dẫn nhi tử tới Bùi gia.

Hai thằng nhóc lần thứ hai gặp nhau, lần đầu tiên là lúc Hi nhi mới sinh được ba ngày, còn chưa nhìn rõ, làm sao sẽ có phản ứng gì, lần này không giống vậy. Hai bé thấy người đối diện là một người nho nhỏ thì trong mắt đều là vẻ tò mò, nhìn chằm chằm nhau.

Những người lớn đều cười híp mắt, thái phu nhân nói: "Tương laic ho hai đứa nhỏ làm bạn, Ngạn nhi học võ của vương gia, Hi nhi học văn của dượng."

"Như vậy là văn võ song toàn rồi." Bởi vì Bùi Ngọc Họa thành hôn nên Mã thị có thể trở về, bà ta nhỏ nhẹ chen một câu.

Trong khoảng thời gian này bà ta biểu hiện khá tốt, không hề gây chuyện, nhị lão nhìn mặt mũi nhi tử và cháu mà tạm thời tha cho bà ta, co điều Bùi Mạnh Kiên nói với thái phu nhân, nếu bà ta còn không hiểu chuyện như cũ thì sẽ đưa tới thôn trang ở. Bởi vì ở trong lòng Bùi Mạnh Kiên, tương lai Bùi gia quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không thể giữ bất cứ mối họa nào.

Thái phu nhân hiểu, bà sợ Bùi Mạnh Kiên quá mức tuyệt tình nên đã nhắc nhở Bùi Thống, Bùi Ứng Hồng, hai phụ tử đều tỏ ý sẽ giữ chặc Mã thị, không để bà ta phạm sai lầm, còn thái phu nhân, bà từng bước giao chuyện trong nhà cho Lâm Sơ Tuyết, dạy nàng ta quản lý.

Các trưởng bối nói xong, hai tỷ muội qua chỗ Bùi Ngọc Họa, nàng ta đang ngồi nhìn cửa sổ, Bùi Ngọc Kiều đưa khăn cho nàng ta, còn có một trâm cài tóc khảm nam châu, "Đã đồng ý với muội rồi, khăn tỷ thêu còn tinh tế hơn muội muội nữa đó, muội thỏa mãn chưa?"

Trên khăn thêu mẫu đơn phú quý, một đôi hồ điệp khảm đá quy, lấp la lấp lánh, Bùi Ngọc Họa hài lòng bỏ khăn vào tay áo, "Đồ nương nương thêu, muội phải treo lên tường."

"Còn ba hoa nữa." Bùi Ngọc Kiều bóp cánh tay nàng ta, "Thừa dịp rãnh, mau ăn chút thức ăn, tỷ nói với muội rồi, một lát nữa toàn phúc phu nhân tới, xe lông mặt trang điểm, lên kiệu xuống kiệu, còn phải bái thiên địa, sẽ rất mệt mỏi, không có thời gian ăn luôn, ngày đó tới lúc vào phòng tân hôn, tỷ như hôn mê vậy."

"Cũng đúng, muội ăn một ít lót dạ đi." Làm người từng trải, Bùi Ngọc Anh cũng nói như vậy.

Bùi Ngọc Họa cười nói: "Muội đã sớm ăn, sao muội có thể uất ức mình được? Đến đây, tất cả ngồi xuống, chúng ta trò chuyện, đây chính là ngày cuối cùng muội làm cô nương."

Ba người đều có chút thương cảm, vây quanh ngồi.

Ngoài cửa sổ, hoa nở hoa tàn giống như năm tháng không đợi người, thoáng cái là mấy năm, các nàng đều thành thân, giống như quả chín rơi từ trê cây xuống, đi nơi khác mọc rễ nẩy mầm. Đến khi chạng vạng, sáng mờ vạn trượng, bên ngoài tiếng pháo vang lên, từng tiếng nổ vang ở giữa không trung, đó là lúc tân lang tới đón tân nương, Mã thị nhìn nữ nhi mặc giá y, khóc không ngừng, lôi kéo ống tay áo không cho nàng ta đi.

