Một hòn đá không thể tạo nên sóng lớn, trải qua mưa gió, Vi Thị biết mọi chuyện không thể liều lĩnh, nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ làm cho Tư Đồ Hằng Thành mất mặt, dù sao ông ta đã oan uổng nhi tử ruột, còn nhốt nó đến bảy năm.
Làm vua của một nước, còn gì là mặt mũi?
Vì vậy bà ta không lập tức báo cho Tư Đồ Hằng Thành biết mà là lén sai người đi thẩm vấn đạo sĩ kia, bà ta còn đang chờ thời cơ tốt nhất, một kích là trúng, bà ta không chỉ muốn sửa lại án sai cho Tư Đồ Uyên, mà còn muốn chủ mưu của một màn này phải trả giá thật lớn.
Gần đây mọi chuyện khá yên ắng, chỉ mơ hồ có chút gió thổi, báo hiệu trước cơn mưa giông.
Dường như Hứa tiệp dư cảm thấy gì đó, mùa xuân đã tới, lòng bà ta càng ngày càng không an ổn, luôn bỗng nhiên thức dậy lúc nửa đêm, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Bà ta nhớ tới cách đây không lâu Thanh Hà chân nhân gửi thư tới, nói Tư Đồ Tu mới là long chủ, muốn bà ta phải cẩn thận, đừng xúc phạm chàng.
Sao bà ta có thể nhịn? Trước đó Thanh Hà chân nhân đã nói Tư Đồ Cảnh tiền đồ vô lượng, bây giờ sau khi giải độc cho Tư Đồ Tu lại nói ngược lại, chẳng lẽ mấy năm nay, bà ta phí hết tâm tư tìm người trợ giúp cho nhi tử, kết quả là làm áo đệm cho người khác?
Đó không phải là nhi tử ruột của bà ta.
Bà ta tuyệt đối không cam lòng để Tư Đồ Cảnh làm kẻ dưới, dù cho hắn muốn xưng huynh gọi đệ với Tư Đồ Tu thì bà ta cũng không thể tác thành cho hắn, trong cung đâu có tình thân. Thực sự ngây thơ, kết quả đều là ngươi chết ta sống, trừ phi không màng thế sự giống Tư Đồ Dụ, nhưng nhi tử bà ta là người có chí hướng.
Ở trong phòng đi mấy bước, Hứa tiệp dư ngồi xuống, viết phong thư cho người lén đưa đi Hứa gia.
Đầu xuân sau, Bùi Ngọc Kiều nhớ tới rau trồng sau viện, buổi sáng cho Hi nhi ăn chút thịt cá canh, rồi ôm bé đi chỗ đó chơi, một bên nhìn nông dân chuyên trồng hoa gieo mầm, một bên để bé tập bước đi.
Bốn phía đều là bùn đất, không có cát đá gì, dù cho không cẩn thận té ngã cũng không đau.
"Nhìn đi, ở đây đã gieo hạt dưa hấu, qua thời gian nữa là nảy mầm, mọc ra dưa hấu to to, tròn trịa, rất là ngọt đó, mùa hè ăn giải khát." Nàng đồng thời nói cho bé vài thứ.
Hi nhi cúi đầu nhìn bên cạnh, không có gì cả, nhưng mẫu thân nói một hơi, bé không hiểu gì cả, nháy con mắt: "Dưa."
Nàng kiên trì nói: "Là dưa hấu, có nhiều loại dưa, như là bí đỏ, bí đao, con nói dưa gì? Nói dưa hấu xem."
"Dưa." Bé vẫn chỉ nói một chữ này, "Dưa dưa." Vừa nói vừa đi.
Cho là mình là ếch sao? Nàng ở phía sau cười không ngừng.
Đang chơi, có tiểu nha hoàn bẩm báo nói, nói là Bùi Ngọc Họa tới.
Nàng ôm Hi nhi, "Đi, đi gặp dì ba con."
Gần đây các nàng không gặp nhau, nói là phải thường gặp, nhưng Bùi Ngọc Anh rất bận, lo chuyện bên trong bên ngoài, còn có một nhi tử, nàng ấy không rời khỏi nhà được, gần đến lễ mừng năm mới, càng không thấy bóng người. Còn như Bùi Ngọc Họa gả vào Hoa gia, nghe nói hai phu thê ngọt ngào, như keo như sơn, cũng không tiện quấy rầy.
Không ngờ ngày hôm nay lại tới.
Hai mẫu tử đi tới nhà chính, thấy Bùi Ngọc Họa ngồi ghế , Bùi Ngọc Kiều nói: "Hai ngày nữa là ngày nghỉ rồi, sao không chờ đợi tới đó, cùng phu thê tam muội tới?"
"Làm sao, thấy muội tới tỷ không vui?" Bùi Ngọc Họa liếc nàng, đưa tay vỗ, "Hi nhi, mau nhìn xem ta là ai, ta là dì ba con."
