Trở lại trong phủ, dù có tùy tùng bung dù thì hắn vẫn bị ướt mưa nửa người.
Viên Diệu Huệ thấy lạ khi hắn trở về lúc này, nàng ta cho người lấy quần áo sạch đên, "Chẳng lẽ nương nương có chuyện gì quan trọng cần thương lượng với chàng?"
Hắn thở dài, không biết trả lời như thế nào, nhưng mà gặp những chuyện này, thật muốn nói hết, muốn thương lượng với người, có thể có được ý kiến, ngoại trừ thê tử, hắn còn có thể nói với ai? Người nào cũng không thể, hắn thay áo bào rồi cho tụi nô tỳ lui xuống.
"Chổ nương có một cung nhân..." Hắn nói sự thật ra.
Viên Diệu Huệ lập tức trừng mắt lên: "Cái gì? Chàng bị nàng ta mê hoặc, chàng, chàng chạm vào nàng ta?"
"Chưa từng, nếu có thì sao ta có thể nói với nàng?" Tư Đồ Cảnh vội nói, "Chính là không có nên ta mới mở miệng, độc này có thể giải khai, ta phải đi Bạch Vân Quan."
Nàng ta nhíu mày, nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh: "Vậy theo lời chàng nói, thất đệ cũng trúng độc, nếu không... Vì sao nhắc nàng ta với chàng?"
"Có, nhưng không nghiêm trọng bằng ta." Tư Đồ Cảnh nói, "Bây giờ cái này có quan trọng không? Ta nói những thứ này là bởi vì mẫu thân."
"Không thể coi cách làm của nương nương là sai." Viên Diệu Huệ nghĩ thầm, nếu Tư Đồ Tu bị mê hoặc thì sẽ nhào vào người cung nhân, như vậy Bùi Ngọc Kiều sẽ tức chết, hơn nữa cuộc đời chàng coi như bỏ đi, sẽ hoàn toàn phụ thuộc Tư Đồ Cảnh, vậy thì tốt quá rồi. Nhưng nàng ta không thể nói quá rõ ràng, ôn nhu nói, "Nương là vì tốt cho chàng, nương sợ có thêm một người khó đối phó, Tấn vương còn có Yến vương giúp đỡ mà."
"Ý của nàng là..." Lòng Tư Đồ Cảnh trầm xuống, không ngờ Viên Diệu Huệ có ý giống mẫu thân, "Tùy ý để thất đệ trúng mị độc?"
Trong ấn tượng của hắn, Viên Diệu Huệ là người hiền lành, vừa đẹp người vừa đẹp nết, thập toàn thập mỹ, đáng ra nàng ta không thể nói giống như mẫu thân, nữ nhi ai không nhẹ dạ chứ? Bình thường nàng không nói thích Bùi Ngọc Kiều, nhưng lại muốn thất đệ si mê Hinh nhi, vậy phu thê hai người họ còn có thể tốt sao? Lẽ nào nàng ta chưa từng nghĩ những thứ này?
Vừa suy nghĩ, lại cảm thấy nàng ta chỉ hy vọng hắn có thể nhờ Tư Đồ Tu mà ngóc đầu trở lại. Hai bên chái nhà làm khó dễ, thật giống như có hai cánh tay đẩy trước ngực hắn, toàn thân khó chịu.
Viên Diệu Huệ thấy thế, đặt tay lên mu bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Vương gia, độc này có thể giải mà, không có gì đâu. Đến lúc đó, nếu chàng thật không đành lòng thì giải hết độc cho thất đệ là được."
"Độc này rất lợi hại." Tư Đồ Cảnh đẩy tay nàng ta ra, không nói độc gây ra hành vi phóng đãng, mà còn phá hủy tình cảm phu thê, mặc dù hắn không biết cuối cùng là kết quả gì, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, suýt chút nữa hắn không nhận ra chính mình.
Nếu mở to mắt nhìn Tư Đồ Tu cũng thay đổi thành như vậy, hắn khó có thể tưởng tượng.
Hắn làm sao có thể đối mặt người đệ đệ này?
Còn có thể thân thiết như trước đây sao? Hắn gánh vác thống khổ, suốt ngày diễn kịch với Tư Đồ Tu, không được, điều đó không có khả năng, ở trong cung này, trong mấy người ca ca đệ đệ, chỉ có hắn và Tư Đồ Tu là có tình cảm tốt nhất, hắn có âm mưu tính toán gì cũng đều có thể nói với chàng, bởi vì bọn họ có kẻ thù giống nhau, nhưng nếu hắn thay đổi tâm thì hắn còn có cái gì? Ngôi vị hoàng đế sao? Đó là chuyện của bao nhiêu năm sau, tuy hắn mơ ước, hắn chờ đợi, nhưng mà hắn từng thấy Tư Đồ Uyên rớt đài, những thứ đó, không phải muốn là có.
Vì cái này, hắn muốn biến mình thành người máu lạnh vô tình?
Hắn thấp giọng nói với Viên Diệu Huệ, "Chuyện này dừng ở đây, nàng coi như chưa từng nghe qua, sau này không nên nhắc lại."
Viên Diệu Huệ ngạc nhiên: "Vương gia, chẳng lẽ chàng muốn nói việc này với thất đệ sao?"
Hắn lắc đầu.
Đương nhiên sẽ không nói, nếu nói thì tình cảm giữa mẫu thân và Tư Đồ Tu sẽ không còn lại chút gì, hắn nghĩ có lẽ mẫu thân hồ đồ trong chốc lát, sau này sẽ nghĩ thông suốt, nếu muốn hai người đồng tâm hiệp lực thì sao có thể dùng biện pháp khống chế này? Lúc đó thất đệ rối loạn tâm chí, còn có thể làm gì được? Hắn không muốn suy nghĩ tiếp nữa, bây giờ địch nhân nhiều như vậy, nói cái gì ngôi vị hoàng đế, thật nực cười, kế trước mắt, là mối thù chung, hắn tin hắn đi khuyên mẫu thân, bà ta sẽ hiểu rõ.
Hắn xoay người đi thư phòng.
Viên Diệu Huệ không ngờ hắn nhẹ dạ như vậy, thật sự thất vọng, vô độc bất trượng phu mới có thể làm thành đại sự, sao nàng ta có thể gả cho một người mềm yếu như vậy.
Nàng thở hồng hộc đi ngủ.
Đầu tháng mười đón một trận tuyết, cây ăn quả ở hậu viện treo đầy hoa tuyết, Bùi Ngọc Kiều sợ quả bị đông nên cho người cầm cây gõ tuyết xuống, lúc này mới trở về thư phòng. Hằng ngày, ngoại trừ thêu hoa xem sổ sách, nàng còn đọc sách, gần đây nàng xem "Luận ngữ", "Mạnh tử", ai bảo nàng sinh nhi tử chứ, nàng Tư Đồ Tu bận nhiều việc, đâu có bao nhiêu thời gian dạy hài tử, vậy thì chỉ có nàng dạy, chỉ là bụng nàng không có nhiều chữ lắm, tương lai sẽ làm hài tử chê cười, phải học thêm mới được.
Hôm nay Tư Đồ Tu về nhà trước thời gian, nghe nói nàng còn ở thư phòng, liền quay đầu đi đến, bên cửa sổ nghe được giọng nói ngọt ngào của nàng, từng chữ từng chữ vang lên, nàng đang đọc "Tận Tâm" "Mạnh Tử", khóe miệng chàng nhếch lên, thê tử mình càng ngày càng có dáng vẻ hiền thê lương mẫu, còn biết học trước để dạy vỡ lòng chon nhi tử nữa.
Có điều hơi khó hiểu, nếu là chàng, chàng sẽ đọc Tam Tự Kinh.
"Người thuở đầu, Tánh vốn lành. Tánh nhau gần, Thói nhau xa. Nếu chẳng dạy, Tánh bèn dời. Dạy cái đạo, Quí lấy chuyên." (1)
Giọng nói chàng hồn hậu, lấn át giọng nói của nàng, Bùi Ngọc Kiều nghe, rung đùi đắc ý đọc theo, "Mẹ thầy Mạnh, Lựa láng giềng, Con chẳng học, Chặt khung thoi." (2) Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, cười hì hì, "Vương gia, thấy ta đọc hay không? Ta có thể nhớ hết đó."
(2) Bản dịch trên antruong.free.fr
"Thật thông minh, thưởng cho nàng." Chàng cúi đầu hôn nhẹ môi nàng.
Nàng bỉu môi một cái, cái này mà thưởng cái gì, đây là chiếm tiện nghi có được hay không?
Chàng đặt sách Mạnh Tử vừa lấy lên bàn, "Nàng nên đọc Tam Tự Kinh cho con nghe, không cần thuộc làu, nhớ kỹ là được rồi, học hành cần chú trọng chất lượng, sao có thể vừa bắt đầu là học Mạnh Tử được? Hoặc là nàng đọc thơ, từ ngữ trau chuốt ưu mỹ. Lúc trước ta học như vậy, nàng cũng vậy sao?"
Nói đến chuyện này, mắt chàng hơi thâm trầm, đuôi lông mày nhướng lên, mang theo nụ cười thản nhiên.
Nàng là do một tay chàng dạy, bây giờ đã có thành quả.
Trong lòng thật là thoả mãn, nghĩ lúc đó, nàng đâu hiểu được tứ thư ngũ kinh?
Bùi Ngọc Kiều cũng nhớ tới những chuyện kia, ngay ở thư phòng này, chàng đọc từng lần từng lần cho nàng nghe, kiên nhẫn dạy nàng ý nghĩa, còn dạy nàng viết chữ, trời nắng, ở đây đầy ánh mặt trời, rơi vào lông mi, gương mặt chàng, đường nét dịu dàng, khắc sâu vào lòng nàng. Nàng chợt phát hiện, thực sự nàng chưa từng quên mất, còn rất nhớ cảnh tượng như vậy.
Nàng cười rộ lên, như gà mổ thóc gật đầu nói: "Sau này ta dạy con Tam Tự Kinh trước." Lại đứng lên, kéo tay chàng, "Ta vừa mới viết một bộ chữ, vương gia xem một lát."