Tất cả mọi người khuyên bảo, Bùi Ngọc Họa nằm trên vai Bùi Ứng Hồng cõng đi ra ngoài, Bùi Ứng Lân theo ở phía sau khóc, kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ.

Bùi Ngọc Kiều không khỏi ướt con mắt, kéo cánh tay muội muội nói: "Làm nam nhi là tốt nhất, không cần rời nhà."

"Nam nhi kiến công lập nghiệp, làm sao không cần đi?" Bùi Ngọc Anh cười nói, "Nha đầu ngốc, mặc kệ nam nhi hay nữ nhi, đều là giống nhau, chúng ta trưởng thành là phải gánh chịu trách nhiệm." Nàng ấy vuốt tóc tỷ tỷ, "Nghe tướng công nói, gần đây vì chuyện phế thái tử mà hoàng gia không yênn ổn, tỷ phải cẩn thận chút, biết chưa?"

Nàng gật đầu: "Tỷ hiểu."

Hai tỷ muội nói xong, phu quân mỗi người tới đón, mới chào trưởng bối trở về.

Bùi Ngọc Họa gả đi, sau đó là đến Trung thu.

Ngày hôm đó, trong cung tặng vài thứ tốt đến, Tư Đồ Tu dẫn Bùi Ngọc Kiều và nhi tử đi cám ơn phụ hoàng mẫu hậu, đương nhiên, vương phủ khác cũng giống vậy, có hai vị vương phi có thai, còn Thường Bội thì mắc bệnh nặng, vì vậy nhóm vương phi chỉ có hai người là Chu Mai và Bùi Ngọc Kiều, còn nhóm vương gia thì ngoại trừ Tư Đồ Lan, tất cả đều có mặt.

Năm nnay nhiều hơn năm ngoái một đứa cháu, Tư Đồ Hằng Thành vui vẻ, một tay ôm Hi nhi, một tay nắm Tư Đồ Chương, tổ tôn ba người vui vẻ hòa thuận, Tư Đồ Uyển ở cạnh Bùi Ngọc Kiều, Vi Thị nhìn cười nói: "Uyển nhi rất thích con, ngươi bây giờ thân thể khôi phục như thế nào rồi?"

"Đã tốt rồi, cảm ơn mẫu hậu." Bùi Ngọc Kiều gật đầu, lời ít mà ý nhiều.

Lúc này Tư Đồ Hằng Thành nói với Vi Thị: "Chỉ sợ chỗ Uyên nhi quạnh quẽ, bà tặng bánh trung thu đi, hôm nay bảo nó đi ngắm trăng, để đào kép trợ hứng."

Đây là lần đầu tiên, trước mặt của mọi người, Tư Đồ Hằng Thành thể hiện sự quan tâm với đứa con lớn.

Trong lòng mọi người bắt đầu tính toán, Tư Đồ Dập nói: "Phụ hoàng, ngày hội trung thu, không bằng để mấy vị đệ đệ đi xem một chút, như vậy càng náo nhiệt hơn, nhiều năm không gặp, thật nhớ đại ca..." Hắn nói có chút nghẹn ngào, "Không biết hôm nay đại ca có dáng vẻ gì."

Hắn luôn biểu hiện là người rộng lượng hiền lành, trọng tình trọng nghĩa, Tư Đồ Hằng Thành nhìn qua mấy nhi tử khác.

Tư Đồ Dụ vội nói: "Tam đệ nói không sai, bọn con không ngại cùng bàn chè chén một phen."

Hai vị khác, Tư Đồ Cảnh, Tư Đồ Tu cũng cùng nhau cầu xin.

Nhìn mấy người trước mặt bỗng nhiên đồng tâm, Vi Thị nhếch miệng, mỗi một người đều biết gió chiều nào theo chiều nấy, thấy Tư Đồ Dập đề nghị, người nào phản đối, không xin xỏ vài câu cho đại ca thì chính là lãnh huyết vô tình, có điều bà ta không nói chen vào, dù sao đó cũng là nhi tử ruột thịt, bà ta muốn nói thì đã sớm nói hết với Tư Đồ Hằng Thành.