"Dì ba." Bé hé miệng nở nụ cười, có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn đặc biệt ngọt.
Bùi Ngọc Họa ôm bé, hôn một cái lên mặt bé, "Thật giống tỷ, còn có má lúm đồng tiền nữa, ai nha, nhìn thật đáng yêu, không nựng không được mà."
Nàng ta xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé.
Bùi Ngọc Kiều đắc ý nói: "Chỉ có giống tỷ mới đáng yêu."
Bùi Ngọc Họa cười khúc khích, lần nữa ngồi xuống, đặt cái mông nhỏ của Hi nhi trên đùi, cái gì bé cũng có thể chơi được,bé ở trên người nàng tìm tìm, chơi nắm váy nắm hoa tai, nói chung là có thể tự mình tìm đồ chơi.
Bùi Ngọc Kiều nhắc nhở: "Hi nhi, con đừng xuỵt xuỵt trên người dì ba nha."
Nhi tử còn nhỏ, có đôi khi nhịn không được.
Bùi Ngọc Họa không để ý, trêu ghẹo nói: "Xuỵt thôi mà, bẩn váy của dì, đúng lúc nương con bồi thường cho dì váy khác, còn quý hơn váy của dì nữa."
Bùi Ngọc Kiều nói: "Bồi thường cái gì, tỷ có nhiều váy mặc không hết, tỷ tặng cho muội vài cái, xuỵt sẽ làm bẩn váy muội, còn chảy khắp nơi, muội lại phải tắm."
Nàng và Tư Đồ Tu đều từng bị nhi tử làm ướt, có đôi khi còn đánh cái mông của bé nữa, có lúc sơ suất không lót tả, giống như bị mưa ướt.
"Cũng được, muội ở đây tắm không đi." Nàng ta nghĩ đến chuyện buồn lòng, giữa hai lông mày có chút buồn bực.
Lời này rất lạ, dù là Bùi Ngọc Kiều cũng thấy nghi ngờ, ân cần hỏi: "Muội làm sao vậy? Chẳng lẽ tam muội phu ức hiếp muội? Có điều không có khả năng đâu."
"Hắn nào dám." Bùi Ngọc Họa bĩu môi, "Là bà bà nói với muội chuyện con cái, giục muội sinh con."
Thì ra nàng ta còn muốn vui đùa, lại thấy tuổi còn trẻ, vừa mới gả cho Hoa Tử Dương, nên không muốn sinh con sớm, Bùi Ngọc Kiều nói: "Ai nha, sinh con rất tốt mà, muội nhìn Hi nhi kìa, rất dễ thương, muội sinh con cũng giống vậy."
Bùi Ngọc Họa nhìn đứa bé trên đùi, nho nhỏ, tròn tròn, vừa vuốt đã cảm thấy thoải mái, lại nhìn khuôn mặt đáng yêu, nàng ta thở dài: "Muội cũng biết, nhưng sinh con sẽ mập, rất xấu."
Bùi Ngọc Kiều không phục: "Làm sao xấu?" Nàng đi tới trước chân nàng ta, xoay một vòng cho nàng ta xem, "Muội nhìn đi, tỷ gầy hơn nhiều, một chút cũng không khác trước đây, tướng công còn nói đẹp hơn trước đây nữa."
Sinh xong rồi, dường như chàng càng thích nàng, luôn quấn quít lấy nàng không thả.
Bùi Ngọc Họa nhìn ngực nàng, hiểu nói: "Chỗ đó tốt hơn trước đây."
Nam nhân mà, người nào không háo sắc, xem ra đại tỷ phu cũng giống vậy.
Mặt nàng đỏ lên, đánh nhẹ nàng ta, "Muội thật xấu!"
Bùi Ngọc Họa cười khanh khách.
Nàng ta dùng xong bữa trưa mới đi, buổi tối ăn cơm, nàng nói với Tư Đồ Tu, "Hôm nay tam muội tới, bỗng nhiên ta nhớ muội muội, mấy ngày nữa muốn mời cả nhà bọn họ qua đây làm khách."
"Được, nàng làm chủ đi."
Nàng vẫn lo lắng chuyện Từ Hàm muốn đi Lĩnh Nam, chỉ là không biết hỏi như thế nào, đảo mắt một vòng rồi nói: "Nhị muội phu ở Hàn Lâm Viện tham chính, có phải mấy tháng nữa sẽ ra làm quan?"
"Ừ." Tư Đồ Tu thuận tay lật sách.
Nàng hỏi: "Vương gia biết nhị muội phu nhận chức ở đâu không?"
Nàng hỏi từng vấn đề, rốt cục chàng phát hiện, ngừng tay nhìn nàng nói: "Chuyện này muội phu đã từng nói với ta, hắn muốn ở lại kinh thành, nàng yên tâm, ta đã cho người chuẩn bị."
Nàng không hiểu nhiều về chuyện ở nha môn, có điều Tư Đồ Tu đã nhúng tay, nói vậy sẽ không tệ, nàng thở phào một hơi, khá là vui mừng, Từ Hàm ở lại kinh thành, vậy muội muội sẽ không đi đâu cả.
