Nam nhân anh tuấn cao lớn, trên vạt áo là một con thỏ ngọc đáng yêu, tụi nô tỳ nhìn, đều len lén mím môi cười.
Mặc dù không thích hợp, nhưng đây là tấm lòng của nàng, đương nhiên Tư Đồ Tu không có khả năng gỡ xuống, ngoại trừ vài món đồ nàng thêu thì đây là món đồ đầu tiên nàng mua tặng chàng, chàng cười cười, bình tĩnh như thường bỏ mặt dây chuyền vào trong áo, "Để lộ ở bên ngoài sẽ rất dễ hư."
Thây chàng quý trọng, Bùi Ngọc Kiều càng vui vẻ, lấy mặt dây chuyền hình con rắn trong áo ra, "Chúng ta đeo cặp đó, sau này mỗi ngày đều đeo."
Đặt ở bên trong, người khác không nhìn thấy, Tư Đồ Tu bóp mặt của nàng: "Được."
Nàng gọi vú nuôi ôm Hi nhi tới: "Tướng công, Hi nhi mọc răng, chàng mau tới xem."
Hàm răng vốn là vật bình thường, nhưng mọc trên nhi tử nhà mình thì chẳng khác nào trân bảo, Tư Đồ Tu khá là hưng phấn, khom lưng ôm nhi tử lên, quả nhiên thấy một cây răng nhỏ, ra một đầu trắng trắng, giống như đang chào hỏi người khác.
Chàng cười ha ha đứng lên: "Mọc răng rồi, dài hơn chút nữa là có thể ăn được rồi."
"Đúng vậy, muội muội nói có thể ăn thịt cá, thịt gà, còn có cháo nữa, như vậy sẽ lớn nhanh hơn uống sữa, trước đây thái y cũng nói như vậy, có điều không biêt lúc nào con sẽ mọc cây răng thứ hai, cũng không biết lúc nào con có thể nói chuyện, nếu có thể bước đi thì tốt hơn. Ta dẫn con đến nhà muội muội chơi với Ngạn nhi..." Nàng nói, đột nhiên dừng lại, chỉ chớp mắt là tới tháng chín, nếu con có thể đi thì cũng phải đợi đến sang năm, sang năm Từ Hàm từ Hàn Lâm Viện đi ra, là phải đi Lĩnh Nam.
Bây giờ muội muội sinh A Ngạn, phu thê tình thâm, sẽ đi theo? Đi, nàng muốn gặp mặt sẽ rất khó, nhưng không đi, hai người bọn họ sẽ chia lìa, như thế nào được, sẽ dễ dàng xảy ra chuyện!
Nàng còn không biết Từ Hàm đã nói với Tư Đồ Tu là quyết định ở lại kinh thành, lúc này giữa hai lông mày nhíu chặt lại, không còn vui sướng lúc nãy.
"Làm sao vậy?" Chàng nắm bả vai nàng, hơi cúi đầu hỏi, "Có tâm sự?"
"Không có gì." Nàng lắc đầu, nàng biết chuyện đời trước nhưng chàng không biết, làm sao có thể nói với chàng? Hơn nữa, ngày hôm nay là sinh nhật chàng, vốn là muốn chàng vui vẻ.
Nàng cho người mau đem thức ăn bưng tới, bày đầy bàn vuông, còn có một bầu rượu, nàng tự tay rót đầy chung rượu trước mặt chàng, chất lỏng màu hổ phách lay động. Thật ra chàng rất ít uống rượu, trừ phi ra ngoài xã giao, còn lại cơ hồ là không dính một ngụm, nàng cũng biết, vì vậy rượu này không quá nồng.
Hôm nay nữ tử đối diện có trang điểm, nàng mặc áo hai lớp thêu mẫu đơn màu hồng, cổ áo khảm lông hồ cáo trắng tuyết, che khuất cái cổ thon dài, nổi bật cái cằm xinh xắn, đôi môi đỏ mọng như lửa, tâm tình chàng càng thoải mái, uống nhiều rượu hơn, thậm chí còn cầm đũa thấm rượu cho nhi tử nếm thử. Hi nhi không ghét, đầu lưỡi liếm liếm, cười khanh khách, lấy tay nắm chiếc đũa, chàng giơ cao đũa đùa nhi tử, bàn tay nhỏ bé không với tới, chuyển tới trên mặt chàng, sờ mũi, lỗ tai phụ thân, chàng cười ôn hòa.
Hai phụ tử vui vẻ hòa thuận.
Nhìn một màn này, Bùi Ngọc Kiều bất tri bất giác đã uống vài ngụm, nàng không giỏi uống rượu, khuôn mặt tức thì nhuộm rặng mây đỏ, ngay cả đôi mắt cũng mê ly lên, chàng giao nhi tử cho vú nuôi ôm đi, đặt nàng lên đùi, nàng đã say, dựa vào ngực chàng, "Chàng ăn nhiều một chút, hôm nay nấu các món chàng thích đó."
Nàng say, nói năng không rõ, hiếm khi thấy nàng say rượu, đời trước có một lần, đời này là lần đầu tiên, chàng nói: "Nàng ăn nữa không?"
"No rồi." Nàng vỗ vỗ cái bụng.
"Rượu thì sao?" Chàng lại rót cho mình một chung rượu.
Nàng lắc đầu: "Cũng không muốn uống, uống nữa phải ngủ rồi, thế nhưng còn sớm mà, ta còn muốn ở cạnh chàng." Nàng vươn tay, ngón tay thon dài lướt qua mặt chàng, trong mơ hồ, vẫn cảm giác được mũi, mắt, giống như vẽ ra mới có thể đẹp như vậy, nàng cười hì hì, "Lại nói tiếp, sao một vương gia như chàng lại cưới ta? Là ở Minh Quang Tự, hay là Tết Nguyên Tiêu, nhìn thấy ta thì thích, thấy ta đẹp? Có phải ta đẹp nhất không?"
Bắt đầu tự luyến rồi, Tư Đồ Tu cười khúc khích: "Đúng, nàng xinh đẹp nhất, bản vương liếc mắt là thích." Chàng miết ngón tay lên môi nàng, "Nơi này không tồi." Lại sờ lỗ mũi nàng, "Nơi này cũng vậy, đương nhiên, tốt nhất là ở nơi khác."
Cảm giác được bàn tay chàng nhào nặn trên người mình, nàng sẵng giọng: "Thật ra chàng là một tên yêu râu xanh."
"Yêu râu xanh sao? Vậy phải thử cái này." Chàng uống một ngụm rượu, cúi người, đặt lên môi nàng.
Rượu từ môi chàng chảy ra, chảy vào trong miệng nàng, tuy say nhưng nàng vẫn thấy ngại ngùng, lại không từ chối được, toàn thân tê dại, tùy ý chàng đút hết rượu, lại cạy môi nàng, dường như muốn nuốt cả người nàng vào bụng.
Đêm nay phong cảnh kiều diễm, tựa như mộng mà không phải mộng, dường như vô số lần nàng bay lên đám mây, khi tỉnh lại đã là sáng sớm, nhớ lại, mọi chuyện đều không nhớ rõ, đại khái là thật sự say. Nàng ngồi trong thùng tắm, nhìn thấy vết tích toàn thân, gò má nàng lại bắt đầu nóng lên, nhẹ giọng hỏi Trúc Linh: "Vương gia đi từ lúc nào?"
"Là giờ mẹo." Trúc Linh bây giờ là phụ nhân, hiểu nhiều nên không còn xấu hổ như trước, nàng ấy cười nói, "Có điều thức trễ hơn ngày thường, không kịp ăn sáng."
Khẳng định tối hôm qua chàng uống nhiều, còn hồ đồ như vậy, nàng hừ lạnh, thầm nghĩ đáng đời, nhưng miệng lại dặn dò: "Hỏi gã sai vặt chàng ở đâu, gửi điểm tâm đến."
Trúc Linh vâng một tiếng.
Tới ngày nghỉ, trùng hợp là ngày mùng chín tháng chín, Tư Đồ Tu về nhà trước thời gian, cười nói: "Đi, dẫn nàng đi ngọc tuyền."
"Bây giờ?" Nàng vui vẻ nói, "Là bây giờ sao?"
"Đúng vậy, nếu không... sáng mai đi, buổi tối phải trở về, thời gian ngắn quá sẽ không vui, chúng ta ở một đêm." Dường như tâm tình chàng rất tốt, nụ cười trên môi, phảng phất như ánh mặt trời rực rỡ, chàng giục nàng, "Ngốc sao? Còn chưa đi dọn đồ đạc nữa?" Lại căn dặn vú nuôi, "Hi nhi ở nhà, các ngươi cố gắng chăm sóc, nếu xảy ra chuyện thì coi chừng cái đầu của mình."
Hai vú nuôi vội vã đồng ý.
Chàng nhìn Tố Hòa: "Ngươi cũng ở lại."
Chàng ở cạnh Bùi Ngọc Kiều, tất nhiên không cần Tố Hòa bảo vệ.
Có thể ra ngoài chơi, Bùi Ngọc Kiều đương nhiên vui vẻ, cho người chuẩn bị, lại nói với chàng, "Ta cưỡi hãn huyết bảo mã đi, được không?"
"Đương nhiên được." Chàng nói, "Mau lên, lát nữa cửa thành sẽ đóng."
Nàng vội vàng thay quần áo, đến khi đi ra, chàng hơi ngẩn ra, nàng mặc trang phục cưỡi ngựa bắn cung màu xanh da trời, mặt trên thêu hoa mai trắng, thanh nhã mát mẻ, lỗ tai xinh xắn đeo trân châu to bằng ngon tay cái, nàng cười bước qua, giống như gió xuân tháng ba thổi qua chàng.
Trong lòng chàng rung động, không thể không nói, nàng thật sự rất xinh đẹp, thiếu nữ ngây thơ, nữ nhân xinh đẹp, lúc này hòa lại trên người nàng, giống như rượu ngon nhiều năm chưa được mở, hương vị bốn phía, chàng nghĩ cung nhân của Hứa tiệp dư làm sao có thể so với nàng? Hai đời khác nhau, đời này không gì có thể cướp nàng khỏi tay chàng.
Không để ý thời gian eo hẹp, chàng cúi đầu hôn nàng.
Đầu tóc được chải kỹ của nàng bị chàng làm rối, nhịn không được sẵng giọng: "Vừa rồi giục ta, chê ta chậm, bây giờ là ai chậm."
Chàng cười: "Đừng chải, ra khỏi thành lại nói."
"Làm sao đi ra ngoài?" Nàng nhíu mày, "Ta vốn định cưỡi ngựa đi ra, như bây giờ..."
Chàng cầm áo choàng lên người nàng, rồi trùm mũ áo choàng lên đầu nàng, kéo nàng đi ra ngoài, không để nàng cưỡi ngựa mà cùng nàng cưỡi một con. Đáng tiếc cho bộ trang phục cưỡi ngựa mới may không được bày ra ở kinh thành, còn có mặt của nàng, bị áo choàng che phủ, người qua đường biết là Sở vương gia ra ngoài, còn vương phi, một chút cũng không thấy.
Tiếng vó ngựa cộp cộp, chàng cùng nàng đi nhanh.
Ráng chiều cò lẽ đồng bay, Nước thu nối với trời xanh một màu (Đằng Vương Các - Vương Bột)
Ngoại ô kinh thành, tới lúc này nàng mới có thể lộ mặt ra.
Chàng giao cương ngựa cho nàng, đeo bao da vào tay nàng, "Suốt ngày ồn ào muốn ra ngoài, bây giờ cưỡi ngựa cho thỏa đi." Nói rồi ôm hông của nàng, đầu đặt lên bả vai nàng, dáng vẻ hưởng thụ.
Nàng lầm bầm: "Ta có thể cưỡi ngựa một mình, chàng cần gì phải mặt dà theo."
"Dày thì dày, nhanh lên, nếu không...Trời tối mà còn chưa đến ngọc tuyền."
Nàng hừ hanh, kéo chặt dây cương, kẹp bụng ngựa, con ngựa quen thuộc ý của nàng, lập tức giống như một trận mưa tên bay vút ra ngoài, trời đất bao la, hai người rất nhanh biến thành một điểm đen ở xa xa, Trúc Linh và Đinh Hương ngồi xe, tùy tùng xa xa theo ở phía sau, chỉ có hộ vệ theo sát.
Trước lúc trời tối, bọn họ tới ngọc tuyền, ở khách điếm một đêm. Buổi sáng, nàng cưỡi ngựa, một người một ngựa ở phụ cận thảo nguyên chơi đùa, cưỡi tới mồ hôi đầm đìa, chàng ngồi cách đó không xa nhìn, nghĩ tới một chuyện, căn dặn Mã Nghị: "Gọi Khương Tả tìm người."
Hai năm trước đi tìm, bây giờ có thể dùng rồi, Mã Nghị bằng lòng, lại nhẹ giọng nói: "Gần đây tứ vương gia có động tĩnh, tuy thuộc hạ nhìn chằm chằm nhưng không biết khi nào hắn sẽ ra tay."
"Có lẽ là năm sau." Chàng thản nhiên nói, "Tứ ca không muốn chết, làm sao có thể không bày mưu tính kế thật kỹ?"
Chàng đương nhiên nhớ ngày Tư Đồ Uyên chết, đại khái là không khác nhau lắm, hai đời cùng một người, lời nói hành động sẽ không thay đổi quá nhiều, cho nên Tư Đồ Dập sẽ không tham dự việc này, có điều chổ Vi Thị, giả sử chàng cứu Tư Đồ Uyên một mạng, không biết tương lai, vận mệnh sẽ thay đổi như thế nào? Đối với điểm này, chàng ít nhiều có chút kiêng kỵ.
Giữa lúc suy nghĩ, Bùi Ngọc Kiều cưỡi ngựa qua đây, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhào vào trong ngực chàng nói: "Cuối cùng cũng được cưỡi ngựa thỏa thích, sao vương gia không cưỡi?"
Chàng cười nói: "Lúc ta ở hỏa binh doanh huấn luyện kỵ mã, nàng cho là ta đùa?"
Nam nhi bôn ba mỗi ngày bên ngoài, không có ước mơ giống nàng, hơn nữa chàng đã qua tuổi vui đùa lâu rồi, tuy là chàng còn rất trẻ. Tư Đồ Tu tự giễu cười, kéo nàng đứng lên: "Có điều nàng mời nên bản vương sẽ cưỡi cùng nàng, thế nào? Chúng ta so một lần, nàng thua thì phải đồng ý với bản vương một chuyện."