Trong chốc lát, trong điện vắng vẻ, bên ngoài gió thu thổi qua rơi vào tai.

Ánh nến bỗng lóe lên một cái, vang lên tiếng tí tách rất nhỏ.

Bùi Ngọc Kiều có chút hồi hộp, kìm lòng không đậu đứng lên, đặt bàn tay vào tay Tư Đồ Tu.

Bàn tay nho nhỏ đầy mồ hôi, không biết nàng đang sợ cái gì, chàng nhìn nàng.

Ánh mắt lãnh tĩnh, nụ cười trấn an, nàng thả lỏng hơn một ít, thật ra là nàng đang nhớ tới chuyện Tư Đồ Uyên chết, mà đời trước không có chuyện các vương gia đi uống rượu này, có thể thay đổi được gì không? Như vậy, hôm nay, nàng cũng có thể gặp vị huynh trưởng này rồi, phải không?

Qua được nửa ngày, Tư Đồ Hằng Thành nói: "Các con đã có tâm thì đi gặp một lát."

Nói xong lời này, ông ta mệt mỏi quay lưng lại, chắp tay đi ra ngoài.

Vi Thị buông xuống căng thẳng, một bụng vui mừng, ông ta tin tưởng Uyên nhi bị oan sao? Ông trời phù hộ, nhi tử bà ta sắp thấy được mặt trời rồi. Bà ta cười phân phó cung nhân đến Hòa Quang Cung thiết yến, chuẩn bị trái cây, thậm chí còn có đào kép, đi chiêu đãi các vương gia.

Bùi Ngọc Kiều lên tiếng hỏi bà ta, "Mẫu hậu, con có thể đi gặp đại ca không?"

Vi Thị ngẩn ra, lập tức cười nói: "Con là đệ muội nó, đương nhiên có thể."

Tư Đồ Tu hơi ngạc nhiên, sau khi rời khỏi đây, nhẹ giọng hỏi: "Nàng thật sự muốn gặp được đại ca?"

"Có một chút hiếu kỳ." Nàng nói bên tai chàng, "Luôn cảm thấy rất đáng thương."

Bị nhốt nhiều năm, đến một ngày được thả ra, kết quả đến cuối cùng, vẫn là chết ở nơi đo, hắn vừa chết là Vi Thị suy sụp, mặc dù nàng không biết Tư Đồ Uyên có thật sự phạm sai lầm hay không, nhưng người như vậy luôn làm người ta đồng tình. Vận mệnh khổ, nhi tử chết non, thê tử mất sớm, cả đời này, dường như không có thời gian hạnh phúc.

Tư Đồ Tu hơi thở dài, cũng không biết nói cái gì.

Mọi người đi hướng Hòa Quang Cung.

Cung điện tọa lạc ở nơi hẻo lánh, bốn phía không có kiến trúc, chỉ một tòa lẻ loi, ngay cả cây cối đều rất ít, ở tiền triều, đã từng có thái tử chết ở chỗ này, nhìn từ xa giống như là ngôi mộ, ngay cả cấm quân hộ vệ cũng không có tinh thần, cảm thấy cả ngày ở chỗ này sẽ dính xui, mắt thấy có người tới, từng người đứng thẳng, khom mình hành lễ.

Mở cửa ra, như là thả ra nhiều năm cô tịch.

Bùi Ngọc Kiều nhìn chằm chằm trước mặt, chợt thấy một bóng người cao gầy từ bên trong chậm rãi đi tới, mặc áo bào cũ, nhìn rất nghèo túng, đến khi hắn lộ mặt ra mới thấy bình thường, rốt cuộc vẫn là họ Tư Đồ, ngũ quan tuấn dật xuất chúng, dù cho sắc mặt trắng bệch thì toàn thân vẫn còn quý khí hoàng gia.

Giọng nói hắn trầm thấp, như có như không, "Vốn tưởng rằng nằm mộng, không ngờ là bọn đệ tới thật."

Tư Đồ Dập nhìn hắn, có chút ngẩn ngơ.