Nàng cười ôm cánh tay chàng, "Có vương gia thật tốt."
Chàng nhếch miệng lên, nói về chuyện chọn đồ vật đoán tương lai, "Sau khi bãi triều, phụ hoàng nói với ta lúc Hi nhi một tuổi, dẫn nó vào trong cung, mẫu hậu đã chuẩn bị xong."
"Được." Nàng gật đầu, có chút hưng phấn, "Không biết Hi nhi sẽ chọn vật gì? Vương gia, lúc trước vương gia chọn gì?"
Nàng tò mò hỏi chàng.
Tư Đồ Tu cười một cái: "Bản vương bắt dải lụa, còn có bàn tính, còn nàng?" Không đợi Bùi Ngọc Kiều trả lời, ngón tay chàng đặt trên môi nàng, "Đừng nói, để ta đoán."
Nàng im lặng, đắc ý nhìn chàng, nghĩ thầm chàng khẳng định đoán không được.
Tư Đồ Tu nói: "Cái ăn."
Nàng gắt chàng một cái: "Biết là chàng sẽ nói như vậy, không phải đâu."
"Son?"
Nàng lắc đầu.
Nàng thích ăn, thích đẹp, chàng chế nhạo: "Chẳng lẽ ngủ quên, không bắt cái gì?"
"Làm sao có thể!" Bùi Ngọc Kiều nói, "Ta bắt thước đo."
Chàng cười rộ lên, trong đầu hiện ra hình ảnh chàng cầm thước đo đánh lòng bàn tay nàng, đánh cái mông nàng, xem ra duyên phận tự có trời định.
Bùi Ngọc Kiều không biết vì sao chàng cười, nhíu mày nói: "Thước đo đại biểu cho quy củ, cũng chính là pháp lệ, đáng tiếc ta là nữ nhi, nếu là nam nhi thì có lẽ sẽ đến Hình bộ, hoặc là Đại Lý Tự? Không chừng là một Đường quan đó."
Thật là biết tưởng tượng, nếu nàng là nam nhi thì thảm, là nữ nhi thì còn có chàng dạy nàng, là nam nhi, thật không biết đời trước sẽ đi tai họa người nào, Tư Đồ Tu đứng lên, tìm thước đo, giấu ở sau lưng đi tới trước mặt nàng nói: "Ta thấy nàng bắt thước đo là có ý nghĩa khác, không tin nàng đưa tay ra."
Nàng nháy mắt: "Làm gì? Chàng cho ta cái gì?"
"Nàng đưa tay ra thì biết."
Nàng không biết chàng có mưu ma chước quỷ gì, còn tưởng rằng chàng tặng quà cho nàng nên ngoan ngoãn vươn tay ra, ai ngờ chàng bỗng bắt lại tay nàng, lấy thước đo ra, đánh một một cái lên tay.
Nàng bị dọa cho giật mình, cả người nhảy dựng lên, nhưng dùng hết sức mà vẫn không thể rút tay ra được, suýt chút nữa khóc, "Sao chàng đánh ta?"
"Đâu có đau, ta đánh nhẹ mà." Chàng nhướng mày, trong mắt tràn đầy ý trêu đùa, thầm nghĩ tương lai nói cho nàng biết sự thật, nàng nhất định sẽ giật mình, giờ chàng đang thăm dò xem nàng có phản ứng gì, "Sau này nàng không nghe lời, bản vương sẽ phạt nàng như vậy, còn có cái này..." Chàng kéo nàng đi vào trong.
Bàn tay không thoát được, ngay cả mông cũng vậy, bị đánh đến mấy lần, Bùi Ngọc Kiều giận gần chết, quả nhiên cùng một người, đánh chết cái nết không chừa, đều thích dùng thước đo. Mắt thấy chàng chơi vui sướng, thậm chí còn bò lên, nàng chớp mắt, như mãnh hổ chụp mồi bắt lòng bàn chân chàng.
Sắc mặt chàng thay đổi, không ngờ tới nàng biết phản công, thấy nàng cười gian trá, bàn tay nhỏ bé giơ lên, chọt vào nơi mềm mại nhất, chàng lập tức cười bò.
Nàng đảo khách thành chủ, ngồi trên lưng chàng, đầu hướng chân, chọt chọt liên tục, Tư Đồ Tu suýt chút nữa cười tắt hơi, miễn cưỡng dùng sức kéo tiểu quỷ tinh nghịch áp dưới thân thể.
Mồ hôi trên trán chàng chảy ròng ròng, đôi mắt lóe sáng như sao, hai cánh tay như cái kìm cầm cổ tay nàng, còn dùng một chân đặt lên hai chân nàng. Toàn thân nàng khó mà nhúc nhích, lúc này mới biết sợ, lông mi khẽ run, rũ xuống tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Ta, ta sai rồi, vương gia tha ta."