Chàng nhìn sang, đúng là mới viết, vết mực chưa khô, là "Thu hành" của Từ Tiện Lan nổi danh tiền triều.
Chữ viết nghiêm túc, thanh lệ đoan chính, mặc dù không xứng với danh nữ nhân tài ba, nhưng cầm đi ra ngoài sẽ không biết mất mặt, chàng cười nói: "Không tệ."
"Chỉ vậy sao?" Nàng không khỏi thất vọng, "Không có chỗ nào cần sửa sao?"
Chàng thấy lạ, cúi đầu nhìn nàng, bình thường nàng sẽ không vui khi chàng phê bình, bây giờ khen, nàng lại ghét bỏ chàng không phê bình? Đúng là phụ nữ, thật hay thay đổi, chàng xem lại một lần, lúc này mới có dáng vẻ của phu tử, "Còn cần cố gắng hơn, bút lực không đủ, kéo chưa hết nét, nhìn chữ Thu này đi, hỏa bên phải một điểm như cái gì, đều được phủi, quá dài. Còn có chữ Thiên..."
Nàng nói: "Vậy chàng dạy ta viết."
Giọng nói mang vẻ làm nũng.
Chân mày chàng nhíu lại, thì ra nàng có ý định này, chỉ là dạy nàng viết chữ thôi mà, có cái gì cứ nói thẳng, chàng ngồi lên ghế, ôm nàng một cái, đỉnh đạc nói: "Mài mực cho gia."
Thấy chàng nguyện ý, nàng vui vẻ vén tay áo rót nước.
Mài mực xong, chàng đặt bút vào tay nàng, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, từ từ viết trên giấy Tuyên Thành.
Thêm bút lực của chàng, quả nhiên chữ dễ nhìn hơn, nhưng mà không đủ thanh tú, chỉ lộ ra mãnh mẽ của nam nhi, nét chữ cứng cáp, trong chốc lát, trong phòng không còn âm thanh, chỉ có chàng kiên nhẫn viết, nàng chăm chú học. Nhưng chẳng biết tại sao, gò má nàng dần dần đỏ lên, tim đập bình bịch, như là vang lên bên tai.
Không chịu nổi ngoái đầu nhìn lại chàng, gương mặt tuấn tú, ở trong trí nhớ, giống như người ở đời trước.
Nhìn nàng mê muội vì chàng, khóe miệng chàng nhếch lên, cười đến mê hoặc lòng người, nói: "Còn không chuyên tâm học, vừa rồi người nào muốn bản vương dạy?"
Nắm ót nàng, xoay đầu nàng qua chỗ khác, không cho nàng nhìn chàng.
Nàng tâm viên ý mãn, uốn tới ẹo lui trên đùi chàng, chàng gác lại bút: "Có phải nghĩ ta không trị được nàng?" Đang lúc kéo váy nàng làm một vài chuyện, nha hoàn bên ngoài nhẹ giọng nói: "Vương gia, nương nương, Hoài vương điện hạ tới."
Chàng đang nhiệt huyết sôi trào, vừa định vào thì nghe được câu này, tự tay chỉnh sửa váy nàng, cúi đầu cắn lỗ tai nàng, "Chờ bản vương về sẽ trừng trị nàng." Mới vừa dậy, xoay người nhìn nhi tử nằm trên giường, khóe miệng giật giật, vừa rồi đã quên, suýt nữa thì...
Nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Kiều, thầm nghĩ để coi nàng còn dám quyến rũ người nữa không?
Sắc mặt nàng ửng đỏ, vội ôm nhi tử, hôn nhẹ gương mặt chàng, "Lần sau sẽ không như vậy nữa, nhưng đứa trẻ này thật lạ, làm sao không có một chút tiếng động nào, ngựa gỗ này chơi vui lắm sao?"
Bé cầm ngựa gỗ, có thể vô thanh vô tức nhìn nửa ngày.
Hi nhi mở miệng, giơ ngựa gỗ nhỏ nói: "Nương, nương."
"A, con gọi nương." Bùi Ngọc Kiều vui vẻ, "Tướng công, tướng công, có nghe thấy không? Con gọi nương."
Tư Đồ Tu vui vẻ sờ sờ đầu nhi tử, trong lòng suy nghĩ Tư Đồ Cảnh tới làm gì, chàng sải bước đi ra ngoài, trong phòng khách, Tư Đồ Cảnh đang ngồi.
Tư Đồ Tu cười nói: "Vừa rồi Hi nhi gọi nương, ta đang suy nghĩ, có phải ngũ ca tới nên có chuyện tốt hay không?"
Tư Đồ Cảnh vội vàng chúc mừng, lại nói: "Chính là có chuyện tốt, tình cờ ca biết Thanh Hà chân nhân, bà ta xem bói khá là chuẩn, rất nhiều chuyện đều đoán đúng, ca muốn bà ta xem cho đệ một lần."
Thanh Hà chân nhân? Tư Đồ Tu ngẩn ra, vạn không nghĩ tới Tư Đồ Cảnh sẽ nhắc tới Thanh Hà chân nhân.