Thời gian bảy năm trôi nhanh như nước, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không gặp lại, ai ngờ hôm nay lại gặp, hắn ta nhớ tới tin tức Tư Đồ Lan nói, sớm muộn gì Tư Đồ Uyên cũng sẽ được thả ra. Nhớ tới năm xưa hắn ta ở bên cạnh Tư Đồ Uyên, Tư Đồ Uyên đã dạy hắn ta rất nhiều chuyện, đôi mắt bỗng hơi ướt, "Đại ca." Hắn nhẹ giọng nói, "Đã lâu không gặp."

Tuổi bọn họ gần nhau, từng rất thân mật, không giống Tư Đồ Cảnh, Tư Đồ Tu, khi đó còn nhỏ, rất ít ở cạnh Tư Đồ Uyên, vì vậy cảm tình nàyy rất là phức tạp.

Hắn ta vừa gọi, những người khác cũng lần lượt gọi đại ca.

Bên trong còn kèm theo giọng của nữ nhân, Tư Đồ Uyên nhìn sang, thấy Chu Mai và Bùi Ngọc Kiều, người sau dựa vào bên cạnh Tư Đồ Tu, ánh mắt sáng ngời nhu hòa lại ấm áp, ở trong màn đêm, phá lệ mê người, hắn bỗng nhiên nghĩ đến thê tử của chính mình, trong lòng đau nhức, vội vàng dời mắt.

Tư Đồ Dụ thấy thế, lúc này mới nhớ tới thân phận lão nhị của mình, cười nói: "Đại ca, khó khi gặp mặt, hôm nay chúng ta phải uống cho thỏa một lần, đệ nhớ tửu lượng của đại ca không tệ."

Tư Đồ Uyên thản nhiên nói: "Đã nhiều năm chưa từng uống rượu."

Tư Đồ Dụ có chút xấu hổ: "Vậy chúng ta chỉ ăn điểm tâm, uống trà."

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Bùi Ngọc Kiều là nữ quyến, không tiện ở lại chỗ này, chào tạm biệt rồi cùng Chu Mai rơi khỏi Hòa Quang Cung.

Mọi người ở tới giờ tuất mới ra ngoài, tuy là xa cách từ lâu mới gặp lại, nhưng mà mọi người đều có tâm tư, dù là nói chuyện cười cũng có một tầng ngăn cách, làm sao có thể tận hứng? Sauk hi ra ngoài, Tư Đồ Cảnh nhẹ giọng nói với Tư Đồ Tu: "Dường như đại ca thay đổi không ít."

"Cảnh còn người mất." Tư Đồ Tu nói.

Người nào bị nhốt lâu đều sẽ thay đổi, huống chi là người từng là thái tử một quốc gia, người có dã tâm muốn sửa sai lầm của phụ hoàng.

Tư Đồ Cảnh thổn thức.

Hai người nói xong, hắn nói: "Ta đi thăm Hứa tiệp dư, đệ đi không?"

"Không đi, lần trước Hứa tiệp dư tặng đồ, đệ đã cám ơn, ngũ ca đi một mình đi, đệ đi đón nương tử về." Tư Đồ Tu không nhiều nói, cáo từ đi.

Tư Đồ Cảnh một mình tới chổ Hứa tiệp dư, vừa đi tới cửa cung là nghe hai tiểu hoàng môn nói: "Hinh nhi đó thật sự quyến rũ người, chỉ tiếc là ta mới nhìn sơ một cái, nương nương suốt ngày giấu nàng ta ở Hoài Hương Các, còn cho người trông chừng, không biết là bảo bối gì đây?"

"Ai biết được, có lẽ là có tac dụng."

Tư Đồ Cảnh ngẩn ra, lúc này bỗng nhớ tơi cung nhân Tư Đồ Tu nói, lại nhớ tới Hứa tiệp dư không để cho hắn gặp, hắn vào cửa cung, xoay người, đi thẳng tơi Hoài Hương Các.

Hai tiểu hoàng môn nhìn qua, vội vã biến mất trong bóng đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui